Chương 143: Luôn có người phải bỏ lại đau khổ. (1)
Lưu Trường gần đây rất vui vẻ, chuyện gì cũng thuận lợi, nó mấy ngày rồi chưa bị đánh đòn, chỉ là không biết vì sao, không khí trong hoàng cung không ổn lắm, mấy ca ca suốt ngày nghiêm mặt, không còn dám đùa với Lưu Trường nữa. Đám cận thị lại càng như thế, còn chẳng dám nói gì. Điều này làm Lưu Trường càng nhớ Như Ý, không có hắn, người trong cung như đều không biết nói.
A mẫu cũng như thế, cả ngay không có ở Tiêu Phòng Điện, cũng không biết là đang làm gì, nhiều lần hại mình đói bụng phải tự nghĩ cách, nay ăn chực chỗ này, mai ăn chực nơi khác.
Trong Tuyên Thất Điện, Lữ hậu đang dùng lụa nhẹ nhàng lau trán cho Lưu Bang.
Lưu Bang mặt mày trắng bệch, nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hơi thở tựa có tựa không. Lữ hậu nhìn ông ta, không nói chuyện, chỉ thi thoảng lau mồ hôi.
Đột nhiên Lưu Bang mở mắt, yếu ớt nhìn xung quanh:" Giờ nào rồi?"
"Giờ ngọ, bệ hạ đói sao?"
Lưu Bang không đáp, mím chặt môi.
"Sau Tào Tham, ai có thể làm tướng quốc?" Lữ hậu hơi ngần ngừ, hỏi:
Lưu Bang thều thào đáp:" Vương Lăng có thể tiếp nhiệm sau Tào Tham, nhưng Vương Lăng trí mưu không đủ, có thể để Trần Bình phò tá ... Trần Binh tuy có trí mưu, nhưng không thể quyết đoán chuyện lớn, Chu Bột tuy không giỏi ăn nói, nhưng là người trung hậu, dùng hắn làm thái úy ..."
"Vậy sau bọn họ thì sao?"
"Chuyện sau đó nữa thì nàng cũng không thấy đâu."
Không khí lại lần nữa trầm mặc, hai người đều không nói.
"Trường tuổi còn nhỏ, trước đó a phụ a mẫu qua đời, nó khóc liền mấy tháng, dỗ sao cũng không được. Nếu trẫm không còn, nàng nói với nó, trẫm ra ngoài chơi .... Đợi nó lớn lên, nó sẽ tự hiểu ... Chuyện khác, trẫm đã an bài xong."
"Vâng!"
"Ngày kỵ của trẫm, bảo Lưu Doanh tới bái kiến quần thần ... Nàng quan sát cho kỹ, nếu ai có ý bất kính, sai Chu Bột giết ngay ..."
"Vâng."
"Triệu Đà của Nam Việt, tiếp nhận ấn, thần phục trẫm, trẫm đi rồi, hắn nhất định sẽ thăm dò, đừng trở mặt với hắn, vỗ về hắn. Đợi tình hình các nước bình định hẵng xuất binh thảo phạt hắn ..."
"Vâng."
Lưu Bang phát ra tiếng rên thống khổ:" Thiên hạ mới bình định, cho nên trẫm lệnh dân các nơi tự đúc tiền ... Khi nào phát triển lên có thể phế bỏ."
"Thiếp biết rồi."
Lưu Bang nói mãi nói mãi rồi từ từ ngủ thiếp đi, Lữ hậu tiếp tục lau mồ hôi cho ông ta.
......
Pặc ~~~~
Mũi tên thình lình bay ra, vừa vặn đâm trúng người cỏ trên cùng, Lưu Trường tức thì nhảy cẫng lên, reo hò hoan hô.
"Sư phụ! Bắn trúng rồi! Đệ tử trúng rồi!"
Quán Anh cười gật gù:" Công tử là tướng tài trời sinh."
Lưu Trường ngửa đầu cười to, nóng lòng lần nữa cầm cung, chuẩn bị bắn.
Đúng lúc này có người hốt hoảng xông vào hậu viện, vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Quán Anh, thì thầm vào bên tai ông ta nói gì đó.
"Ngươi nói cái gì?!" Quán Anh rống to:
Lưu Trường giật nảy mình, vội vàng quay đầu sang nhìn Quán Anh :" Xảy ra chuyện gì thế?"
Quán Anh không trả lời, đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, toàn thân run rẩy.
"Công tử tạm đợi trong sân ... Thần đi rồi về ..."
Quán Anh gấp gáp rời đi, Lưu Trường hết sức tò mò, chuyện gì làm ông ta mất kiềm chế như vậy?
Sau khi Quán Anh đi không lâu, Lưu Trường chơi một lát, chỉ thấy vô vị liền leo tường rời nơi này, tới phủ của mấy huynh đệ. Thế nhưng đại môn mấy phủ đệ này đều đóng chặt, nó tới gõ cửa, hạ nhân cũng chỉ nói gia chủ không có nhà rồi hoảng hốt đóng cửa.
Khi Lưu Trường về hoàng cung, giáp sĩ gượng gạo ngăn cản nó:" Công tử ... Hoàng cung đang tổ chức cúng tế, không thể vào."
Lưu Trường nghe thật kỹ, loáng thoáng truyền ra tiếng khóc, nó chợt có linh cảm chẳng lành, rống lên:" Tránh ra cho ta!"
"Tránh ra!"
Khi Lưu Trường xông vào hoàng cung thì khắp nơi treo vải trắng, đám cận thị quỳ tại chỗ, cúi đầu khóc to.
"Lừa con ... Lừa con ... Toàn là lừa con."
"Cái gì mà ra ngoài du ngoạn ... Lừa con."
"A phụ lừa con."
Lưu Trường khóc to.
"Con không cần khôi giáp nữa, không cần gì cả ... a phụ đừng đi mà ..."
Cả đời Lưu Bang trêu chọc Lưu Trường vô số lần, lần nào ông ta cũng thành công.
Chỉ có lần cuối cùng ông ta đã thất bại.
Đất trời quay cuồng, khi Lưu Trường loạng choạng chạy tới trước linh cữu a phụ, nó thấy bộ dạng a phụ như đang ngủ say, đám cận thị không ngăn được nó, nó ôm đầu a phụ khóc lớn:" Con sẽ không nói a phụ hát khó nghe nữa ..."
"Con sẽ không chọc giận a phụ nữa."
“Không bảo a phụ là hôn quân nữa ... hu hu ... a phụ dậy đi mà ...”
Đám cận thị vội vàng đi tới kéo nó ra, ba tên cận thị cũng không đưa được Lưu Trường đi.
Ánh mặt trời cũng trở nên lạnh thấu xương, Trường An vốn thê lương xám xịt, vì khắp nơi treo đồ tang mà càng thêm thê thảm.
Trong hoàng cung tiếng khóc nối nhau, Thúc Tôn Thông bi thương đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho hoàng đế.
Hoàng đế nhiệm kỳ đầu của Đại Hán đi rồi, cột trụ trong hoàng cung không còn nữa, quần thần mất đi xương sống. Ngay cả Thúc Tôn Thông cũng không bình tĩnh như mọi ngày, ở vấn đề lễ pháp, thiếu chút nữa phạm sai lầm. Đây là lần đầu tiên Đại Hán dùng lễ pháp phát tang cho thiên tử, đăng cơ và phát tang đều do một mình Thúc Tôn Thông phụ trách.
Lưu Trường cũng không biết mình khóc bao lâu, không biết mình làm sao về được Tiêu Phòng Điện, nó nằm trên giường, vẫn khóc thút thít không ngừng.
Hôm sau khi Lưu Trường thẫn thờ thức dạy ngồi trên giường, cận thị sớm vì nó chuẩn bị đồ ăn.
Lưu Trường hai mắt đỏ hoe, thần sắc hoảng hốt, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
"Đại vương, nên ăn cơm rồi."
"A mẫu đâu?"
"Điện hạ đang ở Trường Tín Điện."
"Đi từ khi nào?"
"Hoàng hậu và các vương ở Trường Tín Điện trông cả đêm."
Lưu Trường cựa mình đứng dậy, đi mấy bước về phía ngoài điện, cận thị cả kinh, vội vàng khuyên can:" Hoàng hậu muốn đại vương nghỉ ngơi trong điện ... Dù đi cũng phải ăn trước ạ ..."
Cận thị còn chưa nói hết Lưu Trường đã rời khỏi tiêu phòng điện, hắn chỉ còn cách đuổi theo.
Trong hoàng cung gần như không thấy ai, còn ngoài Trường Tín Điện thì quỳ đầy người, những người này đều tới phát tang vì hoàng đế. Bên ngoài đều là ngoại thần, những đại thần này có người khóc to, có người quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Lưu Trường đi qua bên ngoài bọn họ, chẳng nhìn bọn họ lấy một cái.
Đi lên đài, tới gần nội điện là các huynh đệ và hoàng thân.
Trừ Thúc Tôn Thông, không ai chú ý thấy Lưu Trường tới, Lưu Trường quỳ bên cạnh Lưu Khôi, đầu cúi thấp.
Nó không khóc lớn nữa, thế nhưng nước mắt lần nữa trào ra khỏi mi, lần này nó chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhị ca quỳ ở trên cùng, thân hình hơi còng xuống, cứ như bị người ta rút mất xương, chỉ còn lại lớp vỏ da mềm yếu, lung lay, nhăn nhúm. Thần sắc của hắn càng hoàng hốt, cứ một khoảng thời gian Thúc Tôn Thông đều phải nhắc hắn, hắn mới lớn tiếng hét một câu "phụ hoàng về đi!", giọng khàn đặc, mặt thẫn thờ.
Tứ ca khóc sướt mướt, lúc này chỉ còn lặng lẽ rơi nước mắt, ngũ ca hiện vẫn còn khóc, khóc muốn xe gan xé phổi, lục ca mắt đầy sợ hãi, ngây ngốc nhìn về phía phụ thân.
Bên cạnh nhị ca là a mẫu.
A mẫu hai mắt hơi đỏ, đầu tóc cũng bù xù, bà vẫn nghiêm mặt như trước, chỉ là Lưu Trường nhìn thấy cánh tay run lên của bà
Tiếp đó nữa là đám Lưu Hỉ, Lữ Thích Chi, Lư Quán, Phàn Khoái, Trần Bình, Chu Bột, Hạn Hầu anh.
Lưu Trường ngẩng đầu lên nhìn về phía a phụ, dung mạo và lời nói của a phụ không ngừng hiện lên trước mắt, nó hít một hơi thật đâu, quật cường nén lại những giọt nước mắt chực rơi ra.
Lữ hậu cúi đầu, toàn thân khẽ run rẩy, bà không hề gào khóc như những người khác, càng không hoảng loạn, từ tối qua tới giờ, bà đều rất bình tĩnh. Hoàng đế đi rồi, cần một người tạm thời vứt bỏ thống khổ, đứng lên, vỗ về lòng thiên hạ, quần thần, thậm chí là tông thất.