Chương 178: Quản Trọng Nhạc Nghị của Đường vương.
"Kinh vương cũng phái sứ giả tới, nói là muốn nhận một đứa bé trong tông thất để thừa tự."
"Ồ, ông ấy cũng sợ sau khi chết bị xóa nước."
"Quần thần không cho, huynh trưởng con đang bận rộn chuyện này."
"Ài đám đại thần đọc sách nhiều tới ngốc hết rồi, trước tiên cứ để Kinh vương nhận con thừa tự đi, đợi Kinh vương chết rồi để bảo đứa bé kia để tang cho Kinh vương, thuận tay trừ bỏ nước của nó là được." Lưu Trường nói dễ như không:
Lữ hậu lắc đầu:" Xem ra con đúng là đã dọa chết khiếp một đám đại thần, nay những kẻ đó đều đang nghĩ cách giảm bớt thực lực các chư hầu. Hừ chẳng qua là muốn một mình khống chế thiên tử ... Tào tướng vốn muốn chia một nửa Bắc Địa cho con, quần thần không đồng ý."
Lưu Trường kinh ngạc:" Hả? Tào tặ .. Tào tướng muốn chia thêm đất cho con á, làm sao có thể chứ?"
Lữ hậu nghiêm túc giải thích:" A phụ con sở dĩ để Tào Tham phò tá bệ hạ là vì ông ấy đáng tin, tuyệt đối không vì yêu ghét cá nhân ảnh hưởng tới quốc sự. Ông ấy, Trần Bình, Chu Bột, đều không phải kẻ địch của con. Ngược lại họ giống con, đều đang bảo vệ bệ hạ."
Lưu Trường trầm tư.
Lữ hậu tiếp tục nói:" Nay quần thần đem toàn bộ chú ý đặt vào các chư hầu, mà con lại là người mạnh mẽ nhất trong đó. Bởi thế bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách đối phó với con, tước giảm thực lực của con."
"Ha ha ha, muốn làm suy yếu con à? Bọn chúng mà xứng sao?" Lưu Trường khinh bỉ:
"Con hiện có ta và bệ hạ trông coi, bọn họ không dám ra tay, sợ là bọn họ ra tay với nước Đường hoặc là Trương Thương."
"Ra tay với sư phụ con?" Lưu Trường cười đau bụng:" A mẫu không biết đâu, vị sư phụ đó của con nhìn thì đáng hoàng, nhưng bụng đầy xấu xa, ai muốn đối phó với ông ấy cũng chẳng dễ hơn đối phó với con."
Lữ hậu khe khẽ vỗ đầu nó:" Sư phụ con có không ít khuyết điểm, con đừng quên, ông ấy đã hai lần vào ngục rồi ... Ai biết liệu có lần thứ ba hay không?"
"Con không nên tự tin một cách mù quáng, nhất định phải cẩn thận. Huynh trưởng của con quá nhân nhượng quần thần, mà con lại quá cứng rắn, cả hai đều không phù hợp. Phải học a phụ con, khi cần nhường thì nhường, khi cần mạnh mẽ phải mạnh mẽ ... Chớ coi thường đám đại thần đó, bọn họ theo a phụ con lấy giang sơn ... Đến ta còn không dám xem thường họ. Huống hồ là con."
Lưu Trường bấy giờ mới gật đầu:" Con hiểu rồi."
Sự thực chứng minh, phán đoán của Lữ hậu vô cùng chính xác, sau khi Kinh vương phái sứ giả tới xin con thừa tự, chợt có đại thần đàn hặc quốc tướng nước Đường. Nói ông ta chiếm đoạt dân nữ, trong thời gian để tang tuyên dâm, bất chấp lễ pháp, cưới hơn 60 thiếp thất, uống sữa người ... Tóm lại là nắm lấy khuyết điểm háo sắc của Trương Thương mà không ngừng công kích, muốn bãi miễn ông ta.
Khi ấy Lưu Trường mới ý thức được, chuyện trên triều đường không hề đơn giản như mình nghĩ.
Trương Thương trong thời gian ngắn nhanh chóng thành kẻ địch chung của quần thần, ở Trường An, ông ta cũng xứng gọi là danh tiếng be bét, tiếng thối lan xa. Sự thay đổi này diễn ra cực nhanh, Lưu Trường còn chưa kịp phản ứng thì đánh giá bề Trương Thương đã tồi tệ vô cùng, tới ngay cả mấy đứa trong quần hiền Trường An cũng nghe nói tới tiếng xấu của ông ta.
"Ta nghe nói Trương Thương chiếm đoạt dân nữ."
Chu Thắng Chi kích động nói với xung quanh:" A phụ và a mẫu ta nói thế, nhưng mới nghe được một nửa đã đuổi ta ra ngoài, không nghe thấy cái khác nữa."
"Ta nghe nói Trương tướng lệnh nô lệ giết nhau làm trò vui." Phàn Kháng kể:" Cũng là do chính a phụ ta nói ra, nghe đâu có người trong triều đàn hặc Trương tướng, trong đó có tội danh này, nhưng a phụ không tin lắm."
"Ta còn nghe nói Trương tướng ăn thịt trẻ con." Tiêu Diên thì thào:" Tối qua ta về muộn, a phụ nói Trương tướng thích nhất là bắt những đứa bé đi chơi khuya không về nấu ăn."
Lưu Trường liếc Tiêu Diên, nó rốt cuộc đã biết uy lực của thứ gọi là dư luận rồi, miệng người xói vàng, là đích truyền của Tuân Tử, danh vọng của Trương Thương lớn như thế mà cũng có thể bị đám người này dễ dàng bôi nhọ như thế.
Mấy đứa bé bên cạnh nghe Tiêu Diên kể thì không nhịn được cười rộ lên.
"Chuyện này sao có thể chứ?" Trần Mãi lắc đầu, nhìn Hạ Hầu Táo:
Hạ Hầu Táo cười như thằng ngốc:" Đúng thế, Tiêu Diên là thằng ngốc, Trương tướng rõ ràng ở nước Đường, ông ấy chắc chắn là bắt trẻ con nước Đường ăn, ngươi sợ cái gì chứ?"
Nụ cười của Trần Mãi cứng lại trên mặt, nó nhìn bộ đôi Quản Trọng Nhạc Nghị này, thực sự không biết nói gì. Vì đọc sách quá nhiều, nó luôn thấy mình không hòa nhập được với quần hiền.
Lưu Trường nghiêm giọng nói:" Các huynh đệ, đây là một chuyện rất quan trọng, có người làm nhục sư phụ ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn?"
Lưu Trường dựng lên lá cờ lớn, thực tế nó lo lắng không phải là danh dự của sư phụ, vị sư phụ đó của nó vốn làm gì có danh dự, nó lo cho nước Đường. Nay Trương Thương đang ở nước Đường triệu tập hiền tài các nơi, thiết lập học cung, muốn bồi dưỡng đủ nhân tài cho nước Đường.
Đúng lúc này nếu ông ta thân bại danh liệt, ắt sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của nước Đường.
Nó chẳng lo quần thần sẽ bãi miễn Trương Thương, nếu bọn họ khăng khăng làm như vậy thì đừng trách Lưu Trường "lật bàn". Cùng lắm thì ghim tên vào họng chúng, trực tiếp đẩy đấu tranh lên cấp độ mới, xem xem bọn chúng có dám tiếp tục đấu không?
Thấy Lưu Trường nghiêm túc như vậy, Chu Thắng Chi vội nhắc:" Đại vương có thể hỏi kế quần hiền."
Lưu Trường nhìn quanh một lượt:" Các vị có diệu kế gì chăng?"
"Đại vương, chúng ta có thể quấy đục Trường An lên, để đám đại thần không thể tiếp tục chú ý tới nước Đường nữa."
"Ồ, quấy đục thế nào?"
"Chúng ta có thể đi tấn công phủ Kiến Thành hầu." Chu Thắng Chi nói không hề đùa:
Lữ Lộc nổi nóng, mắng:" A phụ ta trêu chọc gì ngươi, sao không đi tấn công phủ Giáng hầu."
Chu Thắng Chi mặt đầy khinh bỉ:" Được, nếu ngươi có bản lĩnh ấy thì có thể tấn công phủ Giáng hầu, phủ thái úy bất kỳ lúc nào, ở đó bình thường có sĩ tốt bắc quân trú đóng ... Chỉ cần ngươi đánh được."
Lưu Trường không thể tiếp tục ngồi nhìn nữa:" Thắng Chi, lần trước ta hỏi các ngươi làm sao giữ Lưu hầu lại, ngươi nói tấn công phủ Kiến Thành hầu. Trước đó nữa ta hỏi làm sao bái Tiêu tướng làm thầy, ngươi cũng nói tấn công phủ Kiến Thành hầu ... Ngươi phải biết rằng, tấn công phủ Kiến Thành hầu không giải quyết được tất cả vấn đề."
Hạ Hầu Táo vỗ ngực:" Đại vương không cần lo, cùng lắm thì tấn công phủ Nhữ Âm hầu đi! A phụ thần không có nhà."
Lưu Trường bất lực với quần hiền rồi, nhìn sang Trần Mãi trông đợi.
Trần Mãi trầm tư chốc lát, hỏi:" Đại vương, người nói ở Trường An này ai cãi nhau giỏi nhất."
Lưu Trường suy ngẫm:" Đương nhiên là đám người Nho gia rồi ... Ồ, ý ngươi là?"
"Đại vương, Trương tướng là đích truyền của Tuân Tử, đại vương vì sao không đi tìm Thúc Tôn Thông? Đem chuyện công kích cá nhân Trương tướng biến thành cả một âm mưu nhắm vào Nho gia, để Nho gia xuất chiến thay đại vương ... Cái gì không nói chứ, nếu luận chửi nhau, bằng vào miệng Nho gia ..."
"Ha ha ha, hay, hay lắm! Trần Mãi ngươi giống hệt a phụ người, thật âm ... Thật thông minh! Tương lai ta sẽ bắt cóc ngươi tới nước Đường." Lưu Trường vui vẻ vỗ vai Trần Mãi:
Trần Mãi lắc đầu:" Không cần đại vương bắt, lớn thêm vài tuổi, thần sẽ tới nước Đường làm viên lại."
"Sao lại làm lại, tương lai ta phong ngươi làm Khúc Nghịch hầu, để ngươi làm quốc tướng nước Đường! Đem đất phong của a phụ ngươi phong cho ngươi."
"Đại vương, đại vương, còn thần thì sao?" Phàn Kháng vội vàng hỏi:
"Ngươi làm đại tướng quân nước Đường."
"Thần?"
"Thái úy ... Ngươi làm thái phó, ngươi làm vệ úy .... Ài, đừng hỏi nữa, tam công cửu khanh, quan chức nhiều lắm, đủ dùng cho các ngươi."