Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 154: Trọng phụ đừng chạy vội.

Chương 154: Trọng phụ đừng chạy vội.

Trương Bất Nghi không hề vì Triệu Bình là tiền bối danh vọng lớn hơn mà sợ, hắn tiếp tục nói:" Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là Đại Đường ta là lá chắn của triều đình, triều đình lại không trực tiếp đối diện với Hung Nô, vậy cần nhiều ngựa thế làm gì? Còn chẳng bằng tăng cường thực lực cho Đại Đường ta."

"Ha ha ha, câu này ta thích nghe đấy, đám người Trường An cần chiến mã làm gì chứ? Chẳng qua chỉ đánh xe khoe võ dũng của mình mà thôi, bọn họ đâu như quả nhân sẽ tác chiến với Hung Nô!" Lưu Trường rất hài lòng với ý kiến này, hăm hở hỏi:" Vậy quả nhân phải làm sao?"

Trương Bất Nghi đáp không cần nghĩ:" Có thể tấu xin bệ hạ, để bệ hạ lựa chọn 500 giáp sĩ tinh nhuệ trong nam bắc quân. Tách riêng ra, làm thân binh cho đại vương, nhận lương thảo của nam bắc quân, sau này theo đại vương tới phong quốc.

"Đại vương và Quán hầu thân thiết, có thể nói với ông ấy, để ông ấy lựa chọn giúp. Không cần chọn những người tráng kiện, chỉ cần chọn những người trẻ tuổi, chọn những người đứng đầu truân, tốt. Những người đó thường ngày có học binh pháp, đi theo bên cạnh đại vương, nếu gặp chiến sự, có thể trực tiếp phái vào quân đội, trở thành tướng lĩnh một quân. Như thế đại vương hoàn toàn nắm giữ quân đội, sức chiến đấu của quân Đại Đường sẽ tăng mạnh."

"Tương lai Đại Đường ta cũng thành lập nam bắc quân, lấy những người này làm cơ sở."

Môi Triệu Bình run bần bật, một mình đại vương đã đủ khiến người ta đau đầu, nếu thêm tên to gan này ở bên xúi bẩy, không biết sẽ thành cái bộ dạng gì nữa, ông ta lại lần nữa phải nói:" Trương quân ... Nước chư hầu không thể thành lập nam bắc quân, chuyện này cực kỳ phạm kỵ húy."

"Ta không có ý gì cả, chỉ vì đề phòng Hung Nô thôi." Trương Bất Nghi bình thản nói:

"Không được, nếu làm như thế đại vương sẽ thành cái đích của muôn người, nay đã khác trước rồi. Trước kia đại vương là công tử, nay là quân chủ một nước, nếu trống giong cờ mở như thế, tương lai tới đất phong, quần thần Trường An e là đứng ngồi không yên. Cho dù bệ hạ có sủng ái đại vương tới mấy, nhưng nếu chẳng may có gian tặc không ngừng xúi bẩy bệ hạ, ắt sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa bệ hạ và đại vương ..." Triệu Bình có thể tưởng tượng ra, tương lai nước Đường chiêu binh mãi mã, võ lực quá mạnh, vậy Tào thừa tướng ngủ cũng không yên, mỗi ngày đều phái người tới hỏi, Đường vương có ý phản không?

Lưu hầu sao lại đưa cái thứ hại người này tới bên đại vương làm xá nhân cơ chứ, chẳng lẽ ông ta còn chưa biết đại vương là loại hỗn thế ma vương sao? Đáng lẽ phải phái một người trầm ổn quy củ tới, chứ sao lại là kẻ quá khích như vậy?

Nghe giọng điệu của hắn, nếu tương lai thiên hạ có biến, hắn chắc chắn là người đầu tiên nhảy ra khuyên đại vương mưu phản.

Vậy mà Loan Bố cũng nói:" Triệu công chớ lo ... Ta thấy lời Trương quân cũng có lý đấy, thế Hung Nô rất lớn, đại vương mà không có một đội thân binh đắc lực thì làm sao ra trận?"

"Nhưng đại vương nay còn ở Trường An, nếu như có 500 thân bình, toàn bộ Trường An này, ngay cả Tiêu tướng trước kia cũng không dám làm thế, há chẳng phải là hại đại vương à?"

"Hừm, Triệu công già rồi, quá cẩn thận, đại vương chính là chư hầu vương, dù là thừa tướng thì địa vị cũng làm sao so với đại vương được."

Một xá nhân có nước uống, hai xá nhân đun nước uống, ba xá nhân thì bắt đầu chửi nhau rồi.

Ba người đều khăng khăng giữ ý mình, cãi nhau rất lâu, Triệu Bình đang muốn hỏi ý Lưu Trường, xoay người một cái, hét lên:" Đại vương đâu?"

Trương Bất Nghi và Loan Bố xoay người nhìn, đại vương đã biến mất tăm từ khi nào rồi, đừng cãi nhau vội, cứ đi tìm đại vương trước đã.

.............. ...............

"Như Ý, nào, nằm xuống .... Ha ha ha, thật đáng yêu."

Lưu Trường xoa đầu chó Như Ý, Như Ý thè lưỡi ra, rất là hưởng thụ.

Lưu Trường cười ha hả nhìn Quán Anh ở bên:" Trọng phụ, lần này ta tìm người, thực ra trừ chuyện luyện cung, còn có chuyện khác."

"Ồ, Đại vương có chuyện gì?"

"Ài, trọng phụ cũng biết đấy, Đại Đường ta nghèo khó, bách tính áo không đủ che thân, cơm không đủ lót dạ ... Trong có đạo ..."

Quán Anh toát mồ hôi:" Xin đại vương cứ nói thẳng là được."

"À, là thế này, ta muốn gây dựng một đội thân binh, chừng 500 người."

"Vâng, đại vương có muốn thần phái người tới nước Đường xây thao luyện thân binh không?"

"Không phải, nước Đường ta nuôi không nổi chừng đó thân binh ... Cho nên muốn rút ra 500 giáp sĩ từ nam bắc quân. Yêu cầu cũng không nhiều, tốt nhất là làm tốt trưởng khúc trưởng ... Tuổi còn trẻ một chút, cường tráng một chút, biết chữ, sau đó lương thảo vũ khí gì đó do nam bắc quân chịu trách nhiệm ... Còn cả thao trường cho bọn họ nữa. Tốt nhất là cho một ít chiến mã, không nhiều 1000 con là đủ ... Sau đó thay ta nuôi năm sáu năm, đợi ta tới phong quốc liền đưa đi." Lưu Trường đang thao thao bất tuyệt thì thấy Quán Anh lùi dần ra sau:" Trọng phụ, người đừng đi, ta đang nói chuyện đàng hoàng mà."

"Thần đột nhiên nhớ ra còn quốc sự phải làm, cáo từ." Quán Anh thấy bị phát hiện nói qua loa một câu, xoay người muốn chạy:

Lưu Trường làm sao để ông ta thoát dễ như thế được, đuổi theo nhảy lên người ông ta ôm chặt lấy:" Trọng phụ, nước Đường nghèo khổ ..."

Quán Anh không cách nào gỡ được Lưu Trường ra khỏi người, run giọng nói:" Đại vương, không phải thần không muốn giúp đại vương .... Nhưng mà đại vương muốn giáp sĩ ... Toàn bộ nam bắc quân cũng chỉ có vài nghìn người ... Đại vương còn muốn chiến mã ... Mở miệng ra một cái là cả nghìn, chiến mã hai quân chưa tới 3000 ..."

"Ồ, ra thế ..." Lưu Trường tụt khỏi người Quán Anh, trầm tư:" Vậy quả nhân nói một cách khác ... Hay là giao luôn nam quân cho ta đi ... Giữ lại bắc quân bảo vệ Trường An là đủ .... Này trọng phụ! Đừng đi như vậy chứ, ta chưa nói hết."

Khi Lưu Trường đang bận rộn chuyện thân binh thì Lữ Thích Chi quỳ trước mặt Lữ hậu, khổ sở van xin.

"Thái hậu, cầu xin người tha cho đứa bé đó, nó dù sao cũng là trưởng tử của huynh trưởng. Trước đó thần đi tìm Tuyên Nghĩa ... Bộ dạng của nó, thần không biết nó có thể sống được bao lâu ... Hắn nói, Đài uống rượu trong thời gian để tang, bất kính với tân hoàng, đáng chém ..."

"Xin thái hậu nể tình huynh trưởng, để lại đứa bé này."

Lữ Thích Chi hai mắt đỏ ngầu, không ngừng khấu đầu.

Lữ hậu trông vẫn như trước giờ, bình tĩnh, chẳng có chút động lòng :" Ta đã nhiều lần nói với nó rồi, nhưng nó không nghe, thích gì làm nấy, hết thảy không thể trách ai được, chỉ có thể trách bản thân hắn."

"Tân hoàng đã hạ lệnh, ta không thể làm gì."

Lữ Thích Chi ngẩng đầu lên, nói:" Năm xưa khi huynh trưởng qua đời, chúng ta từng nắm tay huynh ấy thề, chiều cố cho hai đứa con của huynh ấy. Tỷ làm sao lại nuốt lời, huynh trưởng lúc còn sống thương tỷ nhất ... Tỷ chịu vô số ủy khuất, đệ nhát gan không dám nói, lần nào cũng là huynh trưởng ra mặt cho tỷ mà ..."

Lữ Thích Chi lôi chiêu bài tình cảm ra, khóc rống lên.

Hai tay Lữ hậu khẽ run :" Ra ngoài! Trước khi Lữ Đài bị xử trí, không cho vào hoàng cung ... Nếu ngươi dám đi tìm hoàng đế cầu xin, ta giết luôn cả ngươi."

Lữ Thích Chi nhìn a tỷ của mình không sao tin nổi, ngây ra rất lâu rồi hồn xiêu phách lạc rời Tiêu Phòng Điện.

Lữ hậu ngồi một mình trong Tiêu Phòng Điện trống trải, sắc mặt băng giá, ánh mắt tàn khốc, chỉ có đôi tay là vẫn run.

"A mẫu ~~~"

Đột nhiên một tiếng gào, phá vỡ sự lạnh lùng cô tịch trong Tiêu Phòng Điện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất