Chương 171: Ăn miếng trả miếng.
"Loan Bố! Còn không mau đưa hậu lễ ta chuẩn bị lên." Lưu Trường cười tươi rói, cung kính đứng trước mặt Trần Bình, không nhìn ra mấy ngày trước nó một mực đòi nấu người ta.
Đồng thời trên mặt Trần Bình chẳng có lấy chút kinh ngạc nào, mấy chữ thản nhiên trước vinh nhục, Lưu Trường không nhìn thấy trên người Cái công, nhưng lại nhìn thấy ở Trần Bình.
"Trọng phụ, quả nhân nên sớm tới báo đáp ngài mới đúng, chỉ vì nước Đường sự vụ bộn bề, không bỏ thời gian tới bái kiến được, còn mong trọng phụ chớ trách tội." Lưu Trường trịnh trọng hành lễ:
Trần Bình khách khí đáp lễ: "Thần không dám, mời đại vương ngồi."
Lưu Trường và Trần Bình ngồi đối diện với nhau, khác với suy nghĩ của Loan Bố, Lưu Trường biểu hiện ra rất cung kính, đầu cúi thấp, mặt đầy nịnh nọt, thể hiện hoàn toàn dáng vẻ của một kẻ tiểu nhân. Còn Trần Bình thì không ngờ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói chuyện với Lưu Trường, hất hàm lên mặt, hoàn toàn là thái độ trưởng bối, hoàn toàn không giống hành vi thường ngày.
Loan Bố hơi lo, lát nữa nếu đại vương không nhịn nổi xông vào đánh Trần hầu, mình có nên ngăn cản không?
Khi Loan Bố liên tục nhìn hai người thì Triệu Bình đã sẵn sàng lao tới ôm lấy đại vương, còn Trương Bất Nghi thì sao? Hắn sắn tay áo lên rồi, đợi hiệu lệnh của đại vương là xông vào oánh ngay.
Nhưng Lưu Trường lại càng trái ngược với thường ngày, không hề giận dữ, nhìn cái bộ dạng đó của Trần Bình lại càng thêm khiêm nhường, cả hai người này đều bắt đầu biến thành không giống bản thân.
"Trọng phụ ... Bách tính nước Đường ta khổ lắm, Trương tướng phái người đưa thư tới, nói toàn quốc có quá nửa bách tính phải đào rễ cây mà ăn. Ta biết trọng phụ giỏi trị quốc, không biết có sách lược gì chăng?"
"Thần đã từng tới nước Đường, trước đó chiến loạn, có rất nhiều người làm đạo tặc, trốn vào núi sâu, từ đó không dám ra ngoài ... Nếu đại vương hạ lệnh xá miễn cho những vong dân đạo tặc đó, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ rời núi. Chỉ cần đủ hộ tịch, nước Đường muốn làm gì cũng có thể làm tốt, trị quốc quan trọng nhất chính là người."
Trần Bình thong dong nói:
"Muốn tăng cường sức dân nước Đường, đại vương có thể ra tay từ hộ tịch, chuyện thanh tra hộ khẩu ẩn, Trương tướng có thể làm được, không cần thần phải nói nhiều, có điều đại vương nếu muốn nâng cao quốc lực, có thể ra tay từ hai phương diện.
"Thứ nhất là thuế nhân đinh, thứ hai chính là chính là y liệu."
"Thuế nhân đinh thì đại vương cũng hiểu, còn chuyện y liệu thì phải nói thành hai điểm, đại vương có lẽ còn chưa biết, trong nhà bách tính bình thường, người khó sinh mà chết rất nhiều, quá nửa số trẻ con chết non. Nếu đại vương có thể triệu tập danh y tới Đường, thu nhận đệ tử Y gia, phân bố các nơi. Chỉ cần giảm thiểu được tỉ lệ khó sinh, dự phòng chết yểu, ắt có thể khiến nước Đường trong thời gian ngắn, nhân đinh hưng vượng."
Lưu Trường mở to mắt há hốc mồm, nó không ngờ rằng hôm nay tới đây lại còn có thu hoạch ngoài dự liệu, nó đem những kiến nghị này ghi vào trong lòng.
Đệ nghị của ngươi rất tốt, tiếp theo tới ta.
Lưu Trường ở lại nhà Trần Bình rất lâu, đến chập tối mới cáo biệt rời đi.
Trần Bình đích thân tiễn biệt, đi ra khỏi đại môn, Lưu Trường dừng lại, hướng về phía đại môn phủ đệ vái dài. Nhìn thấy tả hữu không có phản ứng gì hết, nó nháy hai mắt với Trương Bất Nghi, Trương Bất Nghi hiểu ra, lớn tiếng hỏi:" Đại vương vì sao lại sợ Trần hầu như thế?"
“Ta hỏi ngươi, Tào tướng và Trần hầu thì ai đáng sợ hơn?"
"Đương nhiên là Tào tướng."
"Quả nhân ngay cả Tào tướng còn không sợ, sao lại sợ Trần hầu cho được. Chỉ là quả nhân giết người còn tránh được trừng phạt, đều là vì Trần hầu giáo huấn! Nếu không phải là Trần hầu, thời khắc này quả nhân đã ở trong đại lao đình úy! Quả nhân làm sao dám bất kính với Trần hầu? Đúng không?" Lưu Trường lớn tiếng đáp:
Trương Bất Nghi lập tức tiếp lời:" Đại nhân có ơn ắt báo, thực làm người ta kính phục!"
"Đúng! Từ nay về sau quả nhân sẽ coi Trần hầu như trưởng bối để đối đãi, làm việc gì cũng nghe theo ông ấy, tuyệt đối không trái lời."
Lưu Trường tiếp tục nói oang oang, dẫn ba vị xá nhân rời đi.
Đi trên đường Loan Bố cười gượng gạo:" Đại vương, người làm thế là đẩy Trần hầu lên giàn thiêu."
"Nói gì thế, quả nhân đối xử với trọng phụ đó là nhớ ơn ghi đức, sau này ai gây chuyện với trọng phụ ta, ta là người đầu tiên không tha."
"Loan Bố! Ngươi phái người đi nói với trọng thần trong triều, sau này Trần hầu là trọng phụ của quả nhân, bảo bọn họ khách khí với trọng phụ của quả nhân chút, nếu có điều bất kính, Đường vương ta là người đều tiên không tha cho hắn."
Loan Bố đành vâng chứ biết làm sao.
................. ...........
"Ngươi làm tốt lắm!"
Hàn Tín đắc ý vuốt râu, tiếp đó nói:" Sau này nhớ kỹ, đối với Trần hầu phải cực kỳ cung kính, bất kể ông ta nói cái gì cũng đều phải vâng ... bất kể ở nơi nào cũng không được phép nói xấu ông ta, phải thường xuyên nhắc tới ông ta, lấy ông ta ra so sánh với quần thần, hạ thấp những đại thần khác, nâng ông ta lên ..."
Lưu Trường ngớ người:" Sư phụ có thù với Trần Bình à?"
"Không có thù gì .... có điều nếu như có thể trói được người này lên chiến xa của ngươi, ngươi sẽ không cần lo lắng bất kỳ kẻ địch nào."
"Có sư phụ ở đây, đệ tử cũng chẳng cần lo."
"Chuyện này khác, ta có thể giúp ngươi giải quyết quân đội của kẻ địch, còn ông ta có thể giúp ngươi trực tiếp giết kẻ địch."
"Ồ, đệ tử hiểu rồi ... Sư phụ, vậy ông ta liệu có thuận tiện giải quyết luôn đệ tử không?"
Hàn Tín thấy Lưu Trường ở trước mặt có chút bất an, hỏi:" Sao vậy, sợ rồi à?"
"Vốn đệ tử không sợ lắm, nhưng sư phụ bình thường coi khinh quần thần, ngay cả thái úy trong mắt sư phụ cũng là thôn phu ngu dốt. Nhưng lại coi trọng Trần Bình như thế, đệ tử đột nhiên hơi bất an."
"Ngươi không cần sợ, chỉ cần a mẫu của ngươi còn, cho dù Trần Bình có biện pháp giải quyết ngươi cũng không dám làm. Con người ông ta, làm việc quá mực cẩn thận, dù bây giờ ngươi có tới trước mặt đánh ông ta một trận tàn tệ, ông ta cũng không giết ngươi ... có điều nếu để ông ta kiếm được cơ hội thì khó nói."
Lưu Trường gật đầu, lại hỏi " Vậy Trần Bình so với Lưu hầu thì sao?"
"Thuật của Lương đường hoàng hơn, thuật của Bình quỷ quyệt hơn, không phân cao thấp."
"Tốt, sớm muộn gì đệ tử cũng đưa ông ta tới nước Đường!"
Lưu Trường sau đó hỏi tới chuyện thân binh, Hàn Tin tự tin trả lời:" Thời gian qua ta ở trong phủ thừa lúc rảnh rỗi viết vài thiên binh pháp, đều là đạo làm tướng, có thể đưa tới giáo trường, để bọn họ học tập, học được một phần mười là đủ để thành tướng rồi."
Lưu Trường mắt sáng lên, nhận lấy binh pháp :" Đa tạ sư phụ."
Vậy nhưng Lưu Trường không thể ra khỏi thành, Lưu Doanh không cho phép nó ra khỏi thành, Lưu Trường đành giao binh pháp cho Loan Bố:" Đưa cái này cho Lưu Bất Hại, để hắn ta giảng giải cho các tướng sĩ ... ngoài ra tới thượng phương một chuyến, xem đám Mặc giả làm ăn ra sao, thuận tiện đe dọa bọn chúng một chút, bản thiết kế đã đưa bọn chúng rồi, ta sẽ đuổi bọn chúng đi trước, sau đó giết hết tiều phu xung quanh Trường An trút giận."
"Vâng!"
Tiễn Loan Bố đi rồi, Lưu Trường vội vàng về hoàng cung, bắt đầu viết thư, có điều không phải viết cho Lưu hầu, mà là viết cho Trương Thương.
"Sư phụ, gần đây đệ tử nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề hộ khẩu ở nước Đường ...."