Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 177: Lực bạt sơn hề!

Chương 177: Lực bạt sơn hề!

Khi Lưu Trường quay về Tiêu Phòng điện, trong điện có rất nhiều người.

Lữ hậu, cả nhà Lữ Thích Chi, bao gồm thê tử của ông ta, còn có cả nhà Phàn Khoái, ngay cả Lữ Sản cũng tới.

"Đại vương!"

Đám Lữ Chủng, Lữ Lộc, Phàn Kháng, Phàn Thị Nhân vội chạy tới vây quanh Lưu Trường, ríu ra ríu rít không ngừng. Lưu Trường cười toe toét bái kiến cữu phụ cữu mẫu, di phụ di mẫu rồi mới dắt đám trẻ con ngồi xuống.

Có thể nhìn ra được Lữ hậu vui lắm, tuy vẫn nghiêm mặt, nhưng không lạnh lùng xa cách như trước nữa.

Lữ Thích Chi mang tới không ít thịt dê, mọi người tụ tập với nhau ăn cơm, những người lớn ngồi phía trên, Lữ Thích Chi đang cười nói gì đó với Lữ hậu.

Phàn Khanh tay cầm một khúc xương dê to bằng cánh tay, miếng xương này quá lớn, căn bản không biết ăn từ đâu, khi nói đang mặt mặt khổ sở thì Lưu Trường đưa tay ra. Phàn Khanh hồ nghi đưa miếng xương dê cho Lưu Trường, Lưu Trường cầm hai đầu khúc xương, đột nhiên "rắc" nó bẻ làm đôi, chia cho Phàn Khanh một nửa, mình ăn một nửa.

Trong Tiêu Phòng Điện tức thì im phăng phắc.

Lữ Thích Chi, Phàn Khoái đều kinh ngạc nhìn Lưu Trường ăn ngấu ăn nghiến.

Lữ hậu chẳng thấy có gì lạ nữa, giục:" Đệ nói tiếp đi chứ?"

"À, vừa rồi nói tới đâu rồi?" Lữ Thích Chi nhớ không ra nữa, mắt vẫn nhìn Lưu Trường:" Thằng nhóc này .... Rốt cuộc là sao thế nhỉ? Vũ Dương hầu thời niên thiếu cũng khỏe vậy à?"

Phàn Khoái ngần ngừ chốc lát, lắc đầu:" Nhà nghèo, tuy cũng có thịt ăn, nhưng khi nhỏ không cường tráng được như thế.

Cho tới khi đám trẻ con ra ngoài chơi, Lữ Thích Chi mới nhỏ giọng hỏi:" Đại tỷ, mẹ ruột nó có phải thân cao chín xích không?"

Lữ hậu mặt tối sầm không để ý tới Lữ Thích Chi nữa.

Bọn trẻ con chơi trốn tìm trong hoàng cung, vậy nhưng so với những đứa bé khác, Lưu Trường quá cao, luôn là đứa đầu tiên bị bắt. Cuối cùng vẫn là Phàn Khanh thấy không vừa mắt, quyết định thay đổi quy tắc trò chơi, hai người cùng đi bắt.

Lưu Trường dẫn theo Phàn Khanh trong bóng đêm tìm kiếm mấy đứa bé kia.

Lưu Trường tập trung tinh thần tìm kiếm bọn chúng, còn Phàn Khanh theo sau nó, ngốc nghếch nhìn mặt nó.

Chát!

Lưu Trường gõ đầu Phàn Khanh, mắng:" Bảo muội giúp ta tìm người, muội nhìn ta cằm chằm làm cái gì, chẳng lẽ bọn chúng có thể trốn trong mũi ta được hay sao?"

Phàn Khanh ôm đầu:" Muội biết rồi, đừng đánh đầu muội, nếu không muội nói với a phụ, để a phụ đánh đầu huynh."

"A, năm nay ta mới 10 tuổi, a phụ muội sắp 50 rồi, muội nói với ông ấy đi, mười năm nữa đợi ông ấy không đi nổi nửa, ta tỷ thí với ông ấy, xem ai mới là Đại Hán đệ nhất dũng sĩ."

"Phì! Huynh là đồ không biết xấu hổ, sao không đi tới trước mộ Hạng Vũ, tỷ thí với Hạng Vũ ấy."

"Hạng Vũ may mà chết sớm, hắn mà sống tới bây giờ, muội sẽ thấy ta đánh hắn thế nào."

"Ông ấy mà sống tới bây giờ, vậy thì hẳn là già lắm rồi ... Sao huynh chuyên tìm người già yếu để đánh vậy?"

"Nói thừa, lúc họ còn trẻ ta đánh thế quái nào được."

Hai người tiếp tục tìm, hoàng cung rất rộng, mấy đứa bé trốn ở đâu, thực sự khó tìm được. Phàn Khanh thi thoảng ngẩng đầu nhìn trộm Lưu Trường:" Huynh sau này có còn giúp muội bẻ xương không? Sau này cũng thế chứ?"

"Muội là đồ phế vật, cả xương cũng không bẻ được ... Á, sao muội đánh ta, ta nói cho muội biết, muội còn đánh nữa là ta không khách khí đâu đấy!"

Khi đám Lữ Lộc, Phàn Kháng đợi tới sốt ruột, đành phải đi tìm Lưu Trường thì nhìn thấy Phàn Khanh túm tóc Lưu Trường, Lưu Trường thì dùng cánh tay kẹp cổ Phàn Khanh, hai đứa cùng la hét đánh nhau ầm ĩ.

"Muội buông ra!"

"Huynh buông ra trước!

"Nếu muội không phải là nữ, ta đánh chết muội."

"Xem ai đánh chết ai?"

Phàn Kháng nhìn cảnh này, sắc mặt hết sức phức tạp, Lữ Lộc rụt rè hỏi:" Giúp ai giờ?"

"Cái gì mà giúp ai, tách họ ra!!"

Mấy đứa trẻ con cuống quít chạy tới, mới tách được hai người ra.

"Con mụ đanh đá kia, đợi đấy, đợi đấy ..."

"Đồ tiểu nhân vô sỉ, ai sợ ai chứ?"

Khi hai đứa dây dưa về tới Tiêu Phòng Điện, Phàn Khanh đột nhiên bật khóc lao vào lòng Phàn Khoái, chỉ Lưu Trường:" A phụ! Huynh ấy đánh con!"

Phàn Khoái bế nó lên, kinh ngạc nhìn Lưu Trường, lúc này Lưu Trường tóc tai bù xù, mặt còn có mấy vết đỏ, nhìn thế nào cũng giống là bên ăn đòn.

"Lưu Trường!" Lữ hậu quát lớn:

Lưu Trường mặt đầy oan ức ngẩng đầu hét:" Nó đánh con trước ... Con không đánh trả ... Con tự vệ ... Oan quá ..."

............ ...........

Lưu Trường nằm úp sấp trên giường, Lưu Doanh bất đắc dĩ xoa thuốc cho nó.


"Trường đệ, bình thường đệ thích đánh nhau, đánh với người khác, trẫm cũng không nói nhiều ... Nhưng sao đệ có thể động thủ với một cô bé?"

"Nếu mà đệ động thủ thì nó làm sao có thể sống rời khỏi hoàng cung? Nó đúng là có bệnh, đang nói chuyện tử tế nó đột nhiên đánh đệ ... Á ... Ca, nhẹ tay chút."

Lưu Doanh chỉ biết lắc đầu:" Trường đệ, tuổi đệ không còn nhỏ nữa đâu, đừng tiếp tục nghịch ngợm nữa, theo Cái công đọc sách cho tốt, vài năm nữa đệ phải tới phong quốc rồi. Là vua một nước, tới khi đó chẳng lẽ đệ vẫn thế này."

"Đợi quả nhân tới nước Đường, không một ai dám đánh quả nhân nữa, tới khi đó quả nhân mặc thường phục vi hành, nhìn thấy quan lại ức hiếp bách tính, sẽ cởi quần hắn ra đánh."

Lưu Doanh bật cười, tiếp tục xoa thuốc.

"Huynh trưởng, do tử của đệ sao còn chưa sinh ra?"

"Sắp rồi, mấy ngày tới nữa thôi."

"Đợi do tử sinh ra rồi, đệ tự mình dẫn nó đi chơi, ai dám bắt nạt nó, đệ sẽ nấu kẻ đó."

"Ài, chỉ cần nó đừng như đệ là trẫm hài lòng rồi."

"Huynh có ý gì? Như đệ thì làm sao?"

"Không sao cả."

Lưu Trường lại hỏi:" Phải rồi, đại tẩu có thai, vị nhị nữ của Tào phủ vì sao không tới thăm?"

"Trường à, Tào Xu hơn đệ năm sáu tuổi, đệ còn nhỏ ..."

"Thì ra nàng ấy tên Tào Xu!" Lưu Trường mắt sáng lên:" Đại ca, đệ mà tới nước Đường, phải xa người nhà, sẽ cô độc vô cùng, hay là để nàng ấy tới làm bạn với quả nhân. Còn có cô cô của Lư Tha Chi rất xinh đẹp, còn có ..."

"Khụ khụ."

Lưu Doanh hắng giọng, bấy giờ Lưu Trường mới chú ý, không biết từ bao giờ Lữ hậu đã đứng ở cửa, nó liền giở chiêu giả ngốc cười toét miệng.

Lưu Doanh bôi thuốc xong liền vội vàng rời đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, Lữ hậu nhìn Lưu Trường:" Hôm qua huynh trưởng con tìm con à? Có chuyện gì?"

"À, huynh trưởng biết nước Đường con bần cùng, lại trao đổi ngựa với người Hồ, muốn cứu trợ nước Đường một ít, Tào tặc không cho."

Lữ hậu thoáng trầm ngâm nói:" Mặc dù đại ca con dung túng con, nhưng trước khi con làm gì, vẫn phải bẩm báo đại ca con, không thể tự tung tự tác. Thân là chư hầu của chi trưởng, thái độ của con với huynh trưởng sẽ ảnh hưởng tới các chư hầu khác, con hiểu chưa?"

"A mẫu lo cái gì? Sở vương hiểu lý lẽ, yêu thương huynh trưởng nhất, các vương Tề, Hàn, Yến, Ngô , Lương đều là huynh đệ của bọn con, Triệu vương mặc dù kém cỏi, nhưng đối với huynh trưởng cũng một lòng cung kính. Duy nhất phải lo là Kinh vương và Trường Sa, có điều Kinh vương thực lực yếu ớt, tuổi cũng cao, lại không có nhi tử, căn bản không cần lo. Về phần Trường Sa vương, con thấy hắn rất nhát gan, không giống dám vô lễ với huynh trưởng."

"Trường Sa vương chết rồi."

"Hả?" Lưu Trường mở to mắt:

Lữ hậu bình tĩnh nói:" Nước Trường Sa phái sứ giả tới nói, Trường Sa vương bệnh chết, không để lại con nối dõi, nước Trường Sa sắp xóa bỏ rồi."

Lưu Trường nhớ tới người trẻ tuổi cho mình không ít đồ tốt, lắc đầu:" Hắn là người không tệ, tiếc quá."

(*) Lệ vương ( Lưu Trường) có tài lực, có sức nâng đỉnh ... Trích ( Sử ký).


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất