Chương 164: Toàn là thân thích cả.
Đợi tới khi hắn đi một đoạn kha khá rồi Lưu Trường mới nhìn sang Lưu Bất Hại bên cạnh:" Còn ngây ra đó làm cái gì thế? Phái người theo hắn đi, bắt trọn ổ cho quả nhân!"
Lưu Bất Hại sửng sốt, không nhìn ra, đại vương của chúng ta rất cơ trí. Hắn vội vàng gọi hai giáp sĩ tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi để bọn họ rời đi, tự tin nói với Lưu Trường:" Đại vương, hai tên đó đều là người cũ trước kia đi theo thần, chuyện truy bắt này, bọn họ rất thuần thục!"
Trần Đào ở bên giận dữ mắng:" Cẩu tặc sao dám sỉ nhục Mặc gia, Mặc gia ta há lại sợ chết không tới?"
Thằng ngốc này cứ như đồng bọn phải tới nạp mạng hết mới vui vậy, Lưu Trường liếc xéo một cái:" Chửi câu nữa ta giết sạch tiều phu Trường An."
Trần Đào siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Lưu Trường, mắt rực lửa thù hận, nhưng quả nhiên là cắn chặt răng không nói nữa.
Cứ như thế chờ đợi rất lâu, Lưu Trường đã ăn một bữa cơm rồi thì từ xa mới xuất hiện một nhóm người, rất đông đúc, đoán chừng phải hai mấy. Đám người này đều ăn mặc kiểu nông phu, vẻ mặt kiên trinh bất khuất, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi hiên ngang. Tất nhiên bọn chúng chẳng uy phong được lâu, Lưu Bất Hại thấy bọn chúng một cái là không cần biết ba bảy hai một phái giáp sĩ ùa lên trói gô cổ lại.
Thứ gọi là cái dũng của du hiệp trước mặt 500 giáp sĩ chẳng là cái gì.
Sau khi trên mặt đất có thêm hai mấy con sâu ngọ nguậy, hai vị giáp sĩ đi theo bọn chúng nhảy ra, báo:" Bọn chúng sau khi tụ tập liền ngay lập tức đi tới đây, bọn thuộc hạ nghĩ, chẳng cần bắt bọn chúng nữa, cứ đi theo sau bọn chúng, đúng là không một kẻ nào sợ hãi rút lui."
Trần Đào ngẩng đầu thật cao, tựa như cười nhạo Lưu Trường lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Những người này bị trói cả lại, an ủi lẫn nhau, tên nào tên nấy đều là thằng ngốc không sợ chết.
Lưu Trường tới bây giờ vẫn thấy khó tin, cơ mà thôi, dù gì cũng là chuyện tốt, chỉ Trần Đào:" Ngươi, dẫn những người này đi xem thủy xa, tìm cho ra cách cải thiện thủy xa cho ta."
Trần Đào cười lạnh:" Ngươi không cần giả vờ giả vịt, bọn ta đều ở đây rồi, tùy ngươi muốn xử trí ra sao thì xử trí! Bọn ta tuyệt đối sẽ không làm việc cho kẻ ác như ngươi."
"Không làm à? Trước khi mặt trời lặn mà không cải tạo hoàn thiện cái thủy xa này, ta sẽ xuất lĩnh giáp sĩ, giết sạch tiều phu quanh Trường An!"
"Ngươi! Ngươi ..."
Một đám ngốc chửi mắng, vây quanh thủy xa, xem một lát bọn chúng không chửi nữa, linh hồn Mặc gia ẩn sâu trong nội tâm rừng rực cháy, tranh cãi bàn bạc. Ba Mặc gia thực ra đều giống nhau, chỉ có mỗi học phái có trọng điểm khác nhau thôi, không phải hoàn toàn không hiểu.
Nhìn bọn chúng mày mò đủ cách mà rốt cuộc vẫn không có nổi một phương án cụ thể, Lưu Trường ngồi bên cạnh thất vọng nói :" Ta rốt cuộc đã biết một học vấn hiển hách năm xưa vì sao lại sa sút tới mức này rồi."
"Từ nhỏ ta đã rất thích học phái Mặc gia, ta thấy bất kể là đối xử tốt với người khác, hay là về máy móc, đều thật hoàn mỹ ... Thế nhưng ta không ngờ, năm xưa Mặc gia có thể làm ra được mấy trăm món vũ khí lợi hại, nay ngay một cái thủy xa cũng làm không xong ... Nếu Mặc Tử nhìn thấy hậu nhân của ông ấy như thế, sợ là không ngẩng đầu lên được.
"Ngươi, sao ngươi dám ..."
Rốt cuộc dám làm sao thì đám Sở Mặc dù tức tới đỏ mặt cũng không nói ra được, trong đó có một tên bảo:" Trước đó có một Tần Mặc cho chúng ta ở vài ngày, hay là mời ông ấy đến."
"Người ta giúp chúng ta, sao chúng ta có thể hại ông ấy được."
"Chuyện liên quan tới người vô tội, hẳn ông ấy tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết đâu."
Không ai hiểu lối suy nghĩ của bọn ngốc thế nào, chỉ biết không lâu sau có một Mặc giả già nua râu tóc bác phơ, tay chống quải trượng tới. Ông già này cũng ăn mặc kiểu nông phu, nhưng khi nhìn thấy Lưu Trường thì không dám phóng túng như đám Sở Mặc, ngược lại vô cùng trang trọng hành lễ, xưng là đại vương.
Lưu Trường vội vàng tránh đi, không phải là nô tôn trọng bọn ngốc chủ yếu là vì a phụ từng nói, gặp phải lão nhân tuổi cao, không được tiếp nhận người ta bái tạ, nếu không đánh gãy chân ngươi.
Nhìn thấy vị Tần Mặc kia như thế, những tên Sở Mặc kia tức thì khó chịu, quan hệ giữa Tần Mặc và Sở Mặc vô cùng bất hảo, hai bên thậm chí còn từng gặp nhau trên chiến trường. Vấn đề chủ yếu là, Sở Mặc cho rằng Tần Mặc đã từ bỏ lý tưởng Mặc gia, lấy mạnh hiếp yếu, thành chó săn của cường quyền.
Còn Tần Mặc thì thấy, Mặc gia phải theo kịp thời đại, đại nhất thống mới là con đường chính xác để bách tính bình an.
Nhưng tranh chấp của hai học phái cùng với triều Tần diệt vong mà dần dần tiên tán, không còn tìm nổi mấy Tần mặc còn sống nữa rồi. Cho nên khi thấy Mặc giả khác, dù là Sở mặc, cũng thân thiết như thấy huynh đệ vậy.
Tần Mặc sau khi tới nơi, không oán trách, càng không chửi mắng, trực tiếp bắt tay vào việc, chuẩn bị rỡ thủy xa, Sở Mặc làm trợ thủ.
Lưu Trường hài lòng gật đầu, quả nhiên là Tần Mặc biết việc.
Nói nhìn đám người kia bận rộn một lúc rồi quay sang Lưu Bất Hại, hỏi nhỏ:" Trước kia ngươi gặp người Mặc gia chưa? Chúng đều ngố ... À đều thẳng thắn thế à?"
"Dạ, đại đa số là vậy, chỉ Tề Mặc không phải như thế."
"Ha ha ha, quả nhân cũng chẳng ngờ nói thế mà cũng có thể lừa bọn họ làm việc."
"Phải rồi đại vương, thần có thể dẫn thân binh canh giữ từng con đường trước." Lưu Bất Hại hăm hở nói:
"Hả, ngươi chặn đường làm gì? Chúng ta có phải thổ phỉ đâu."
"Mặt trời sắp lặn rồi ạ, thần đi chặn đường còn giết đám tiều phu đi ngang qua."
Lưu Trường mắt mở to hết cỡ, ngây ra nhìn Lưu Bất Hại, nó không còn nói lên lời nữa.
Lưu Bất Hại cười:" Đùa thôi ạ, đùa thôi ạ."
Lưu Trường cũng mong là hắn nói đùa thật, nếu không nó nhất định đổi tên đội trưởng thân binh này.
Trời sắp tối, đám người kia vẫn làm việc, Lưu Trường chỉ đành để lại một phần thân binh trông coi những kẻ kia, lại căn dặn người thượng phương phủ giám sát bọn chúng rồi mới dẫn đám thân binh, nghênh ngang về Trường An.
"Đại vương, bọn thần cùng tới Trường An sao?"
"Tất nhiên rồi, ta có chút chuyện ở Trường An, vừa vặn các ngươi ở đây." Lưu Trường nghiến răng:" Chuyện này không có các ngươi sẽ không làm được."
Lưu Bất Hại chẳng chút do dự, gật đầu ngay:" Vâng."
Ngồi trên chiến xa, Lưu Trường tán gẫu với Lưu Bất Hại theo bên cạnh:" Ngươi là người nơi nào?"
"Thần và đại vương là đồng hương, huyện Bái ạ, ở đây đại đa số là thế."
"Ồ, toàn là người huyện Bái à?"
"Không phải toàn bộ, có điều toàn là con cháu xung quanh."
"Tốt quá, bảo sao ta thấy ngươi thân thiết, nói không chừng ta với ngươi là thân thích."
"À ... Đúng là thế ạ, thần với đại vương cùng tộc."
Lưu Trường bấy giờ mới phát hiện, đám giáp sĩ này đại đa số tới từ quê mình. Mặc dù Lưu Trường lớn tới chừng này còn chưa biết cái cổng thành huyện Bái nó ở cái hướng nào, nhưng bọn họ vẫn là đồng hương. Trong đó không ít người mang họ Lưu, có thể thấy Chu thái úy rất để tâm, điều này làm Lưu Trường cảm động.
Sớm biết thế mấy ngày trước không đi trộm gà nhà ông ta, ài, đúng là không nên mà.
Có điều gà nhà ông ta đúng là rất ngon, không giống gà nhà Lư Quán, Vương Lăng, Công Tôn Nhĩ, gà nhà ông ta có độ dai, nhai rất thích.