Chương 163: Sách giáo khoa phản diện Đường vương.
Bọn họ cứ như thế rầm rộ kéo quân tới một tòa phủ đệ của thượng phương lệnh bên sông. Khi bọn họ tới nơi, những tượng nhân của thượng phương sợ chết khiếp, nhìn thấy Lưu Trường mới thở phào. Lưu Trường cười chào hỏi đám tượng nhân:" Ta mang lễ vật cho mọi người đây."
"Đỗ, không phải ông nói đứa bé trong nhà không có áo mặc sao, ông nhìn miếng vải này, vốn quả nhân định làm cờ, nhưng giờ ta đã có ba lá cờ, ông mang về làm y phục cho thằng bé đi."
Lão Đỗ luống cuống:" Đại vương, đại vương ... Thế này ..."
"Ài, không sao. Từ Lão Trượng, ông tới đây, chân ông có tật không đi lại được, ta đã căn dặn rồi, sau này thân binh của ta sẽ đưa ông từ Trường An tới đây ..."
"Trương lão, cái này cho ông này ..."
"....."
Lưu Trường cứ như thế phân phát rất nhiều đồ, đám tượng nhân tuổi cao nước mắt nước mũi lem nhem, không ngừng chúc phúc Đường vương:" Thế gian sao lại có người tốt như Đại vương ... Lão hủ mỗi ngày vì ngài dâng hương cầu khấn, ngài giúp bọn lão hủ quá nhiều rồi, bách tính Trường An sẽ không quên ngài ..."
"Nói gì vậy chứ, ha ha ha, nay huynh trưởng ta đăng cơ, huynh ấy quyết định giảm thuế má, để mọi người sống tốt hơn, huynh ấy mới là người tốt, trước mặt huynh ấy, ta không là cái gì hết.
Lưu Trường cùng với đám tượng nhân vừa nói chuyện vừa đi vào trong phủ, Trần Đào ở trên chiến xa ngây ra nhìn màn này, nói không thành lời.
Đám giáp sĩ kéo hắn vào phủ, phía sau phủ chính là dòng sông, trong nơi này có rất nhiều máy móc đang từ từ chuyển động, Trần Đào kinh ngạc nhìn những thứ đó. Lưu Trường bấy giờ mới xoay người chỉ bánh xe nước cực lớn ở xa:" Trong sách Mặc Tử nói, có thể dùng vật nặng và thùng gỗ để chế tác công cụ tưới tiêu, ta làm thủy xa này, nhưng hiệu suất không cao, ta cũng không biết là sai ở chỗ nào. Ngươi là người của Mặc gia, giúp quả nhân xem sao."
Trần Đào cứ ngơ ngác nhìn thủy xa khổng lồ, nhìn nước thuận theo đường ống chảy đi, mồm cứ há hốc. Đám giáp sĩ thả hắn ra, đi sát theo sau, chỉ cần hắn có chút hành vi lạ nào là chém chết ngay.
"Đại ... Tiểu nhân là Sở Mặc, không hiểu máy móc."
"Sở Mặc cũng là Mặc, khẳng định là từng đọc qua ít sách bất truyền của Mặc Tử, ngươi cứ thử xem xem."
Tên Sở Mặc đó liền tới xem, sau đó xuống nước, sờ mò thủy xa, lại xem thùng nước, xem trục quay, quan sát rất lâu, làm rõ nguyên lý, thực ra nguyên lý không phức tạp, thốt lên:" Đại vương có bản lĩnh này sao?"
"Nói thừa quả nhân trước đó còn làm máy dệt, ngươi không biết sao?"
Trần Đào lắc đầu, mặt mày mờ mịt.
"Ngươi nhìn quả nhân làm cái gì, quả nhân bảo ngươi xem xe cơ mà!"
"Xem xong nhanh lên, quả nhân còn giết ngươi nữa chứ."
Trần Đào chỉ đành tiếp tục xem, hắn xem rất lâu mới nói:" Bánh răng của đại vương quá nhiều rồi, ba nhóm bánh răng, phải dựa vào ngựa, hoặc sức người, chỉ dựa vào dòng nước thì phải có dòng chảy thật mạnh."
"Quả nhân biết, vậy ngươi có cách nào làm dòng chảy này xoay được thủy xa không?"
"Tiểu nhân từng theo sư phụ học một ít ..." Trần Đào nhíu mày suy nghĩ thật kỹ :" Đại vương từng nghĩ tới thay bánh răng thẳng thành bánh răng ngang chưa?"
"Ồ, ngươi nói tiếp, nói tiếp đi."
Trần Đào cười khổ:" Đại vương, tiểu nhân biết không nhiều, tiểu nhân học nghề không tinh, kém xa mấy huynh đệ khác ..."
"A, vậy ngươi có cách nào bắt bọn họ không?"
Thời Chiến Quốc, Mặc gia chia làm ba Tần Mặc, Sở Mặc cùng với Tề Mặc.
Trong đó Tần Mặc chuyên máy móc, Tề Mặc chuyên giảng đạo, còn Sở Mặc, vừa làm máy móc và giảng đạo, chỉ là bọn họ không thích dùng lời lẽ nói đạo lý thôi.
Mà Mặc giả Trần Đào tới hành thích Lưu Trường hiển nhiên là Sở Mặc chính tông.
Tề Mặc tiêu vong nhanh nhất, tiếp theo đó Tần Mặc cũng biến mất cùng triều Tần, duy chỉ có Sở Mặc là lưu lại. Mặc dù bọn họ còn tồn tại, nhưng thực ra bọn họ cũng chết rồi, bọn họ đã vứt bỏ tư tưởng của Mặc giả, dần biến thành một quần thể hoàn toàn mới ở triều Hán sau này, chính là du hiệp.
Ai có thể ngờ rằng đám du hiệp lấy võ phạm cấm lệnh thời Hán Mạt khởi nguồn là Mặc gia với tư tưởng kiêm ái?
Trần Đào tập trung tinh thần nói:" Các huynh đệ của tiểu nhân lần lượt phân bố ở ..."
Lưu Trường chăm chú lắng nghe, Trần Đào nói một thôi một hồi, chợt ý thức được có gì đó sai sai, hắn đột nhiên hét lên:" Gian tặc, ta sẽ không bán đứng huynh đệ của ta, ngươi chớ mong bắt sạch bọn ta, ta sẽ không trúng gian kế của ngươi đâu."
Lưu Trường ngán ngẩm nhìn thằng ngốc của Mặc gia, bảo sao đi làm môn khách cho Khoái Thông, bảo sao Mặc gia đi xuống.
Lưu Trường nheo mắt tính toán gì đó, chợt nhìn sang tên tù phạm còn lại bị trói, cố ý nghiêm mặt, hung dữ nói:" Ta nghe nói Mặc gia chú trọng một là kiêm ái, một là phi công ... Không cho pháp tổn thương người vô tội, nếu không dù quốc pháp xá miễn, Sở Mặc cũng không bỏ qua. Ngươi xem, các ngươi đóng giả tiều phu, nếu ngươi không giúp ta bắt bọn chúng, ta sẽ hạ lệnh cho thân binh chém sạch tiều phu xung quanh Trường An! Dù giết sai vài người cũng có thể diệt sạch các ngươi."
Trần Đào mắt mở lớn nhìn con ác quỷ hung tàn phía trước, chỉ mặt nó, toàn thân run lên, kinh sợ mắng:" Sao ngươi dám ... Ngươi dám ..."
"Có gì không dám? Ta sáu bảy tuổi đã dám dùng kiếm giết Khoái Thông, tám tuổi phóng hỏa phủ Kiến Thành hầu, cả Trường An này có ai không biết ác danh của ta? Có ai là không sợ? Đừng nói là tiều phu, ngươi mà không gọi chúng tới, ta sẽ phái người giết sạch toàn bộ người ven đường."
"Ngươi có nói không?" Lưu Trường mặt mày dữ tợn tựa hung thần, đóng vai một tên hoàn khố bị chiều hư coi mạng người như rơm rác hết sức nhuần nhuyễn:
"Ngươi muốn giữ mạng cho Sở Mặc các ngươi hay là giữ mạng cho toàn bộ bách tính Trường An? Hả? Ngươi có nói không?"
Lưu Trường tới gần Trần Đào, kiếm trong tay vỗ vào vai hắn.
Trần Đào kinh hoàng nhìn nó, hắn không dám tin sao trên đời lại có người tàn bạo như vậy, vừa rồi không ngờ mình bị nó lừa gạt! Tưởng lầm nó là người tốt, nhưng nó chính là thứ hung tàn như ác quỷ.
Sở Mặc lúc này đã dần đi về phía cực đoan, nhưng chưa hoàn toàn vứt bỏ lý tưởng của Mặc giả, bọn họ tự có giới hạn đạo đức của mình, là loại đạo đức không linh hoạt lắm. Lão sư của Trần Đào chính là vì bảo vệ một thôn làng khỏi bị cướp bóc mà anh dũng chiến tử.
Bọn họ không làm hại người vô tội, nếu một trong số họ giết người vô tội, dù là nhi tử của cự tử, cũng sẽ bị các Mặc giả khác truy sát.
Trần Đào môi run bần bật, mắt ngập tràn tuyệt vọng, bị Lưu Trường ép tới đường cùng.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi tự sát thì ta cũng giết người, để xem ngươi còn mặt mũi nào đi gặp Mặc Tử!"
Lúc này tên Mặc giả bị trói chợt hét lên:" Huynh trưởng! Dù là chết cũng không thể làm ô danh Sở Mặc! Bọn đệ nguyện chết cùng huynh!"
Lưu Trường ngớ người, tốt quá, bọn ngốc thường có đôi, mình bắt luôn được một cặp, có khi cả học phải toàn lũ này.
"Tốt, người đâu, thả tên này ra cho ta ... Ngay bây giờ ngươi đi tìm hết đồng môn cho ta, thiếu một tên ta sẽ 100 tiều phu thay thế!"
Người kia được giáp sĩ thả ra, hắn hành lễ với Trần Đào, xoay người đi luôn.