Chương 168: Tần Mặc làm được thì Sở Mặc cũng làm được.
Khi Lưu Trường đi vào, đám Mặc giả đang làm một cái thủy xa hoàn toàn mới, cái thủy xa này vận dụng nhiều nguồn động lực, trừ sức nước ra còn có thể thông qua cách kéo khiến nó chuyển động. Đồng thời bánh răng đứng cải tiền thành bánh răng ngang, giảm thiểu vài nhóm bánh răng, đồng thời thiết kế lại toàn bộ trang bị vận chuyển nước.
Lưu Trường rất kích động, đi qua đi lại xem xét.
Nó đi tới đâu Trần Đào lại quay đầu sang chỗ khác, không nhìn kẻ tàn bạo này.
Chỉ có vị Tần Mặc già vô cùng phục tùng.
"Lão trượng xưng hô ra sao?"
"Lão hủ Triệu Sóc, bái kiến đại vương."
"Ài, ông đừng cứ hơi chút là bái lạy thế, tuổi ông thế này rồi không cần tham bái, ngược lại, quả nhân phải bái ông mới đúng. Triệu lão trượng là Tần Mặc à?"
Ông già kia vô cùng khiếp sợ, vội vàng cầu xin:" Đại vương tha mạng, lão hủ vừa mới từ lao nục ra, lão hủ đã không còn chút dính dáng nào tới Bạo Tần nữa .. Lão hủ ... Lão hủ .... Lão hủ vốn không quen biết bọn họ, chẳng qua vì cùng là mặc giả, cho nên mới tiếp nhận họ ... Lão hủ đã mấy lần vào ngục, quan phủ cứ bảo lão hủ có câu kết với Bạo Tần, nhưng thực sự không có ... Lão hủ chưa bao giờ làm điều ác ..."
Lưu Trường nắm lấy tay ông ta cười nói:" Lão trượng chớ sợ hãi, quả nhân lát nữa sẽ hạ lệnh, xá miễn cho tội trước kia của ông, quá khứ không truy cứu. Từ nay trở đi, ông không còn tội danh nào nữa, có thể yên tâm rồi!"
"Loan Bố, mang bút tới đây."
Lưu Trường đích thân viết lệnh xá miễn ngay trước mặt Triệu Sóc, sau đó giao cho ông ta.
"Cầm lấy đi, có thứ này về sau đừng nói là quan lại địa phương, dù là Tào tướng cũng phải nể ông ba phần."
Triệu Sóc run run cầm lấy lệnh xá miễn, không nói lên lời, chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.
"Được rồi, lão trượng, đừng bi thương nữa, ta thấy cái Sở Mặc kia xong đời rồi, chuyện chấn hưng Mặc gia, dựa vào Tần Mặc các ngươi. Lão trượng có quen Tần Mặc nào nữa không, dẫn tới đây hết đi."
"Có ... Có ... ạ, nhưng đều đang chịu hình ...." Triệu Sóc lắp bắp:
"Chỉ là đi lấy người thôi mà, Loan Bố, chuyện này ngươi quen thuộc nhất, giải cứu bọn họ ra, cho nghỉ ngơi một thời gian. Những người đó tương lai sẽ đón tới nước Đường, ngươi chiếu cố cho tốt!"
"Vâng!"
Loan Bố dẫn Triệu Sóc đi, Triệu Sóc mấy lần liền muốn quỳ bái, Lưu Trường chỉ xoay tay:" Quỳ cái gì mà quỳ, ta đưa các ngươi ra để dùng mà thôi, nếu các ngươi mà vô dụng thì ta cũng chẳng thèm cứu, đi đi!"
Tiễn ông già đi rồi, Lưu Trường kiêu ngạo nhìn đám Sở Mặc trước mặt.
Trần Đào hét lên:" Thủy xa đã làm xong, ngươi muốn giết cứ giết, chớ mong sỉ nhục bọn ta."
Lưu Trường gọi:" Loan ... Lưu Bất Hại, đánh bọn này một trận cho ta."
Lưu Bất Hại trực tiếp ra tay, đám Sở Mặc làm sao là đối thủ được, vài chiêu đã bị đánh ngã lăn quay, đám thân binh ra tay cũng rất dữ, nhất thời hiện trường mù mịt bụi đất, thi thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Được rồi, đưa tới đây."
Đám thân binh áp giải người của Sở Mặc tới trước Lưu Trường, Lưu Trường đứng nhìn từ trên xuống:" Trận đòn này không phải ta đánh các ngươi, mà là ta thay Mặc Tử đánh! Đều là Mặc gia, vậy mà mấy chục người các ngươi không bằng một người. Chỉ biết đua tranh đấu đá, giúp hổ làm ác, làm việc không suy nghĩ, Mặc Tử một lòng muốn thiên hạ không còn chiến loạn, vậy mà các ngươi lại làm việc cho một kẻ xúi bẩy chư hầu mưu phản, có phải là sự châm chọc lớn không? Nếu Mặc Tử tái sinh nhìn thấy đám Mặc giả như các ngươi, thế nào cũng giết các ngươi!"
"Được rồi, xẻo cả đi! Xéo!"
Lưu Trường chửi mắng, đám giáp sĩ cũng thả người Sở Mặc ra.
Trần Đào mặt đỏ nhừ, không dám tin Lưu Trường lại thả bọn họ như thế, hắn cũng có chút uất ức hỏi:" Đại vương dùng Tần Mặc mà đuổi Sở Mặc?"
"Nói thừa, mấy chục người các ngươi không bằng một ông già thì để lại làm gì? Nuôi tốn cơm của ta, các ngươi không xứng làm Mặc giả."
"Có gì Tần Mặc làm được mà Sở Mặc không làm được, nếu không có bọn ta tương trợ, lão thất phu Tần Mặc có thể làm được một mình sao? Đại vương khinh người quá lắm." Trần Đào phẫn nộ gào lên, hoàn toàn không có giác ngộ phạm nhân:
……………… …………………
"Trọng phụ, thời gian trước có ác đồ tới hành thích quả nhân, chẳng qua quả nhân là người nhân đức, bọn chúng cảm động lắm, từ bỏ ám sát, khóc rơi nước mắt, nguyện ra sức vì quả nhân ... Xá nhân Trương Bất Nghi nói: Đại vương nhân kia, có thể khiến vạn dân hướng về, đạo tặc quy hoàng, thật đáng phục."
Lưu Trường chăm chú viết thư, cho dù Trương Lương đã để lại đại nhi tử phò tá nó, Lưu Trường vẫn không từ bỏ tiếp tục viết thư cho ông ta.
Đương nhiên bất kể là gặp vấn đề gì, Lưu Trường cũng đều xin Lưu hầu trợ giúp, trực tiếp coi ông ta là mưu sĩ của mình.
May là Lưu hầu rất nể mặt, trước kia Lưu Trường hỏi, nước Đường không có võ tướng, phải làm sao? Trương Lương liền trả lời, đưa cựu bộ của Bành Việt và Anh Bố tới nước Đường. Một mặt những người kia đúng là dũng mãnh, đều là những người năm xưa từng giao chiến với Hạng Vũ, hơn nữa còn sống sót. Một phương diện khác, Trương Lương cũng tin Lưu Trường có thể trấn nhiếp được đám người đó, dùng bọn họ vào chỗ chính xác.
Lần này Lưu Trường lần nữa cầu cứu Trương Lương.
"Trọng phụ, Hung Nô mấy lần cướp bóc nước Yên, nước Yên đất rộng sản vật phong phú, nước Đường vừa nhỏ vừa nghèo. Nay Yên vương cầu viện Trương tướng, hi vọng nước Đường có thể giúp phòng thủ một ít Trường Thành ở phía tây. Nước Đường ta tuy nghèo khó, bách tính không đủ cái ăn cái mặc, nhưng không nỡ nhìn bách tính nước Yên bị khi dễ. Yên vương chính là huynh đệ của quả nhân, quả nhân muốn cứu, không biết Lưu hầu có kế gì chăng?"
Viết nhanh song bức thư, Lưu Trường sai cận thị mang thư đi giao cho Trương Bất Nghi, để hắn đi gửi thư.
Khi Lưu Trường căn dặn xong, vui vẻ quay về Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu liếc nó một cái: " Lại viết thư quấy rầy Lưu hầu đấy à?"
"A mẫu, cái gì mà quấy rối ạ, quả nhân đang khiêm tốn thỉnh giáo, hạ mình học hỏi."
"Hạ mình học là đúng, nhưng con không thể coi Lưu hầu như mưu thần của mình, Lưu hầu không dễ có được vài năm thanh nhàn thì bị thằng nhóc con quấn lấy rồi.
Lưu Trường cười hì hì đi tới bên Lưu hậu, có đầu vào người bà:" A mẫu, con có thể ...."
"Không thể!" Lưu hậu nói dứt khoát:
"Nhưng con còn chưa hỏi mà."
"Con muốn an bài thân binh trong Trường An."
"Ặc ..." Lưu Trường sững sờ chốc lát, nó hỏi:" Là Triệu Bình nói với a mẫu hay Loan Bố."
"Còn cần bọn họ nói hay sao?" Lữ hậu khinh thường lắc đầu:
Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lữ hậu, bắt đầu than vãn:" A mẫu, mấy tên Sở Mặc đúng là bọn ngốc, con đuổi thế nào cũng không đi, dứt khoát nói phải chứng minh phong phạm Sở Mặc. Con bảo Loan Bố cứu một đám Tần Mặc, đám Tần Mặc này cũng chẳng thông minh gì, cứ thấy con một lần bái một lần, thấy giáp sĩ thì nhũn chân, nói chẳng lên lời. Con xá miễn cho họ rồi, họ vẫn sợ như thế."
"Mặc gia không được .... Nho gia cũng chẳng phải thứ tử tế gì, tên Thúc Tôn Thông từ sau khi a phụ giá băng liên trở nên hống hách. Ông ta có mấy đứa đệ tử, hôm qua con vào thành, bọn chúng ngăn cản con, mắng con vô đức, nói con được thiên tử ban thưởng mà không tự mình đi bái tạ, bất kính với thiên tử."
"Con nói với chúng, con là đích truyền của Tuân Tử, để chúng biết mà khách khí chút, kết quả bọn chúng mắng càng dữ."
"Vốn con định rộng lượng xá miễn cho bọn chúng, nhưng lại nhớ lời Khổng Tử lão nhân gia dạy bảo, không thể lấy đức báo oán, cho nên con sai Loan Bố bắt hết bọn chúng, đưa tới chỗ thượng phương, để bọn chúng làm việc vận chuyển bê vác gì đó. Thế là bọn chúng cãi nhau với Mặc gia tưng bừng, bình thường con rảnh rỗi tới xem cãi nhau, thú vị lắm ...."
"Đứng lên." Lữ hậu bảo Lưu Trường đứng lên, sau đó đo chiều cao và độ dài cánh tay của nó, lật qua lật lại xem:
Lưu Trường giang tay ra, lại nói:" Thúc Tôn Thông còn tới nói đỡ, con bảo Loan Bố đi bắt luôn ông ta, cơ mà lão già đó chạy rất nhanh, Loan Bố không đuổi kịp ..."
"Xoay người." Lữ hậu đo chân Lưu Trường:
"Cái công rất vui vẻ, mấy ngày qua giảng bài căn dặn con phải rộng lượng một chút, đừng nhốt đám Nho gia, Mặc gia đó quá lâu, tám mười năm là được. Cái công còn bảo con, có thể cho mấy người Pháp gia tới giám sát, nếu không bọn chúng làm việc không dốc hết sức, nhưng con không tìm ra được người Pháp gia ..."