Chương 169: Thần đàn hặc Đường vương.
Lữ hậu đã đo xong, bảo Lưu Trường ngồi xuống.
"A mẫu muốn làm y phục mới cho con à? A mẫu, con muốn mặc màu đỏ, Trương Bất Nghi có một bộ trang phục đỏ đẹp lắm, khi cưỡi ngựa như bó lửa vậy, đẹp vỗ cùng ..." Lưu Trường làm vẻ mặt đáng thương nhìn Lữ hậu:
Lữ hậu hừ lạnh:" Con còn không biết xấu hổ mà nói ra à, bất kể y phục gì, con chỉ mặc được ba ngày, ba ngày sau vừa bẩn vừa rách. Con không giặt, lại còn bảo di mẫu giặt giúp, bảo di mẫu không nói với ta, con có biết xấu hổ không?"
"Di mẫu sao lại nói với a mẫu chứ, đã bảo là không nói ..." Lưu Trường đột nhiên hiểu ra, chỉ có một người làm việc này thôi, nghiến răng mắng:" Chắc chắn là con nhỏ Phàn Khanh hớt lẻo, quả nhân tuyệt không tha cho nó."
Cùng lúc ấy trên triều nghị, không khí hoàn toàn khác với bình thường.
Có đại thần đang phẫn nộ dâng tấu đàn hặc:" Đường vương Trường, kiêu ngạo ngang ngược coi thường pháp luật, làm việc bất chính, phạm pháp loạn kỷ cương."
"Phóng xe trong thành, coi thường quần thần, bất kính thiên tử, thời gian trước càng suất lĩnh thân binh xông vào tướng phủ, quần thần kinh sợ, mà bệ hạ không trách phạt, lại còn ban thưởng! Đường vương vốn ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ và thái hậu, nên mới như vậy. Trưởng huynh như phụ, bệ hạ phải quản giáo cho tốt! Xin trị tội Đường vương!"
Những lời này nói ra, quần thần tức thì xôn xao, đua nhau lên tiếng kể chuyện Đường vương họa hại nhà mình, triều đường tức thì biến thành hiện trường tụ hội của người bị hại.
Tào Tham nhìn quanh quần thần một lượt, tiếp đó đứng dậy nói:" Bệ hạ, thần xin trị tội Đường vương, bãi miễn thân binh, lệnh đình úy thẩm tra, đưa tới phong quốc."
Đình úy Tuyên Nghĩa trước đó còn cười khà khà ngồi nghe, chợt nghe thấy câu này, sắc mặt đại biết, hắn là người quật cường, nhưng không ngốc, Hàn Tín lẫn Tiêu Hà rơi vào tay hắn cũng dám tra, nhưng thẩm tra Lưu Trường à? Hôm nay thẩm tra nó, mai đình úy mới thẩm tra mình luôn.
Lưu Doanh cau mày một lúc nói:" Chư khanh đã đưa đi ba vị huynh đệ của trẫm, nay bên cạnh trẫm chỉ còn lại một mình Trường, các khanh cũng không dung được hay sao?"
Giọng điệu của hoàng đế rất nghiêm túc, thế là trên triều thoáng cái yên tĩnh hẳn.
Phải biết rằng trước này hôm nay hoàng đế chưa bao giờ nặng lời chất vấn quần thần như thế, mà luôn ôn hòa, nói sao nghe vậy.
Tào Tham vài lay, run rẩy nói:" Bệ hạ, Đường vương ngang ngược, từng nói với thần, phàm có kẻ bất kính sẽ giết chết! Thần là Hán tướng, sao lại có thể chịu chư hầu vũ nhục."
"Đường vương còn nhỏ, chuyện của nó, trẫm tự quản giáo! Chư khanh khỏi nói nhiều."
Lưu Doanh lớn tiếng nói xong hạ lệnh kết thúc triều nghị.
Thế là quần thần bùng nổ.
Rời khỏi hoàng cung rồi, bọn họ vẫn còn bàn bạc việc này, bọn họ vừa sợ vừa giận, đương nhiên quần thân rất thích thiên tử hiện nay, thiên tử tốt như vậy, ai mà chẳng thích? Nhưng thiên tử chiều chuộng Đường vương như thế, thậm chí bác lời Tào Tham trên triều, ngôn ngữ thể hiện sự bất mãn, điều này làm quần thân quen bắt nạt hoàng đế không tiếp nhận được.
Ngài đâu phải là thái tổ hoàng đế, sao có thể cứng rắn như thế.
Hết thảy nguyên do đều là bởi tên Đường vương vô pháp vô thiên kia, nó làm hư thiên tử tốt của chúng ta rồi.
Mọi người đều bàn luận chuyện này, thương lượng làm sao trừng trị Đường vương, quần thần nhìn có vẻ vì thiên tử. Thực tế, bọn họ chỉ muốn tiếp tục khống chế thiên tử, không cho chư hầu và thái hậu can thiệp quá nhiều vào triều đường thôi, trong triều mà có một chư hầu vương cường thế như Đường vương, đối với quần thần mà nói, chẳng phải là chuyện tốt gì.
Lưu Trường đương nhiên không biết lúc này trên triều đang nổi lên một hồi phong ba đối kháng mình, lúc này nó mặc y phục mới toàn thân đỏ rực, khoe khoang trước mặt quần hiền.
Bộ y phục này làm rất vừa người, đương nhiên, Lưu Trường không hề thích mặc lẫn y phục mới cũ, nó hoặc là mặc y phục cũ tới thối thì thôi, hoặc là mặc một bộ mới toanh, sau đó lại mặc tới khí thối thì thôi.
"Đại vương! Bộ y phục này đẹp quá!"
"Đúng thế, đại vương lúc vung ống tay áo như chim phượng ấy."
"Trần Mãi to gan, ngươi lại dám nói đại vương là chim."
"Hạ Hầu Táo, ta không cãi nhau với thứ ngu xuẩn ngươi, đọc nhiều sách vào, đọc nhiều vào!"
Bọn nhóc con ríu ra ríu rít không ngừng, Lưu Trường cười rách miệng:" Được rồi, ăn thịt, ăn thịt đi!"
Khi quần hiền đang ăn thịt gà thơm phưng phức, chơi tới hăng hái thì Loan Bố vội vàng chạy vào, trông hắn có vẻ bất an. Hắn đi tới bên cạnh Lưu Trường, cúi người xuống nói nhỏ:" Đại vương, xin mau mau về hoàng cung, xảy ra chuyện rồi."
Nghe thấy câu này, Lưu Trường thậm chí không hỏi gì thêm, đứng dậy ngay nói với quần hiền:" Quả nhân còn có chuyện gấp, nếu hôm nay không quay lại thì mai lại tụ họp!"
Lập tức theo Loan Bố khẩn cấp về hoàng cung.
Vừa mới vào hoang cung liền có ba tên cận thị vây quanh Lưu Trường, đứng ở ba phương hướng, muốn dẫn Lưu Trường tới Tuyên Thất Điện.
Mà Lưu Trường nhận ra ba người này.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đừng vờ như không biết quả nhân, hôm qua quả nhân mới chia đồ cho ngươi ăn."
Cận thị không giữ im lặng được nữa, thấp giọng nói:" Có đại thần bị ám sát, quần thần cho rằng là đại vương làm."
"Thối lắm! Tên cẩu tặc nào vu oan quả nhân?"
Lưu Trường trợn trừng mắt, khi nó phẫn nộ tới Tuyên Thất Điện thì Lưu Doanh cùng đám đại thần Trần Bình, Chu Bột, Tào Tham, Quán Anh đều ở trong điện. Lưu Doanh đi qua đi lại, trông có vẻ bất an hết sức, vừa mới thấy Lưu Trường đi tới, hắn rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng chất vấn:" Nhãi con, chập tối hôm qua có đại thần bị giết trong phủ, quần thần có lời muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đúng sự thật, hiểu chưa?"
Tào Tham bất lực nhìn Lưu Doanh, sao ngài không đem luôn chi tiết nói cho nó đi.
Lưu Trường sững người, phẫn nộ rống lên:" Hỏi cái gì mà hỏi, chẳng liên quan tới ta!"
Tuyên Nghĩa nghiêm túc hỏi:" Đại vương chập tối hôm qua ở đâu?"
"Ta ở phủ thái úy, nếu thái úy không tin có thể về đếm số gà nhà ông xem có phải thiếu hai con không?" Lưu Trường hùng hồn phản bác:
Chu Bột mặt tối đen:" Ai làm chứng?"
"Chu Thắng Chi, Chu Á Phu, Chu Kiên, Phàn Kháng, Phàn Thị Nhân, Trần Mãi, Tiêu Diên, Lữ Lộc, Lữ Chủng, Quán A, Lư Tha Chi đều có thể làm chứng."
Trong đó có ba thằng con ngoan nhà mình, Chu Bột không nói lên lời, nhìn mấy đại thần khác.
Lưu Doanh nói ngay:" Xem ra chuyện này đúng là không liên quan tới Đường vương, để nó về đi thôi."
"Bệ hạ, ngự sử Tả Thừa hôm kia mới đàn hặc Đường vương, tối qua bị nỏ tiễn bắn xuyên họng mà chết! Chuyện này sao có thể không liên quan tới Đường vương chứ?"
Người lên tiếng là Tào Tham, Lưu Trường nghe vậy chỉ ông ta mắng:" Vậy thì ta đúng là nên giết hắn, nhưng không phải là ta giết. Tào tặc, sao dám vu oan cho quả nhân?"
"Trường đệ, không được vô lễ." Lưu Doanh mắng át đi:
Lưu Trường nghiến răng nhìn quần thần bên cạnh:" Nếu để ta biết kẻ nào vu oan hãm hại ta, ta tuyệt đối không tha."
Miệng nói, mắt nó nhìn chằm chằm vào Trần Bình.
Trần Bình hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Đường vương, mắt khép hờ, không nói không rằng.
Quần thần lại bắt đầu tra hỏi, Đường vương vô cùng thiếu hợp tác, nó phẫn nộ la hét, thiếu chút nữa xông vào đánh đám đại thần. Cuối cùng do Lưu Doanh ra mặt, tuyên bố Đường vương không liên quan tới chuyện này, để Đường vương về Tiêu Phòng Điện.
Quần thần ở lại Tuyên Thất Điện, tiếp tục thương thảo.