Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 145: Ta vẫn là ta.

Chương 145: Ta vẫn là ta.

Không phải tất cả các chư hầu đều được hưởng thụ sự tín nhiệm ấy, bốn người Lưu Cổ, Lưu Tị, Lưu Như Ý, Lưu Phì bị Lữ hậu hạ lệnh cùng các hoàng tử thủ linh, còn phải đợi thái tử đăng cơ, sau đó mới được về nước. Cho dù Lữ hậu luôn nhấn mạnh, làm như thế là bởi vì bọn họ là trưởng bối của thái tử, cần bọn họ nâng đỡ thái tử, nhưng người tinh ý là nhìn ra ngay, đây là giam lỏng biến tướng. Lữ hậu muốn đợi tân hoàng chính thức kế vị, ổn định đại cục rồi mới để bọn họ về.

Trước linh vị của Lưu Bang, chư vị hoàng tử và chư hầu ngồi cùng nhau.

Không ai nói chuyện, đương nhiên cũng không ai khóc, không khí hết sức đau thương.

"Nếu a phụ còn, lúc này đây nhất định sẽ mở yến tiệc."

Lưu Trường đột nhiên lên tiếng, mọi người đều nhìn nó.

Nó lại nói tiếp:" A phụ trước đó từng triệu kiến đệ, nói với đệ rằng, trong số các hoàng tử, chỉ có ngũ ca là vững vàng nhất ... Đệ không hiểu, hỏi a phụ: Tứ ca là trầm ổn nhất, nhị ca bình tĩnh nhất, ngũ ca sợ đau, bình thường nhìn thấy con bị đánh cũng muốn khóc, sao lại là người vững vàng nhất được?"

" A phụ nói ... Con xem trọng lượng của nó, bốn năm người không bê đi nổi, còn chẳng vững vàng sao?"

Mọi người yên tĩnh nhìn Lưu Trường, lắng nghe nó nói.

"A phụ lại nói, trong chư vị hoàng tử, chỉ có đại ca là xốc nổi nhất ... Đệ lại không hiểu hỏi: Đại ca tuy có bảy tám đứa con, nhưng quốc sự đều nghe quốc tướng, cai trì nước Tề giàu có như thế, là người lễ nghĩa, sao lại xốc nổi."

"A phụ nói, nó gầy tới thổi một hơi cũng bay, còn không xốc nổi sao?"

"Ha ..." Lưu Khôi vừa bật cười vội vàng ngậm miệng lại.

Lưu Doanh thần sắc đờ đẫn lần đầu có phản ứng, hắn nhìn Lưu Trường, muốn nói lại thôi.

"A phụ không còn nữa, không có nghĩa là không gặp được nữa ... A phụ chỉ là đi gặp đại phụ thôi, rồi cũng có một ngày chúng ta cũng đi gặp a phụ ... Cần gì phải rơi lệ? Đợi đệ gặp a phụ, a phụ nhất định không đánh được đệ nữa, dù muốn đánh, đại phụ cũng không cho đâu."

"Nhị ca ... Huynh đã nghĩ tới phải trị quốc thế nào chưa?"

Lưu Doanh sững người.

"Khi a phụ còn, đệ bữa nào cũng có thịt, nếu huynh làm hoàng đế, người thiên hạ có thể đều ăn thịt không?"

"Ta ..."


"Dù sao không thể thiếu thịt của đệ, nếu không đệ sẽ tới trước linh vị a phụ, cáo trạng huynh."

Lưu Doanh dường như thoáng cái bừng tỉnh, hắn kéo lại cổ áo, xoay người hỏi:" A mẫu đâu?"

Thúc Tôn Thông ở bên nhỏ giọng nói:" Hoàng hậu đang tổ chức chính sự, thái tử đăng cơ, thụy hiệu bệ hạ, còn ..."

Lưu Doanh khó xử nhìn mọi người:" Ta muốn đi giúp a mẫu ... Chỉ là còn chưa tới bảy ngày."

"Xin thái tử tới Tuyên Thất Điện!" Lần này các chư hầu gần như đồng thanh nói:

Lưu Doanh vẫn còn hơi do dự, Lưu Hỉ ngồi phía trước nãy giờ không nói không rằng đứng bật dậy, chỉ Lưu Doanh mắng:" Ngươi quỳ ở đây mười năm chăng nữa cũng có thể khiến a phụ của ngươi quay về không? Còn không mau đi đi! Đường đường đại trượng phu, sao còn không bằng đứa đệ đệ ít tuổi?"

Lưu Doanh vội đứng lên, bái mọi người, vội vàng tới Tuyên Thất Điện.

Lữ hậu đang phê duyệt tấu biểu, đột nhiên thấy Lưu Doanh tới, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc. Lưu Doanh ngồi trước mặt bà, cung kính cúi đầu :" Nhi thần bất hiếu, làm a mẫu chịu khổ."

"Ừ."


"Chuyện thụy hiệu để nhi thần suất lĩnh quần thần làm ... A mẫu có thể nghỉ ngơi rồi."

Lữ hậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lưu Doanh :" Ngươi có làm được không?"

Lưu Doanh đứng ngồi không yên, ú a ú ớ, rốt cuộc không nói ra được một câu khẳng định.

Lữ hậu thất vọng, tiếp tục cúi đầu xử lý tấu biểu, không nói gì nữa.

Sau khi Lưu Doanh đi, các chư hầu khác không yên lặng như trước, thi thoảng nói chuyện.

"Trường đệ, đệ còn nhỏ, chưa tới tuổi thủ linh, nếu mệt có thể về nghỉ ngơi." Lưu Hằng đột nhiên nói:

Lưu Trường ngẩng cao đầu, vỗ ngực mình:" Đệ còn cao hơn ngũ ca, căn bản không biết mệt."

Rồi nó vội nhìn Như Ý, như muốn so chiều cao của hai người, Lưu Như Ý cũng bị nó thu hút, dùng tay đo chiều cao của nó, chỉ chỉ vào ngực mình, lắc đầu. Ý tứ đại khái là: Đệ đệ thối, ngươi chỉ cao tới ngực ta thôi.

"Trường lớn thật nhanh, khi ta đi, nó còn chưa cao thế này." Lưu Tị cảm thán:

Lưu Cổ thì nói:" Đợi ngươi có con sẽ biết, trẻ con ba ngày thay đổi một lần, cứ nuôi rồi đột nhiên nhận ra nó đã trưởng thành ..."

Bị Lưu Trường ảnh hưởng, mọi người cứ thế tán gẫu, trải qua được bảy ngày thủ linh.

Thủ linh kết thúc, các chư hầu vẫn chưa thể rời đi, tiếp theo đó là định ra thụy hiệu cho Lưu Bang.

Kỳ thực thụy hiệu và miếu hiệu là do quần thần định ra, hơn nữa hoàng thất không thể can thiệp. Chỉ là khi Lữ hậu nghiêm mặt tham gia triều nghị, không một đại thần nào dám phản đối, có mấy nho sinh định lên tiếng nói gì đó, cũng bị Thúc Tôn Thông ngăn cản.

Khai quốc lập hiệu xưng là tổ, vậy thụy hiệu tất nhiên không phải nói. Trải qua một phen thương thảo, cuối cùng xác định là thái tổ, còn miếu hiệu không xét theo thụy hiệu, xác định là cao hoàng đế.

Nói một cách chính thức chút thì gọi là thái tổ cao hoàng đế, nói tùy ý một chút có thể kết hợp miếu hiệu và thụy hiệu, gọi là Cao tổ hoàng đế.

Tiếp theo đó chuyện quan trọng nhất chính là đăng cơ của Lưu Doanh.

Trước khi đăng cơ, Lưu Doanh là trưởng tử của Cao tổ hoàng đế, phải chia thịt cho tông thất, còn phải đáp lễ những đại thần tới tiễn biệt.

Lữ hậu đã dùng tốc độ nhanh nhất lệnh Chu Bột làm thái úy, để hắn và Lữ Thích Chi trấn thủ Trường An. Sau đó mới để Lưu Doanh phụ trách chuyện chia thịt và đáp lễ. Chuyện chia thịt cần Trần Bình chỉ bảo, ông ta có kinh nghiệm nhất.

Còn Lưu Trường thời khắc này ở trong hoàng cung, tay cầm kiếm gỗ, đối đầu với Cái công.

Cái công có chút lo lắng nhìn đứa đệ tử vội vã tìm tới mình để luyện kiếm.

"Công tử có cần nghỉ vài ngày không?"

"Không cần, đệ tử đâu mềm yếu như Như Ý."

"Được ... Nào, tiếp tục luyện."

Chát!

Cái công vừa mới nói xong, Lưu Trường bước nhanh tới mấy bước, kiếm gỗ trong tay chém mạnh xuống, ông ngạc nhiên vội đỡ lấy.

Chát!

Lưu Trường không ngừng xuất chiêu, trái bổ phải chém, tốc độ mỗi lúc một nhanh, chiêu trước chưa dứt chiêu sau đã tới. Nó cắn chặt răng, bộ dạng như điên cuồng, tấn công bất chấp tất cả. Cái công không ngừng ngăn cản, không ngừng lùi lại, còn Lưu Trường từng bước áp sát, gào thét, kiếm gỗ thế lớn lực mạnh. Cái công không nói một lời mặc Lưu Trường phát tiết.

Lưu Trường hoàn toàn không giữ sức, cũng không muốn phòng thủ, chỉ không ngừng tấn công, các loại phương thức tiến công mà Cái công dạy nó trong mấy năm qua đều được nó vận dụng hết. Cũng may là Cái công, chứ nếu là Loan Bố ở đây chỉ e sớm bị Lưu Trường đánh ngất rồi, dù sao Loan Bố không dám đả thương nó.

Tấn công điên cuồng như thế rất lâu, cuối cùng Lưu Trường không còn chút sức lực nào, nó ngã xuống đất, tay vẫn nắm chặt kiếm gỗ, thở hồng hộc từng ngụm không khí lớn.

Cái công bình tĩnh đứng ở một bên, tay cầm vỏ kiếm.

"Có thể dung hợp được kiếm chiêu, thiên phú của ngươi không tệ."

Lưu Trường ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý:" Đó là điều đương nhiên, đệ tử sớm nói rồi mà, đệ tử có phong tư kiếm thánh. Trước kia đệ tử ở ngoài hoàng cung, đối đầu với mấy trăm người, chỉ xuất một kiếm đã khiến đám Chu Thắng Chi sợ vỡ mật, xoay người bỏ chạy. Chưa tới ba năm, đệ tử một chiêu có thể khiến sư phụ té đái vãi ..."

"Khiến ta làm sao?"

"À ... Một chiêu liền khiến sư phụ kinh ngạc vì kiếm pháp của đệ tử."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất