Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 097: Sao có thể ức hiếp bách tính.

Chương 097: Sao có thể ức hiếp bách tính.

Lưu Bang vội vàng mặc áo vào, còn hai vị phu nhân thì che mặt chạy thật nhanh khỏi đại điện. Lưu Bang mặc xong trang phục, mặt dày cười ha hả:" Doanh, Trường, sao các con lại đột nhiên quay về thế?"

Lưu Doanh bấy giờ mới bỏ tay xuống, hắn chẳng hiểu cái gì cả:" Con nghe nói, phụ hoàng bệnh nặng, cho nên mới tức tốc quay về ...."

"Kẻ nào đánh rắm thế?" Lưu Bang đùng đùng nổi giận rống lên:

"Là thiếp đấy!" Không biết từ khi nào, Lữ hậu đã đứng sau lưng bọn họ, lạnh lùng nhìn Lưu Bang:

Lưu Bang ngớ người, nhìn sang phía Lưu Doanh cười khang:" Trẫm khỏe lắm, không cần lo! Nào nào lại đây!"

Lưu Doanh và Lưu Trường đi tới bên cạnh Lưu Bang ngồi xuống, vẫn hơi mờ mịt.

Lưu Bang hôn chụt lên má Lưu Trường:" Trẫm nghe nói rồi, con làm tốt lắm, thừa tướng khen con không ngớt miệng, làm trẫm nở mày nở mặt!"

"Đương nhiên, con cũng rất giỏi, làm rất tốt!" Lưu Bang lại khen Lưu Doanh, có thể nhìn ra, tâm tình ông ta không tệ:

Tiếp đó ông ta lại bắt đầu thuyết giáo hai đứa nhi tử như trước kia:" Trường này, tuy con làm rất tốt, nhưng đừng vì chuyện này mà kiêu ngạo tự mãn, con phải làm ra thứ tốt hơn nữa. Trẫm đã nói với thượng phương phủ rồi, sau này bất kể là con muốn làm cái gì, bọn họ đều phải nghe theo, không được trái lời."

"Còn con nữa Doanh, con có thể giúp đỡ ấu đệ, chủ động đoàn kết đám con cháu huân quý, trẫm rất cao hứng. Có điều, con không thể người nào cũng dùng ... Trẫm ra ngoài chưa bao lâu, con đã tự tìm bao nhiêu xá nhân như thế. Con muốn tuyển xá nhân, trẫm không ngăn cản con, nhưng con có thể hỏi thừa tướng trước, đừng để bị che mắt."

Lưu Bang thuyết giáo rất lâu, sau đó mới nhìn sang Lữ hậu:" Nàng dọa hai đứa bé làm cái gì, xem bọn chúng mệt thế này."

Lữ hậu do dự chốc lát, nói:" Thái y lệnh không cho bệ hạ uống rượu, bảo bệ hạ ước thúc bản thân, nhưng bệ hạ không nghe. Cứ thế này sớm muộn cũng xảy ra chuyện, không bằng bảo bọn chúng về sớm ...."

Lưu Bang ngây ngốc hồi lâu, thế này có phải nàng ấy quan tâm tới trẫm không? Ông ta né tránh ánh mắt của Lữ hậu, ậm ừ:" Ồ, trẫm biết rồi .... Không như thế nữa ...."

Lữ hậu nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng.

Lưu Bang giáo dục bọn họ xong, Lưu Trường và Lưu Doanh mới theo Lữ hậu rời đi.

Lưu Trường ngáp dài, mắt lim dim, vừa mới tới Tiêu Phòng Điện, còn chưa tới nội điện, nó đã ngủ gục rồi.

Lưu Doanh quỳ trước mặt Lữ hậu:" Xin mẫu hậu yên tâm, con đã về rồi, sẽ theo dõi a phụ ... Không để a phụ tiếp tục ..."

"Câm mồm! Ngu xuẩn!" Lữ hậu nghiến chặt răng, mặt băng sương:" Không phải ta bảo ngươi sau khi về tìm ta sao?

"Con ..." Lưu Doanh không hiểu gì cả:" Nhưng a phụ bệnh nặng."

"Ta hỏi ngươi, vì sao trở về không tìm ta?"

Lưu Doanh cúi đầu không nói ra lời.

Lữ hậu tức giận thở dốc:" Về đi, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không cần tới bái kiến ta nữa."

Sức khỏe của Lưu Bang đúng là không tốt.

Lữ hậu chuyên môn vì Lưu Bang tìm một vị danh y tới chữa trị, danh y đó đương nhiên cũng nói đủ các loại kiêng kỵ, cái gì mà không được uống rượu, không được gần nữ sắc, không được cái lọ, không được cái chai. Lưu Bang nghe xong nổi khùng, trực tiếp cho danh y đó chút tiền, bảo hắn cuốn xéo.

Dựa theo lời bản thân Lưu Bang mà nói là: Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy lão tử còn sống làm cái gì?

Dựa theo lời sử quan thì thế này. Cao tổ hỏi y, y nói: Bệnh trị được. Vì thế cao tổ mắng: Ta áo vải tay cầm kiếm ba thước lấy thiên hạ, chẳng phải thiên mệnh sao? Mệnh đã ở trời, Biển Thước cũng ích gì? Liền không chữa bệnh, cho 50 cân vàng đuổi đi.

Có điều bệnh tình của Lưu Bang không tính là quá nghiêm trọng, chẳng qua là tuổi hơi cao mà thôi, thấy ông ta hiện vẫn còn có thể khỏe mạnh cùng hai vị phu nhân đùa giỡn là biết chẳng có vấn đề gì to tát.

Lưu Trường rất bực tức, mình đang làm việc lớn ở Thượng Quận, vội vội vàng vàng trở về để nhìn thấy một màn nhức mắt, sớm biết thế, mình còn về làm gì?

Có điều lần này Lưu Trường tích lũy được không ít vốn liếng bốc phét, vừa vặn có thể chia sẻ với mọi người, nghĩ tới điều đó, nó liền không giận nữa. Dù sao thì luyện sắt ở nơi nào chẳng luyện được, có mệnh lệnh của Lưu Bang, dù Lưu Trường muốn cái mỏ sắt, thượng phương cũng phải vận chuyển tới cho nó.

Mà lúc này trong triều xảy ra một việc lớn.

Ngự sử đại phu Triệu Nghiêu đột nhiên tấu lên, đàn hặc hạ nhân của Kiến Thành hầu Lữ Thích Chi cưỡng chiếm ruộng dân, lấy ruộng xấu đổi lấy ruộng tốt của bách tính.

Lưu Bang nổi giận, yêu cầu tra tới cùng việc này.

Không khí bên trong hoàng cung tức thì trở nên có chút khác biệt.

A phụ suốt ngày ở trong Tuyên Thất Điện, không ra ngoài, thừa tướng muốn gặp ông ta cũng rất khó khăn.

Tiêu Hà lấy làm lạ, vì sao bệ hạ lại né tránh mình??

Trong tay Tiêu Hà có rất nhiều chuyện, cần Lưu Bang đưa ra quyết định cuối cùng, Lưu Bang không gặp ông ta, ông ta căn bản không cách nào hoàn thành những chuyện này.

Khi Tiêu Hà đang thở ngắn than dài ở trong phủ, một vị môn khách tới, quỳ trước mặt ông ta, thỉnh cầu cáo biệt.

Tiêu Hà thất kinh, vội hỏi:" Ta nghe tới hiền dành của ngài, mời tới dưới trướng, mỗi lần làm việc đều cùng ngài bàn kế, thu hoạch không nhỏ, hôm nay vì sao lại muốn bỏ ta mà đi?"

Vị môn khách này trên Triệu Bình, ông ta chính là môn khách trước kia từng khen ngợi Tiêu Diên, từng là Đông Lăng hầu của triều Tần, sau khi Tần mất thì ẩn cư trong nhà trồng dưa, vị rất ngọt. Vì thích dưa Đông Lăng, Tiêu Hà sau khi biết danh tiếng ông ta, mời ông ta làm môn khách, bày mưu tính kế cho mình.

Sau khi bình định đất Triệu Đại, Lưu Bang từng vui vẻ nói với mọi người, chiến sự lần này có thể thành công là nhờ công lao của Tiêu Hà. Liền gia phong cho ông ta, lại phái một vị đô úy, suất lĩnh 500 binh sĩ làm hộ vệ cho tướng quốc. Tức thì khiến địa vị của Tiêu Hà không ai sánh bằng, có thể coi là đại thần được thánh sủng nhất.

Khi Tiêu Hà vui vẻ tổ chức yến tiệc thì vị môn khách Trần Bình này lại mặc áo trắng, ngang nhiên tới điếu tang.

Tiêu Hà hỏi nguyên nhân, Triệu Bình giải thích:" Chủ thượng nam chinh bắc phạt, mạo hiểm mũi tên hòn đạn, còn ngài thì an cư ở đô thành, không tham dự chiến trận, lại được gia phong thực ấp. Tại hạ đoán chừng bệ hạ nghi ngờ ngài rồi."

Tiêu Hà kinh hãi, bây giờ mới sực tỉnh, vội vàng vào cung diện thánh, ra sức từ chối phong ấp, đồng thời lấy ra rất nhiều gia tài, đưa vào quốc khố, coi là quân nhu. Lưu Bang cười lớn, không ép ông ta nhận ban thưởng nữa.

Từ sau sự kiện đó Tiêu Hà càng thêm tôn kính Triệu Bình.

Triệu Bình bất đắc dĩ nói:" Tại hạ hưởng thụ bổng lộc của ngài, vốn phải vì ngài chia sẻ ưu sầu, nay ngài thở dài một mình chứ không hỏi kế tại hạ nữa, tại hạ còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây?"

Tiêu Hà vội tạ tội, lại mời Triệu Bình ngồi xuống, đem chuyện mình mấy lần không gặp được Lưu Bang kể ra.

Triệu Bình ngẫm nghĩ chốc lát:" Tại hạ nghe nói, khi bệ hạ tác chiến, mỗi lần ngài phái người đưa lương thảo tới, bệ hạ đều hỏi ngài đang làm gì ... Điều này cho thấy bệ hạ đang phòng bị ngài, danh vọng của ngài quá cao, bách tính đều ủng hộ ngài. Tới nay ngài vẫn nghĩ hết mọi cách làm việc vì dân, trấn an bách tính."

"Bệ hạ sao chịu gặp ngài được cơ chứ? Bệ hạ để ý tới động tĩnh của ngài như thế là sợ ngài dẫn dắt bách tính mưu phản đấy."

Nghe những lời này, Tiêu Hà sợ tới toát hết mồ hôi lạnh.

Triệu Bình lại nói:" Nay biện pháp giải quyết chỉ có một, ngài có thể lấy giá rẻ ép mua ruộng dân, cố ý để bách tính mắng ngài, oán trách ngài, tạo ra chút tiếng xấu. Như thế bệ hạ thấy ngài không được lòng dân nữa mới yên tâm được."

Tiêu Hà ngây ra thật lâu, lẩm bẩm:" Ta sao có thể đi ức hiếp bách tính chứ?"

"Ôi, ngài nhìn người khác thấu triệt như vậy, vì sao đối với bản thân lại mù mờ?"

"Không phải là ta không nhìn rõ ..." Tiêu Hà lắc đầu, không nói thêm nữa:

........... ..............


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất