Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 091: Nơi này gió lớn.

Chương 091: Nơi này gió lớn.

Nếu Trần Bình muốn đối phó với một thằng nhóc, vậy thì ông ta có nhiều cách lắm, tới tận giờ, Trần Bình muốn xử lý ai, chưa bao giờ thất bại, cường đại như Hàn Tín, Mạo Đốn còn trúng kế của ông ta. Có điều Trần Bình cũng không phải là tên điên cố chấp, xử lý Lưu Trường với ông ta mà nói không có lợi gì, bất cẩn một chút thôi còn chuốc lấy đại nạn. Ừm, nhịn được thì nhịn.

Rất nhiều người sẽ so Trần Bình với những mưu sĩ cổ hủ thời Tam Quốc, bọn họ cùng hiểm độc, cùng giữ mình giống nhau. Thậm chí có người cho rằng, ông ta mang sự cổ hủ thời Hán sơ. Thực ra không giống người cổ hủ, Trần Bình chính là Trần Bình, một người cực kỳ nguy hiểm, một bậc quỷ tài vô cùng khắc chế, một mưu sĩ độc nhất vô nhị.

Lữ hậu đã lên tiếng, Trần Mãi tất nhiên là lại có thể chơi cùng đám Lưu Trường rồi, chính Trần Bình đích thân ném nó ra ngoài.

Trần Mãi chẳng để bụng chuyện đó, nói cười toét miệng đi tìm đại ca, lại tiếp tục lon ton theo sau đại ca, tiếp tục lêu lổng.

Lưu Doanh rốt cuộc cũng xử lý xong chuyện trong tay, dẫn Lưu Trường rời Trường An.

Lữ hậu không đích thân đi tiễn, nhưng âm thầm phái người chuẩn bị cho họ hết thảy những thứ cần thiết, từ ăn tới mặc, cần gì có nấy.

Lưu Trường ngồi ở bên cạnh huynh trưởng, quyến luyến cáo biệt đám bạn nhỏ, vui vẻ hào hứng rời Trường An.

Lưu Trường cần phải tới mỏ thì mới làm ra được thứ hữu dụng, rất nhiều thứ ở trong đầu y, nhưng chưa chắc thích hợp với thời đại này. Cải tiến nông cụ trước đó là ví dụ tốt nhất, rõ ràng y có bao nhiêu ý tưởng, nhưng cuối cùng thì toàn bộ thiết kế căn bản không thực dụng, uổng phí công sức.

Đoàn người của bọn họ rầm rầm rộ rộ hướng về phía Thượng Quận, Chu phủ, Hạ Hầu phủ, Phàn phù đưa tới không ít lương thực, còn có nhân thủ. Bởi thế sau xa giá của Lưu Doanh là cả một đội ngũ dài đi theo. Lưu Trường không ngồi yên được một chỗ, chỉ cần Lưu Doanh không chút ý là nó tót đi chơi, trò chuyện với đám người ở phía sau.

Dần dần Lưu Trường không cười nổi nữa.

Từ Trường An đi về phía đông, dọc đường đi, chỉ toàn thấy những cảnh người dân kiệt quệ, đồng ruộng tiêu điều. Nhưng từ Trường An đi về phía tây thì không thấy cảnh này nữa, vì hoàn toàn chẳng thấy bách tính nữa rồi.

Đi suốt dọc đường, Lưu Trường chỉ nhìn thấy bốn cái thôn, mà tất cả đều đã biến thành đống đổ nát.

Những bức tường đất thấp bé bao quanh thôn đã nứt toát, bị lửa thiêu tới cháy đen, cánh cửa gỗ nát bươm lay động theo gió. Ngoài thôn loáng thoáng thấy mô đất lớn nhỏ mấp mô, có cái đã sụt xuống, để lộ xương trắng ởn bên trong ... Lưu Doanh đưa hai tay ra che mắt.

Tình cảnh ở huyện thành tốt hơn một chút, có chút trống trải, hay dở gì vẫn có người sống. Chỉ là khi những bách tính gầy trơ xương đờ đẫn nhìn về phía Lưu Doanh, Lưu Doanh dường như bị những ánh mắt đó làm cho đau đớn, cúi đầu xuống.

Hán kế thừa chế độ của Tần, Đại Tần để lại cho Đại Hán một thiên hạ tan hoang, Đại Hán từ đó phải mò mẫm trong bóng đêm, hi vọng tìm được một con đường chính xác.

"Nhị ca, huynh khóc rồi à?" Lưu Trường mắt cũng cay cay lại bảo Lưu Doanh:

"Không đâu .... Nơi này cát lớn quá!" Lư Doanh lấy lý do đáp:

"Nhị ca, thực ra Đại Hán sẽ rất cường đại, thật đấy, rất nhanh thôi, bách tính sẽ trở nên giàu có! Sẽ cường đại rất nhiều năm!"

"Ha ha ha, đệ nói đúng!" Lưu Doanh ôm Lưu Trường, bẹo cái má toàn thịt của nó:

"Đệ nói thật đấy!"

"Ta biết, ta biết."

Mấy cái mỏ lớn nhất của Đại Hán nằm ở vùng Triệu Đại, còn lại phân bố ở Lương, Thục, Yên.

Cái mỏ ở Thượng Quận không phải là lớn nhất, có điều không phải là cái mỏ lớn nhất, nó chẳng qua là cái mỏ quan ở gần Trường An nhất thôi. Sau khi lập quốc, Tiêu Hà đem một số mỏ lớn mà Đại Tần để lại bán đi, chỉ để lại một phần nhỏ bởi vì Đại Hán không có nhiều tội phạm như Đại Tần, Tiêu Hà cũng không muốn lạm dụng sức dân.

Trong bách quan, bách tính hiện nay, người có danh vọng lớn nhất chính là Tiêu Hà, bách tính các vùng vô cùng yêu quý ông ta, gặp được xa giá của thừa tướng còn kích động hơn cả xa giá của thiên tử. Tiêu Hà kế tục luật tố tụng của triều Tần, đồng thời đem quyền lực cuối cùng nắm trong tay, phàm bách tính thấy thượng quan phán quyết bất công, có thể kiện dần lên tới tận Tiêu Hà.

Đương nhiên nếu phát hiện thượng quan không phán sai thì kẻ đó sẽ bị trừng phạt gấp bội phần.

Trừ phương diện tố tụng, ở phương diện thu thuế, Tiêu Hà cũng nhiều lần giảm bớt thuế thu, phế trừ rất nhiều loại thuế hỗn tạp triều Tần. Đại Hán thời kỳ đầu là quốc gia công sản cổ điển, người người có tước vị, có thể thông qua đánh trận chặt đầu để nâng cao tước vị của mình. Nhưng Tiêu thừa tướng ở cơ sở Tần chế, tăng thêm tỉ lệ thăng tước nhờ nông canh, nỗ lực để Đại Hán đi theo phương hướng khác hẳn Đại Tần.

Thượng Quận đại khái là một trong những quận huyện bần cùng nhất của Đại Hán, nơi này rất ít huyện thành, đường xá gập ghềnh, các huyện thành cách nhau rất xa.

Nhưng ở khu vực mỏ thì tương đối náo nhiệt, tuy không có thành trì, nhưng vì nghề khai thác, xung quanh có vài cái thôn, thương cổ qua lại có chỗ nghỉ ngơi, bọn họ cũng cung cấp đồ ăn thức uống. Có thương cổ mua xắm đồ sắt giao dịch ở đây.

Lưu Trường hết sức nóng lòng theo Nhị ca tới tham quan mỏ.

Mỏ của Đại Hán vẫn tương đối đơn sơ, khoáng công đều dựa vào các công cụ nguyên thủy nhất, dùng búa, cuốc, chủy .. .V..v..v... Xung quanh mỏ có thể nhìn thấy rất nhiều lò luyện lớn nhỏ. Để thuận tiện thì Hán triều đặt nơi khai thác và luyện sắt cùng một nơi, vừa khai thác vừa luyện.

Lưu Trường vội vàng chạy tới, bắt đầu quan sát một cách cẩn thận, bởi vì không có công cụ, khoáng công chỉ có thể thông qua đôi mắt để tìm kiếm khoáng, dùng khí cụ đơn giản để kiểm tra phẩm chất khoáng thạch, quyết định phương hướng khai thác. Trong giếng mỏ có thể nhìn thấy khoáng công lựa chọn đoạn địa tầng đứt gãy nơi tập trung quặng phong phú, chất lượng cao để khai thác.

"Lợi hại thật!"

Lưu Trường không kìm được cảm thán, y vốn cho rằng, phương thức khai thác thời điểm này phải cực kỳ đơn giản, cứ đập với đào với xúc thôi. Thế nhưng ở khu mỏ này, khoáng công đã dùng các phương thức khai thác giếng thẳng, giếng nghiêng, ngõ chéo, ngõ bằng phối hợp với nhau. Thậm chí còn giải quyết cả vấn đề thông gió, thoát nước, chiếu sáng và một loạt vấn đề phức tạp bảo vệ giếng mỏ.

Về phương pháp, bọn họ đã làm tới cực hạn rồi, có thể gây trở ngại cho bọn họ chỉ có công cụ khai thác thôi.

Quanh đi quẩn lại vẫn là vấn đề công cụ, xem ra đây mới thực sự gốc rễ vấn đề, Lưu Trường vò đầu bứt tóc suy nghĩ.

Lưu Doanh lần đầu tiên tới mỏ khai thác, hắn nhìn cái gì cũng không hiểu, bất kể là khoáng thạch hay là các biện pháp khai thác, hắn chỉ biết mù tịt nhìn bốn xung quanh, không quấy rầy Lưu Trường. Thái tử đích thân tới nơi, các khoáng công đều quỳ ở phương xa, đầu cúi xuống, các giáp sĩ đứng xung quanh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng thái tử.

Mà người phụ trách ở nơi này là một tên cao lớn thô kệch tên Triệu Hoan, tên này nhìn thì cục mịch quê mùa, tâm tư lại nhanh nhẹn, cười tươi đứng bên cạnh Lưu Doanh:" Thái tử thân lâm, đúng là may mắn của bọn thần, thần được tận mắt nhìn thấy thái tử, dù chết cũng không còn phải nuối tiếc nữa rồi. Sự nhân đức của thái tử, thiên hạ đều biết."

Tên này ra sức nịnh bợ làm Lưu Doanh ngớ ra, tuy bình thường Lưu Doanh gặp loại người này đều khá khách khí, nhưng hắn chưa bao giờ gặp tên nịnh bợ tới không giới hạn thế này, đúng là loại chuyên liếm chân người ta mà. Dù sao thường ngày vây quanh Lưu Doanh đều là các bậc đại gia, họ có nịnh nọt thì cũng không trực tiếp như vậy, vẫn giữ thể diện.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất