Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 167: Ta thực sự không có ý khác.

Chương 167: Ta thực sự không có ý khác.

Khi ba người Loan Bố, Triệu Bình, Trương Bất Nghi nhìn thấy hai xe lễ vật đầy chặt thì rụng rời chân tay, vì mấy xe này từ trong cung đi ra, Loan Bố nói gấp:" Đại vương ... Không được cướp của hoàng cung, đây là trọng tội! Trọng tội! Mau mau trả về còn kịp"

Lưu Trường mắng: "Rắm thối! Đây là do thiên tử ban cho! Cái gì mà cướp của hoàng cung! Quả nhân không phải cường đạo!"

Loan Bố cúi đầu, cường đạo nào cũng không bằng đại vương.

"Quả nhân xưa nay có hiền danh, lại có công đức, bởi thế mà được thiên tử ban thưởng ... Quả nhân chuẩn bị đem một nửa tới nước Đường, khao thưởng quần thần, một nửa đưa tới giáo trường, thưởng cho thân binh! Các vị thấy thế nào?"

Trương Bất Nghi nói ngay:" Hay! Thần nghe nói năm xưa Mã Phục Quân của nước Triệu tác chiến, có được ban thưởng chia hết cho phía dưới, không giữ lại chút tài vật nào, đại vương đúng là có phong thái của Mã Phục Quân."

Triệu Bình ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lưu Trường cười lớn:" Đó là điều tất nhiên, quả nhân xưa nay đều như thế, một xu không lấy ... Ặc, có điều cũng không thể không lấy ... Quả nhân phải giữ chút vàng sau này có chuyện gì cần dùng gấp."

Lưu Trường len lén lấy một đĩnh vàng:" Thôi, lấy thêm một đĩnh ... Một sợ không đủ dùng ... Ngọc bội cũng lưu lại vài miếng, còn đem tặng ... Còn vài vóc nữa, ôi cũng không tệ, có thể đem dùng làm y phục mới ... Toàn là thứ tốt cả ...."

Thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng muốn giữ, Lưu Trường đâm do dự:" Hay là để lần sau quả nhân thưởng cho họ, lần này giữ đã."

Thần sắc Trương Bất Nghi trở nên vô cùng nghiêm túc:" Năm xưa Mã Phục Quân của nước Triệu đối diện với nước Tần vô cùng hùng mạnh, ông ta đem hết tài vật Triệu vương ban cho phân phát cho tướng sĩ, tướng sĩ mới đồng lòng đi theo tác chiến, đánh bại nước Tần."

"Nay đại vương muốn lấy cả thiên hạ, tiếc gì chút tài vật."

Triệu Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ mặt hắn mắng to:" Trương Bất Nghi! Ngươi là thứ tiểu nhân!!"

Trương Bất Nghi cãi ngay: "Ta không có ý gì khác, thiên hạ mà ta nói chính là thiên hạ của Hung Nô, chẳng lẽ đại vương trong tương lai không công lấy thiên hạ Hung Nô sao?"

Mặc kệ hai người đó chửi bới lẫn nhau, Lưu Trường lệnh mang xe lễ vật tới thẳng doanh thân binh.

"Chư vị có công cứu giá, quả nhân không phải người keo kiệt, có chút tài vật, ban thưởng cho chư vị."

"Có điều, chư vị không cần bái tạ, số tài vật này không đáng là gì, tương lai quả nhân tới nước Đường, thề bắt sống Mạo Đốn, diệt hết Hung Nô! Tới khi đó chư vị ngồi đây đều có thể phong thổ xưng quân."

Cái gọi là phong thổ này đương nhiên không phải là phong chư hầu, mà là phong hầu. Đại Hán trừ nước chư hầu, còn có rất nhiều hầu quốc, hầu quốc giống phong quân trước kia, chính là Vũ An Quân, Mã Phục Quân, có thực ấp nhưng không có quân đội."

Lưu Trường phất tay một cái, đám Loan Bố liền bắt đầu phát thưởng cho thân binh. Phụ trách chính ở chuyện này là Trương Bất Nghi, con người Trương Bất Nghi ở loại chuyện khác không đáng tin cậy chứ ở việc phát thưởng này làm vô cùng chặt chẽ tỉ mỉ. Hắn dựa vào cấp bậc khác nhau mà phân phối có trật tự, đảm bảo không sót một ai, khiến mọi người đều phục.

Cũng chính vì bản lĩnh này mà ngay cả Triệu Bình cũng phải nể phục Trương Bất Nghi, chẳng trách Trương Lương nói hắn có tài quận thủ, bản lĩnh này đúng là có thể quản lý tốt một quận.

Đám thân binh trong giáo trường đều vui vẻ nhận phần thưởng, nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ kia càng thêm cùng bái, nối nhau quỳ lạy. Vị đại vương này thực sự quá hợp khẩu vị bọn họ, vốn bọn họ ở nam quân không dám ngông nghênh như vậy, nhưng giờ bọn họ đã đi theo Đường vương xông vào phủ thừa tướng đại náo một trận, đó là trải nghiệm kiểu gì?

Vốn ban đầu bị phân ra làm thân binh cho Đường vương, không ít người lo lắng cho tiền đồ tương lai. Nay xem ra, chỉ cần đi theo Đường vương thì chẳng thiếu gì hết, có khi là cả cơ hội gây dựng sự nghiệp.

Lưu Bất Hại được thưởng nhiều nhất, hắn có chút hổ thẹn:" Bọn thần chưa lập một tấc công nào, lại được đại vương hậu ái như thế."

"Ai bảo chưa lập công, chư vị có thể theo quả nhân xông vào Tào phủ, đó chính là công. Có điều các ngươi ở đây thì hoang phí võ nghệ quá, nước Đường ta ba mặt là địch, bách tính cực khổ, tương lai không tránh được những trận chiến lớn."

Lưu Bất Hại sáng mắt, vỗ ngực bồm bộp :" Đại vương yên tâm, thần mỗi ngày sẽ thao luyện, tương lai theo đại vương xuất chinh Hung Nô. Chỉ cần đại vương hạ lệnh một tiếng, đại vương bảo bọn thần xông tới đâu, bọn thần tuyệt không lùi bước."

"Tốt, Lưu Bất Hại, ngươi theo quả nhân."

Đám giáp sĩ vui vẻ tán gẫu, Lưu Trường thì dẫn Lưu Bất Hại đi quanh giáo trường, ba vị xá nhân theo sau, cẩn thận không dể lỡ đễnh đánh mất đại vương.

Lưu Trường căn dặn:" Ngươi đừng coi họ như giáp sĩ để thao luyện, phải coi họ nhu tướng lĩnh. Ta biết quan chức vốn có của ngươi rất cao, ở nam quân làm giáo úy ... Chuyện này chỉ có thể giao ngươi làm."

"Bách tính nước Đường khổ cực, quả nhân không thể lần nào đánh trận cũng dùng bách tính nước Đường được, nếu không nước Đường sẽ ngày một bần cùng. Ngươi còn chưa biết, bách tính nước Đường ta cho tới giờ vẫn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc ... Bởi thế quả nhân muốn một đội quân thường trực, giống nam bắc quân."

Trương Bất Nghi vội phụ họa:" Đại vương nói đúng, sớm nên như thế."

Lưu Trường lờ hắn đi, chỉ nhìn Lưu Bất Hại:" Ta hỏi ý ngươi thế nào?"

Lưu Bất Hại ngẫm nghĩ:" Điều đại vương nói không sai, Hung Nô nhiều chiến mã sĩ tốt, muốn đánh bại bọn chúng phải tránh được thế yếu và nhân số, thao luyện một đội sĩ tốt tinh nhuệ, có thể lấy một địch mười, mới có phần thắng."

"Thần từng theo cao tổ thảo phạt Hung Nô, chiến pháp của Hung Nô hoàn toàn khác với Đại Hán ..."

Nghe Lưu Bất Hại giảng giải, cả Triệu Bình cũng không phản đối nữa, dù sao nước Đường phải thủ quốc môn, mà sự cường đại của Hung Nô thì mọi người đã sớm thấy. Không có quân thường trực thì chỉ có bị động ăn đòn, hơn nữa mỗi lần giao chiến đều ảnh hưởng tới quốc lực. Chinh chiến vài năm e nước Đường bị hủy mất.

"Rất tốt, tới khi đó 500 người này phân phối vào trong tân quân, trở thành cột trụ." Lưu Trường hiếm khi nghiêm túc như vậy:" Các ngươi nói xem, đội quân thường trực này nên lấy tên là gì?"

Mặc dù bây giờ thảo luận đề tài này vẫn còn quá sớm, nhưng thấy đại vương có hứng thú như thế, Lưu Bất Hại vẫn rất phối hợp hỏi:" Đại vương thấy sao?"

"Vô Địch Quân! Thần Quân! Bá Vương Quân? Các ngươi thấy sao?"

"Ặc ... Nước Đường ở phía tây, không bằng gọi là Tây quân ạ." Lưu Bất Hại vội nói ngay, sợ đại vương nói ra thêm cái tên kinh thiên động địa gì:

"Tây quân à, không được, ai không biết sẽ nghĩ quả nhân không biết đặt tên, phải đi bắt chước nam bắc quân." Tiếp đó Lưu Trường lại thể hiện một phen năng lực đặt tên khác biệt của mình:

Nghe hết một loạt cái tên mọi người rốt cuộc cũng nhận thức được, tương lai bất kể làm ra cái gì, đều không thể để đại vương đặt tên.

Sau khi ban thưởng xong cho thân binh, Lưu Trường quyết định đi xem đám Mặc giả kia đã làm xong việc chưa.

Nó cố chấp muốn dẫn thân binh đi, Loan Bố ra sức khuyên:" Đại vương ơi, ngài mấy ngày qua phô trương quá rồi, làm thế dễ khiến quần thần chú ý .... Nên kiềm chế bớt, nếu muốn dẫn thân binh theo, chỉ cần 20 người là đủ."

"Sợ cái gì chứ, bệ hạ còn ban thưởng cho quả nhân cơ mà, dẫn hết đi."

Lưu Trường bất chấp hết, cứ thế dẫn đại quân tới tòa phủ của thượng phương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất