Chương 092: Loan Bố, chém hắn cho ta.
Chốc lát sau Lưu Trường đi tới hỏi:" Các ngươi biết biện pháp nung nổ không?"
Triệu Hoan ngây ra:" Thế nào là biện pháp nung nổ ạ?"
"Trước tiên dùng lửa đốt, nung cháy khoáng thạch, sau đó hất nước lạnh lên, lợi dụng nguyên tắc nóng giãn ra, lạnh có lại, làm nứt khoáng thạch ..."
Triệu Hoan trố cả mắt, hắn chưa bao giờ nghe tới phương pháp này, cái thằng nhãi con đang nói cái gì thế, hắn hồ nghi hỏi thái tử:" Vị này là ..."
"Đây là thất đệ của ta, Trường."
"Ái dà, té ra là công tử Trường, nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới gặp được công tử, thực sự là may mắn lớn của thần, không ngờ trong một ngày mà được gặp cả thái tử và công tử Trường ..." Triệu Hoan lại vỗ mông tưng bừng một trận nữa, phất tay rống lên với đám thuộc hạ:" Không nghe thấy công tử lên tiếng à? Dùng cách nung nổ!"
Lưu Doanh dè dặt kéo tay Lưu Trường hỏi nhỏ:" Trường đệ, cách này thực sự có thể được à?"
"Đương nhiên có thể, đây là cách đơn giản nhất."
Triệu Hoan đích thân dẫn khoáng công tới một chỗ mỏ lộ thiên, dùng cái cách nung nổ gì đó mà công tử Trường nói. Trong lòng hắn chẳng tin cái cách này hữu dụng, hắn chỉ lấy lồng quý nhân thôi. Nhưng khi bọn họ nung khoáng thạch tới đỏ rực, sau đó thình lình hất nước lạnh lên thi " Xì ì ì ì .... Rắc", khoáng thạch không ngờ lại nứt ra thật. Triệu Hoang mắt trọn tròn, dùng cuốc sát khẽ đập một cái, khoáng thạch liền rơi xuống.
"Cái cái cái ...." Triệu Hoan kinh hãi nhìn Lưu Trường:
Lưu Doanh cũng kinh ngạc chứng kiến một màn này, tiếp ngay đó hắn cười vang, xoa đầu Lưu Trường: "Ta biết mà, Trường đệ sẽ không làm ta thất vọng!"
Thế nhưng Lưu Trường không có vẻ gì là cao hứng, nói:" Biện pháp này tác dụng gần như bằng không, cách tốt nhất vẫn là dùng thuốc nổ."
"Thuốc gì?" Lưu Doanh vốn cho rằng bao năm qua mình đọc không ít sách, học thức tuy không thể nói là uyên bác, cũng tuyệt đối không phải là vô tri, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, mình đọc sách chưa đủ nhiều. Lời Lưu Trường nói, hắn chẳng hiểu gì cả.
"Ca, huynh biết ở đâu có tiêu thạch không?" Lưu Trường hỏi cách khác:
Triệu Hoan lúc nào cũng ở bên rình cơ hội vỗ mông ngựa, vừa nghe thế là mắt sáng lên, đang định nhảy vào trả lời, nhưng nghe Lưu Doanh tự tin nói:" Tiêu thạch sản xuất ở Lũng, nơi này đại khái cũng có phải không?"
Triệu Hoan gật đầu vội:" Đương nhiên có, nhưng công tử vì sao lại muốn tiêu thạch ạ, chẳng lẽ là có ai mắc bệnh?"
Lưu Trường không đáp, hỏi:" Vậy lưu huỳnh thì sao?"
"Cái gì ạ?" Triệu Hoan mặt mày hoang mang, hắn đào xới bao năm chưa từng nghe thấy thứ gì gọi là lưu huỳnh:
Lưu Trường hết cách, chỉ đành mô tả những đặc trưng của lưu huỳnh, Triệu Hoan ngẫm nghĩ một lúc liền sáng mắt lên, đang định lên tiếng thì lần nữa bị Lưu Doanh cướp lời:" Đệ hỏi thạch lưu huỳnh phải không, thứ này không hề khó kiếm."
Triệu Hoan ủy khuất nhìn thái tử, phân vân hỏi:" Thái tử ở trong cung lâu, sao biết những thứ này?"
Lưu Doanh cười nói:" Ta thích đọc sách, từng đọc cuốn Phạm tử kế nhiên, chí là do Phạm Lãi thời cổ viết, bên trong đó có nhắc tới tiêu thạch, thạch lưu huỳnh. Nghe Trường đệ nhắc tới liền nghĩ đến thứ trong sách giới thiệu."
"Ài, thái tử không ra ngoài đã biết chuyện thiên hạ, chính là công năng của sách vở! Sự thông tuệ của thái tử, thần ..."
Tới lượt Lưu Trường cắt lời hắn :" Ngươi kiếm được thứ thạch lưu huỳnh này không?"
"Thượng Quận của chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu hai thứ mà công tử nói thôi ạ." Triệu Hoan vỗ ngực biểu thị hôm nay sẽ đưa hai thứ đó tới tây Lưu Trường:
"Ngoài ra còn cần một vật, thạch thán, kiếm luôn cả thứ đó cho ta."
"Vâng ạ!"
Triệu Hoan cũng có cái hay, vì lấy lòng thái tử và công tử Trường nên nói là hắn đi làm ngay. Thời Tây Hán đã bắt đầu lấy than sưởi ấm, hơn nữa còn khai thác quy mô lớn, chỉ là còn chưa gọi là than đá. Trước thời Tần gọi là thạch niết (đá đen), đến Tây Hán gọi là thạch thán.
Sau khi Triệu Hoan đi, Lưu Trường liên tham quan ở bên trong mỏ.
Đám khoáng công kia cũng bắt đầu công tác, không ít nơi đã dùng cách nung nổ, có điều cách này chỉ hữu dụng ở các mỏ lộ thiên thôi. Lưu Doanh đi bên cạnh đệ đệ, nghi hoặc hỏi:" Trường đệ, đệ học đâu ra cách kỳ quái đó vậy, trước đó là làm máy dệt, giờ thì trong chớp mắt đã nghĩ ra cách này, ai dạy đệ thế?"
"Đệ sinh ra đã biết rồi." Lưu Trường kiêu ngạo vênh mặt lên:" Thế này đã là cái gì? Lát nữa huynh trưởng sẽ biết năng lực của đệ rốt cuộc lớn cỡ nào."
"Chẳng lẽ ba thứ kia cũng dùng để khai khoáng sao?"
"Muốn biết không?" Lưu Trường xoa cái bụng tròn:" Vậy thì phải dẫn đệ đi ăn thật ngon, đệ đói rồi ... Ăn xong nhất định cho huynh biết."
Đại Hán đã không còn những quy củ rườm rà phiền toái thời Xuân Thu Chiến Quốc. Trước kia, thiên tử, chư hầu, đại phu, bình dân, mỗi ngày ăn mấy bữa đều có lễ pháp hạn chế. Nhưng Hán Sơ thì khác, chỉ cần ngươi có tiền, muốn ăn bao nhiêu bữa thì ăn bấy nhiêu, chẳng ai rảnh đi quản một ngày ngươi ăn mấy bữa.
Hán triều gây dựng lại lễ pháp là thời đại Văn Cảnh, nếu Lưu Trường sinh muộn 30 năm, nó nhất định thành công cụ tốt nhất để quần thần kiếm danh vọng. Khi đó các đại thần lấy lễ pháp làm lý do, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào các hoàng tử, phàm là ai làm chuyện không theo lễ pháp, bọn họ sẽ nhảy ra chửi mắng kiếm tiếng.
Ở cuối thời Tây Hán, phong trào phục cổ nổi lên, lễ pháp ngày một hà khắc, gần như vượt qua thời kỳ Xuân Thu, có xu thế trực tiếp nhảy tới đầu thời Chu.
Mà lúc này thiên tử chẳng qua chỉ là quý tộc có thế lực mạnh một chút, thái tử chẳng qua là con cháu huân quý có chút địa vị mà thôi, cơm còn ăn chưa no thì bốc phét lễ pháp cái gì.
Lưu Doanh ăn cơm cùng với xá nhân của mình, lần này hắn xuất hành không mang theo bốn ông già kia, tuổi của bọn họ thực sự đã quá cao, không thích hợp đi xa. Lưu Doanh chỉ đem theo sáu xá nhân trẻ tuổi. Mà những xá nhân trẻ này cũng chỉ là so với bốn ông già kia thôi, chứ tuổi bọn họ ít hơn Lưu Bang một chút, chẳng phải là trẻ trung gì.
Lưu Trường ngồi bên trái Lưu Doanh, ăn từng miếng thịt lớn:" Nhị ca, vì sao huynh lại mang nhiều thịt thế?"
"Mẫu hậu chuyên môn chuẩn bị thịt khô cho đệ đấy."
"Ồ, ừm ... Ngoàm..."
Nhìn Lưu Trường dùng tay để ăn, không biết lễ phép với huynh trường, cúi đầu cắn xe, đám xá nhân ngồi bên trái Lưu Doanh có chút tức giận.
"Người tuổi nhỏ phải biết lễ pháp với huynh trưởng, trước khi ăn cơm phải xin huynh trưởng ba lần, được huynh trưởng cho phép mới được ăn." Tên xá nhân để râu sơn dương vểnh râu lên nổi giận nói:
Lưu Trường cắm mặt vào bát cơm, chẳng bận tâm.
Còn Loan Bố ngồi bên Lưu Trường thong thả nói:" Các hạ tinh thông lễ huynh đệ, chẳng lẽ không biết cái lễ quân thần? Thân là thần tử của thái tử, không biết bảo vệ tình cảm giữa chủ quân và huynh đệ, lại mắng mỏ ngay trước mặt chủ quân, ly gián tình huynh đệ, để là việc người làm thần tử nên làm à?"
Lời của Loan Bố khiến tên xá nhân kia đỏ mặt tia tai, căm tức chỉ Loan Bố trẻ tuổi, mắng:" Nơi này có chỗ để loại người như ngươi lên tiếng à?"
"Ài ... Đừng cãi nhau nữa, Trường đệ muốn ăn thì ăn thôi, vốn là chuẩn bị cho đệ ấy mà ..." Lưu Doanh vội khuyên:
Lưu Trường vẫn cúi đầu ăn ngấu nghiến, nói đói mềm ruột rồi.
Loan Bố cười lạnh:" Vốn tưởng là người của Nho gia, ai ngờ rằng là loại Thiếu Chính Mão."
"Nhãi con vô lễ!" Mấy xá nhân kia tức thì đứng dậy, đồng loạt đặt tay lên chuôi kiếm:
Lưu Doanh không ngồi yên được nữa, vội đứng dậy khuyên giải.
Khi hai bên giằng co thì Lưu Trường rốt cuộc không nhịn nổi, ngẩng đầu liếc xéo những kẻ kia:" Loan Bố, thu thịt trước mặt bọn chúng."
"Trường đệ ... Chuyện này ..." Lưu Doanh rối lên:
"Đây là thịt mẫu hậu ban cho đệ, những kẻ này không có tư cách ăn." Lưu Trường cắt lời:
Loan Bố rất nghe lời, trực tiếp đi tới bê từng khay thức ăn của đám xá nhân kia, chuyện này triệt đệ chọc điên họ rồi, hung tợn nhìn Lưu Trường, trong đó một người nói:" Công tử vô lễ, làm sao trị quốc. Công tử không biết lễ phép, có thể thấy hạng Cái công là phường gian tà, tiểu nhân ..."
Đối phương còn chưa nói hết lời Lưu Trường đã nổi cơn tam bành:" Loan Bố! Chém hắn!"
…..
(*) Thiếu Chính Mão bị Khổng Tử giết, có thể xem như một trong những nhân vật phản diện lớn trong lịch sử, tai tiếng ngang Đạo Chích. Cơ mà chuyện Khổng Tử giết Thiếu Chính Mão theo góc nhìn hiện đại phát sinh nhiều vấn đề lắm. Nói chung vụ này thành scandal không nhỏ trong đời Khổng Tử, nhiều người vin vào đó nghi ngờ nhân cách của Khổng Tử.