Chương 098: Đền chiến xa cho ta.
Toàn bộ hoàng cung không khí nghiêm trọng chẳng hề ảnh hưởng tới Lưu Trường.
Lưu Trường dẫn mọi người, ngồi trong Hạ Hầu phủ, ba hoa phét lác:" Lần này đại sự của bọn ta thu được thành công lớn, từ phụ hoàng tới thừa tướng, ai nấy kính phục, kinh hãi vô cùng!"
"Ha ha ha, quả nhân làm ra một thứ vũ khí giết người, tương lai bằng thứ vũ khí này, quả nhân dẫn các ngươi đi cướp vài tước vị quan nội hầu về!"
"Chí khí của công tử thật lớn!" Đúng lúc này có một người lên tiếng, cắt ngang lời ba hoa của Lưu Trường:
Lưu Trường xoay người lại, Hạ Hầu Anh đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn nó.
Lưu Trường vội đứng dậy, đi tới trước mặt ông ta, hành lễ bái kiến:" Không biết trọng phụ ở nhà, xin thứ cho ta vô lễ. Táo, trong nhà ngươi có người lớn, vậy quả ... À ta lần sau lại tới."
Hạ Hầu Anh đưa tay ra, nắm lấy tay Lưu Trường:" Đừng đi vội, chỗ thần có thứ cho công tử xem đây."
Hạ Hầu Anh dẫn Lưu Trường ra sân sau, nơi này đặt một cái chiến xa đã nứt bánh xe:" Chiếc chiến xa này là chiến xa đầu tiên của thần, tuy đơn giản, nhưng dù sao cũng theo thần chinh chiến bao năm ... Thế nhưng lần này về phát hiện ra nó đã như vậy ... Công tử có biết nguyên nhân vì sao không?"
Lưu Trường lý do lý chấu:" Ta thấy nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thường ngày ngài không dạy Táo đánh xe cho tốt mới thành ra như thế đấy."
"Công tử dẫn Táo đi làm không ít việc tốt nhỉ? Thần tổng cộng có ba cái chiến xa, công tử chẳng để lại cho thần cái nào."
"Chuyện này tại ta cả, không liên quan tới Táo, nếu Hạ Hầu tướng quân tức giận cứ đánh ta một trận, ta dứt khoát sẽ không đánh trả, cũng không đi mách tội. Nếu ngài tiếc tiền, ta bồi thường ngài mười lượng!" Lưu Trường ngẩng đầu lên hùng hồn tuyên bố:
Bộ dạng đó của nó làm Hạ Hầu Anh không nhịn được hô lớn:" Giỏi lắm! Bằng vào những lời này của công tử, thần không cần công tử bồi thường nữa."
Lưu Trường vội hỏi:" Thật chứ?"
"Đương nhiên có điều cỗ chiến xa thần hứa với công tử không còn nữa rồi, thần phải tự giữ lại dùng."
"Được!"
Chuyện đã nói ra rồi liền thoải mái hơn nhiều, Hạ Hầu Anh nắm tay Lưu Trường nghiêm túc nói:" Thần không phản đối công tử chơi với bọn chúng, nhưng công tử còn nhỏ, đừng làm chuyện nguy hiểm."
Hạ Hầu Anh tướng quân căn dặn rất nhiều chuyện, Lưu Trường cung kính lắng nghe, bảo sao nghe nấy.
Bấy giờ Hạ Hầu Anh mới buông tay Lưu Trường ra, để nó chơi với bọn trẻ con.
Hạ Hầu Táo cảm động nhìn Lưu Trường:" Đại vương!"
"Được rồi, được rồi, ngươi không phải nói gì cả, sau này đánh xe cẩn thận chút là được." Lưu Trường nói rất khí phách:
Chu Thắng Chi cười nịnh:" Đại vương biết nghe lời can gián, hiền vương thời cổ cũng chỉ đến thế mà thôi."
Lưu Trường lắc đầu:" Quả nhân cũng không phải luôn nghe lời khuyên, phải xem tình huống."
"Tình huống thế nào ạ?"
"Xem người khuyên ta có đánh được ta không ...."
.............. ...........
Cùng lúc ấy Triệu Nghiêu mai nở hai lần, lần nữa dâng tấu, nhưng đối tượng lần này hắn đàn hặc lại là Đại Hán thừa tướng, Tiêu Hà.
Triệu Nghiêu đàn hắc Tiêu Hà, nói ông ta dùng giá rẽ cưỡng ép mua đất đai nhà cửa dân gian, giá trị tới mấy ngàn vạn, ảnh hưởng rất xấu, phải phạt nặng.
Tức thì cả Trường An chấn kinh, không ai tin lời Triệu Nghiêu, thừa tướng là người thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn không rõ à? Ông ta đối xử với dân như con, sao có thể làm chuyện bức hại bách tính.
Lưu Bang nghe đàn hặc cũng không phái giáp sĩ đi bắt Tiêu Hà, chỉ phái một cận thị, bảo Tiêu Hà mau vào hoàng cung.
Trần Bình mừng lắm, ông ta nói với Tiêu Hà:" Thừa tướng lần này cuối cùng cũng giữ được tính mạng rồi."
Sắc mặt Tiêu Hà lại chẳng vui là mấy, một người luôn mỉm cười, rốt cuộc không cười nổi nữa, ông ta nhìn Triệu Bình:" Nếu ta không thể quay về, xin giúp ta chiếu cố tiểu nhi tử."
Triệu Bình sợ hãi, ông ta tựa hồ ý thức được điều ra, muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thở dài:" Vâng!"
Tiêu Hà cuối xuống, cười ha hả hôn lên trán Tiêu Diên một cái, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo rời tướng phủ.
Tiêu Diên sờ trán, ngây ra nhìn bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp của phụ thân đi xa dần.
"Làm thừa tướng mà lại chiếm đoạt tài sản của bách tính, mưu lợi cho bản thân! Tiêu Hà ngươi là người như vậy đó hả?" Lưu Bang cười ha hả hỏi:
Chính như vị môn khách kia nói, Lưu Bang không tức giận, ngược lại trông có vẻ tâm tình khoan khoái lắm, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Hà, cười tươi ra mặt.
Tiêu Hà trầm mặc chốc lát, ông ta không biện giải cho mình:" Thần phụ thánh ân của bệ hạ."
"Người khác làm thế thì trẫm còn có thể hiểu được, nhưng thừa tướng vì sao lại làm chuyện như thế?"
Lưu Bang mấy phen chất vấn, sắc mặt Tiêu Hà đỏ rực, cúi đầu không nói một lời.
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Hà như thế, Lưu Bang không chất vấn ông ta nữa, đem những thư tố cáo mà Triệu Nghiêu đưa tới ném cho ông ta, mắng:" Nể tình công lao trước kia của ngươi, trẫm tha tội cho ngươi, ngươi tự đi mà tạ tội với bách tính."
"Đem những thứ chiếm đoạt của bách tính trả lại cho họ."
Lưu Bang lần này rốt cuộc cũng nghiêm mặt, trông uy nghiêm hơn nhiều:
"Thần đa tạ bệ hạ, thần xin đi ngay." Tiêu Hà nói đi ngay nhưng lại không đi:' Bệ hạ, mấy ngày qua thần không gặp được bệ hạ, có một việc phải cho bệ hạ biết."
"Việc gì?"
"Dải Trường An này chật hẹp, nơi có thể canh tác thực sự quá ít, Thượng Lâm Uyển của bệ hạ chiếm diện tích rất lớn. Bình thường bệ hạ cũng không tới đó, khiến nó bị hoang phế lãng phí. Không bằng phân phát cho bách tính, để bách tính tới đó canh tác, sau khi thu hoạch, lương thực của bách tính, còn lúa và rơm rạ không cho thu đi, để lại làm thức ăn cho ầm thú trong Thượng Lâm Uyển."
Lưu Bang nổi khùng, ông ta nhảy dựng dậy chỉ mặt Tiêu Hà:" Ngươi chiếm đoạt đất đai của người ta, nhưng lại đòi Thượng Lâm Uyển của trẫm à? Vô sỉ cực độ! Người đâu, bắt lấy ông ta, giao cho đình úy!"
Đám giáp sĩ xông vào Tuyên Thất Điện, nhìn thấy là thừa tướng thì thần sắc hơi do dự, không dám ra tay.
"Còn không mau kéo đi!!"
Lưu Bang gào thét, đám giáp sĩ mới không dám chậm trễ, vội vàng đi tới, bắt lấy Tiêu Hà.
Tiêu Hà ngẩng cao đầu:" Bệ hạ, Thượng Lâm Uyển có rất nhiều đất trống, không thể để lãng phí."
"Đeo hình cụ lên cho ông ta, kéo đi, kéo đi!"
Sau khi giáp sĩ đưa Tiêu Hà đi, Lưu Bang ngồi tại chỗ phẫn nộ thở dốc, mặt hung dữ vô cùng, ông ta ôm ngực, đứng dậy đi qua đi lại trong hoàng cung :" Trẫm nhất định sẽ giết ngươi! Giết chết ngươi!"
Ông ta vừa nói vừa đi đi lại lại, lòng dần bình tĩnh nhìn về phía cửa đại điện trống không.
"Người đâu!"
"Bệ hạ!
Mấy giáp sĩ quỳ trước mặt Lưu Bang, Lưu Bang hết sức chần chừ, phân vân rất lâu lại phất tay cho bọn họ rời đi.
Thừa tướng bị bắt, khơi lên một cơn sóng dữ trên triều.
Trưởng tử của Tiêu Hà là Tiêu Lộc vội vàng về nhà, ôm lấy ấu đệ khóc lớn, sau khi phó thác đệ đệ cho đám Triệu Bình, hắn ta vội vàng rời nhà, đi tìm những hảo hữu của phụ thân, cầu xin bọn họ giúp đỡ.
Người đầu tiên hắn tới tìm là ngự sử đại phu Triệu Nghiêu.
Triệu Nghiêu tỏ thái độ làm theo phép công, hoàn toàn không có bộ dạng hiền hòa dễ gần thường ngày:" Tiêu Hà phạm tội, bệ hạ muốn trừng phạt ông ta, điều này dựa theo luật Đại Hán, có gì mà để cầu xin? Chẳng lẽ vì ông ta là thừa tướng nên xá tội cho ông ta à?
Tiêu Lộc sững sờ, sau đó là phẫn nộ biện giải:" A phụ ta tuyệt đối không phải người ức hiếp bách tính."
"Ngươi có thể nói với bệ hạ." Triệu Nghiêu bỏ lại một câu rồi đi: