Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 146: Tới thời của người trẻ.

Chương 146: Tới thời của người trẻ.

Trong Chu phủ, quần hiền Trường An ngồi yên tĩnh.

Lưu Trường không nói, cả bọn cũng không biết phải khuyên nhủ ra sao.

Lưu Trường buông một tiếng thở dài, đột nhiên cảm khái:" Từ khi a phụ qua đời, ta đã mười sáu ngày chưa bị đánh rồi."

"Thần cũng thế!"

"Thần cũng như thế."

Cả đám lần lượt lên tiếng, kinh ngạc nhìn nhau, mặt đầy đắc ý.

Lưu Trường nhìn mọi người, nói:" Ta tuy không còn a phụ, nhưng bên cạnh còn có các huynh đệ giúp đỡ ... Nhị ca cũng thế, ta phải giúp."

"Chư vị, chúng ta không phải là trẻ con nữa .... Cần ra sức vì tân hoàng, thời đại của a phụ đã qua rồi, đây là lúc những người trẻ tuổi chúng ta phải tỏa sáng.

"Đúng ạ, cái chức thái úy của a phụ phải do thần làm." Chu Thắng Chi nói dứt khoát:

Chu A Phu ngẩn người hỏi:" Vậy đệ thì sao?"

"À ... Đệ còn trẻ, đệ đợi một chút di."

Chu A Phu bình thường trở lại, lập tức nhìn sang phía Chu Kiên thương hại, Chu Kiên vội giơ tay ra đếm rất cẩn thận, sau đó vui sướng nói với Chu Á Phu:" Nhị ca, đợi huynh và đại ca chết cả rồi là đệ có thể làm thái úy."

"Rắm thôi, ý ta là như vậy sao?" Lưu Trường mắng to:

"Vậy ý đại vương là?"

"Huynh trưởng ta là người lương thiện, ta chỉ sợ mọi người không phục huynh ấy ... Trước kia sư phụ cầu xin ta học binh pháp từng nói với ta, lập uy là cách nắm quân đội tốt nhất. Nay sư phụ lại bảo với ta, binh pháp có thể vận dụng ở tất cả mọi nơi ... Cho nên ta phải nghĩ cách để huynh trưởng lập uy, để quần thần sợ huynh ấy như sợ a phụ vậy."

Trần Mãi bừng tỉnh :" Đại vương nói rất đúng! Tân hoàng lập uy, chính phải như thế."

Lữ Lộc vội nói:" Tài trị quốc của đại vương, bọn thần kém xa lắm."

Nghe được câu này, Lưu Trường lên tinh thần:" Đương nhiên, trước kia ta đi bái kiến Tiêu tướng, muốn cùng ông ấy thương thảo chuyện trị quốc. Ông ấy vô cùng sợ hãi, từng nói với ta, năng lực trị quốc của ta đã cao lắm rồi, ông ta không còn gì để dạy ta nữa! Phải rồi khi đó Tiêu Diên cũng có mặt."

Tiêu Diên ngốc nghếch đờ đẫn gật đầu:" Hình như a phụ có nói thế."

"Đại vương, vậy phải lập uy ra sao?"

Lưu Trường trầm tư chốc lát, chợt nhớ ra cách của Hàn ... Không cách mà mình nghĩ ra:" Cách lập uy tốt nhất chính là giết người."


"Giết ai ạ? Đại vương cứ nói đi, bọn thần đi ngay!" Phàn Kháng gan rất to, tích cực nói:

Lưu Trường lại phải mắng :" Ai bảo các ngươi đi giết người chứ, tất nhiên là phải để huynh trưởng giết, hơn nữa không thể giết bừa!"

"Các ngươi đều vô cùng quen thuộc Trường An, từ nay về sau, các ngươi đi nghe ngóng các nơi, nếu có người trong thời gian để tang uống rượu vui chơi, coi thường tân đế. Hoặc là tụ tập âm mưu làm loạn, tức khắc nói với ta .... Huynh trưởng ta lương thiện, không giết được người, nhưng Tào tướng thì có thể, chúng ta liên thủ với Tào tướng, lập uy cho thái tử!"

Chu Á Phu bỗng nói:" Đại vương, mấy ngày trước a phụ và Trần hầu, Tào tướng tụ hội trong phủ ..."

"Thừa lời, a phụ ngươi là thái úy, không thương thảo đại sự với đám thừa tướng, chẳng lẽ lại đi theo ngươi trộm dê hay sao? Ta bảo ngươi theo dõi hạng tiểu nhân, không bảo ngươi theo dõi a phụ ngươi."

Tiễn quần hiền không đáng tin đó đi, Lưu Trường mặt hầm hầm tới phủ Hàn Tín.

Cho dù Lưu Bang đã không còn, nhưng sự đề phòng với Hàn Tín không vì thế mà giảm đi, ngược lại số giáp sĩ quanh phủ còn tăng lên.

Đây là lần đầu tiên Lưu Trường đi gặp Hàn Tín sau khi Lưu Bang giá băng.

Tính cách của Hàn Tín, thực sự không biết an ủi người khác, ông ta trầm ngâm rất lâu mời nói:" A phụ ngươi là người ... Rất lợi hại."

"Vâng!" Lưu Trường gượng cười:" Đệ tử chưa bao giờ nghĩ tới, a phụ lại quan trọng như thế ... Sư phụ không biết, ngày hôm đó đệ tử quỳ trước a phụ, nhìn thấy ai cũng hoảng ... Huynh trưởng cho tới giờ còn luống cuống chân tay, không có a phụ, huynh ấy không biết phải làm gì, một chút dũng khí cũng không có."

"Có điều chuyện này cũng không thể trách huynh trưởng, mạnh mẽ như a mẫu, tuy không nói ra, nhưng cũng rất rối trí, đệ tử thấy a mẫu thiếu chút nữa mặc trái y phục ... Đây là điều trước kia không thể xảy ra. Còn có cả những mãnh tướng kia nữa, những người này không sợ trời, không sợ đất, nhưng ngoài Trường Tín Điện, ánh mắt họ đều hốt hoảng, không có điểm tựa ... Ngay cả họ cũng sợ, thế xem ra không thể trách huynh trưởng."

Hàn Tín kinh ngạc nhìn nó, lại nói:" Nhưng ngươi lại không sợ."

"Ai nói thế, đệ tử đương nhiên cũng sợ, trước kia bất kể đệ tử làm cái gì, chỉ cần hô cao danh hiệu của a phụ, không ai là không tránh đi ... Bây giờ a phụ không còn nữa, đệ tử hiểu rồi, vì sao trước kia a mẫu đánh đệ tử, ngũ ca lại nói là hâm mộ đệ tử ... Hôm trước, tiểu nhi tử của đại ca khóc nói muốn về nước Tề, đại ca đánh nó một trận, đệ tử cũng hâm mộ đứa do tử đó ..." Lưu Trường giọng buồn buồn nói:

"Nhưng ngươi vẫn vượt qua được."

"Đó là vì đệ tử còn có a mẫu, còn có huynh trưởng ... Cho nên đệ tử phải bảo vệ họ. Trước kia a phụ chống lưng cho họ, sau này đệ tử chống lưng cho họ, đệ tử không tin chuyện mà hôn quân như a phụ làm được, đường đường một Đường vương như đệ tử không làm được.

Hàn Tín mặt mang nụ cười, tán thưởng nói:" Đáng tiếc, huynh trưởng ngươi quá mềm yếu, nếu ngươi có thể thành hoàng đế thì càng có thể bảo vệ tốt cho hắn."

"Làm hoàng đế á?" Lưu Trường coi thường:" Làm hoàng đế có thể thoải mái cùng các huynh đệ đi du ngoạn không? Làm hoàng đế có thể tới nhà cữu cữu ăn trộm không? Đệ tử tuyệt đối không muốn bị trói buộc bên trong Tuyên Thất Điện. Nếu đệ tử mà muốn làm thì căn bản không tới lượt nhị ca, nhưng mà đệ tử không thích, dù a phụ có nhảy khỏi hoàng lăng cầu xin đi chăng nữa cũng vô ích."

Hàn Tín nhất thời chẳng ngờ không biết đáp lại thế nào, nhìn nó thật kỹ:" Nói đi, ngươi đột nhiên tới tìm ta là vì cái gì?"

"Sư phụ, nếu đệ tử muốn huynh trưởng lập uy thì phải làm sao?"

Quả nhiên Hàn Tín đáp ngắn gọn :" Giết người!"

"Ái dà, quả nhiên là anh hùng đều có cái nhìn tương đồng ... Vậy cụ thể phải làm sao?"

Khi Lưu Trường từ chỗ Hàn Tín đi ra, Triệu Bình và Loan Bố đang cúi đầu, vội vàng đi tới, nhìn thấy Lưu Trường trước cổng phủ đệ, bọn họ ngẩn người, thần sắc phức tạp nhìn Lưu Trường, cũng không biết phải làm sao. Triệu Bình khom người nói trước :" Bọn thần không thể tới tế bái, mong đại vương thứ tội."

"Không hề gì, là a mẫu ra cấm lệnh, không liên quan tới các ngươi." Lưu Trường xua tay:

Triệu Bình lại nói:" Đại vương là người trọng tình, có thể lấy huynh trưởng và hoàng hậu làm trọng, tạm gạt bỏ bi thương, phấn chấn trở lại, làm thần thật kính phục."

"Mới thế đã kính phục rồi, vậy sau này còn chẳng phải quỳ sát đất sao?" Lưu Trương vừa nói vừa đi về phía hoàng cung, hai người kia theo sau:

Loan Bố trầm mặc chốc lát, chợt hỏi:" Đại vương không đi chơi sao?"

"Chẳng phải bình thường ngươi không cho quả nhân chơi đùa sao?"

"Nếu đại vương muốn đi, thần sao ngăn được."

"Bách tính Đại Đường còn đang ...." Lưu Trường thời gian qua nói câu này quen mồm, vội sửa :" Khụ khụ, huynh trưởng và a mẫu còn đang chịu khổ, quả nhân sao có thể đi chơi."

"Triệu công, huynh trưởng kế vị, phải chăng mấy người bọn ta có thể tới đất phong rồi hay không?"

Triệu Bình lắc đầu nói:" Hoàng hậu sẽ không để đại vương tới phong quốc đâu, thái tử càng không cho."

"Vậy đám tứ ca ngũ ca sẽ tới phong quốc phải không?" Lưu Trường đã biết thế mà:

"Chưa chắc, còn phải xem ý thái tử."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất