Chương 180: Thư của Mạo Đốn.
Khi Lưu Trường rời đi, Thúc Tôn Thông tươi cười tiễn biệt. Mặc dù Lưu Trường đạt được mục đích, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của ông ta, trong lòng nó lấy làm lạ, sao có cảm giác mình bị lỗ nhỏ? Đã bị mình kéo vào cuộc tranh đấu này, vì sao Thúc Tôn Thông còn vui vẻ thế?
Thấy Lưu Trường có vẻ nghi hoặc, Loan Bố đi tới bên cạnh nó:" Đại vương có phải đang nghĩ vì sao Thúc Tôn Thông lại đồng ý nhanh như thế?"
"Đúng, ông ta đồng ý quá nhanh."
Loan Bố cười nói:" Đại vương có còn nhớ, thần từng nói Nho gia cũng có phái hệ khác nhau?"
"Ừ!"
"Đại vương có lẽ chưa biết, Thúc Tôn Thông luôn bôn ba vì Nho gia, mục đích là liên hợp các học phái khác nhau. Sư phụ của đại vương không ưa ông ta, gặp mặt liền gọi tiện nho, Nho của Tề Lỗ Sở cũng không ưa ông ta, cho rằng ông ta không có khí cốt, chỉ biết a dua nịnh bợ ... Ông ta đang đợi cơ hội liên hợp Nho gia. Chuyện này có lợi với đại vương, càng có lợi cho ông ta."
Lưu Trường bừng tỉnh, mắng:" Lão này thật lợi hai."
" Mặc dù thần không thích điển cố ông ta bịa đặt ra, nhưng thần rất tôn trọng ông ta. Nay rất nhiều học phái Nho gia chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ có ông ta là suy nghĩ cho toàn bộ Nho gia. Không tiếc danh dự bản thân để chấn hưng Nho gia ... Đáng tiếc, nếu ông ta sinh sớm trăm năm."
Thúc Tôn Thông làm việc rất nhanh, gần như cùng trong ngày hôm đó, các Nho sinh trên miếu đường dâng tấu, nhưng bọn họ không nói cho Trương thương, mà bọn họ nhắm vào những đại thần đàn hặc Trương Thương, cũng bị ra một đống tội danh chụp lên đầu những đại thần đó. Trước tiên, lễ pháp Hán Sơ là do bản thân Thúc Tôn Thông chế định, ông ta biết thế nào là phù hợp với lễ pháp, thế nào là không.
Ngoài ra, bởi vì trước kia Lưu Bang không hề để ý mấy thứ lễ pháp, sống tùy tiện qua loa, cho nên lễ pháp thực sự được chấp hành không nhiều, đại đa số đại thần cũng vì thế mà đều làm bừa tùy hứng. Bởi thế nếu Thúc Tôn Thông mà thực sự tính toán, bất kể là đại thần nào cũng bị chụp cho mấy chục cái mũ, toàn là tội danh xác đáng không cách nào cãi được, chỉ cần nâng tầm lên thì người nào cũng đạo đức thối hoắc hết rồi. Đồng thời Thúc Tôn Thông còn viết thư cho đại nho các nơi, mời bọn họ lên tiếng chi viện Trương Thương, thảo phạt tiểu nhân.
Thúc Tôn Thông nhiều năm qua không đắc tội với ai, kẹp đuôi làm người, bởi thế quần thần trong triều chẳng mấy ai coi ông ta ra gì, cũng quên mất đám đệ tử Thúc Tôn Thông đều ở trên triều, chuyên môn giám sát bách quan thực hiện lễ pháp. Khi những người này đồng loạt hành động, tấu chương đàn hặc tựa như tuyết rơi xuống trước mặt Lưu Doanh, đến Lưu Doanh cũng giật mình.
Quần thần vốn chỉ muốn lộ mặt qua chuyện này, kết quả Thúc Tôn Thông làm bọn họ phơi hết mông ra ngoài, ai nấy bẽ mặt, nhất thời Trường An toàn kẻ xấu, ra đường nhìn nhau cũng xấu hổ. Bọn họ không còn rảnh để ý tới Trương Thương nữa, bắt đầu phản kích Thúc Tôn Thông.
"Đám hủ nha đáng chết, khinh người quá lắm."
Cái công ở trong Thiên Lộc Các quát lớn, à, Cái công thực ra không thảo phạt Trương Thương, chỉ là tai bay vạ gió, ông ta thành thật ở trong Thiên Lộc Các xem sách của mình, đám đệ tử phát điên của Thúc Tôn Thông không ngờ đàn hặc luôn cả ông ta. Nguyên nhân đàn hặc rất đơn giản, dựa theo chế độ, Cái công mỗi ngày phải báo cáo với thiên tử về tình hình của các hoàng tử, nhưng Cái công không làm thế, chỉ chuyên tâm đọc sách của mình.
Đám Nho sinh nói ông không xứng làm thầy, tiểu nhân ích kỷ, làm Cái công nổi điên luôn.
Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi trước mặt Cái công, gật đầu nói:" Đúng vậy, thật đáng hận, Nho gia khinh Hoàng Lão ta không có người sao?"
Cái công lạnh lùng nhìn nó:" Có phải ngươi kéo Thúc Tôn Thông vào việc này không?"
"Sư phụ sao có thể nói xấu đệ tử như thế? Lưu Trường này há là hạng tiểu nhân hay sao? Sư phụ, Hoàng Lão chúng ta phải tu tấm dưỡng tĩnh, sư phụ, vô vi, vô vi ..."
Cái công hít sâu một hơi, đặt bội kiếm trong tay xuống.
"Sư phụ chúng ta tiếp tục đọc sách đi."
Cái công cầm sách lên, nghiêm mặt giảng vài câu, rồi thở hồng hộc đặt sách xuống, cầm kiếm lên:" Không được, lão phu nhất định phải tìm Thúc Tôn Thông nói chuyện cho ra nhẽ."
Nhìn Cái công đùng đùng nổi giận rời đi, Lưu Trường không dám ngăn cản, cầm sách lên tự đọc, nó chỉ có thể chúc Thúc Tôn Thông may mắn thôi.
Lưu Trường không biết rằng lúc này ở trong Tuyên Thất Điện, không khí vô cùng ngột ngạt.
" Ta là vị quân chủ cô đơn tịch mịch, sinh ra ở đầm lầy, lớn lên trên thảo nguyên, ta nhiều lần tới biên cảnh, hi vọng có thể đên Trung Nguyên du lãm một phen. Bệ hạ cũng là người cô đơn tịch mịch, sống một mình, hai vị quân chủ chúng ta ở góa đều chẳng được vui, không gì giải trí, chẳng bằng chúng ta lấy cái mình có, đổi cái mình không ..."
Lữ hậu mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng, sát khí đằng đằng, không cách nào át chế được lửa giận trong lòng.
Lưu Doanh đứng bật dậy rút kiếm ra, rống lên:" Sứ giả ở đâu?"
Hắn định xông ra ngoài, Chu Bột vội bước tới ôm lấy thiên tử.
"Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!"
"Trẫm muốn xuất chinh Hung Nô! Trẫm muốn giết Mạo Đốn!"
Lưu Doanh phẫn nộ gầm thét, ngày hôm nay, sứ giả của Hung Nô Mạo Đốn đưa tới một bức thư, nội dung trong thư tỏ tình với Lữ hậu, Lữ hậu nổi giận, Lưu Doanh càng như thế, hai mắt sung huyết.
"Bệ hạ dù muốn xuất chinh Hung Nô cũng phải thương thảo với quần thần, xuất chinh Hung Nô không phải chuyện nhỏ!"
Chu Bột khuyên can mãi, Lưu Doanh mới ngừng vùng vẫy, hắn trừng mắt hét:" Mở triều nghị, thương thảo chuyện xuất chinh."
Trên triều nghị, Lưu Doanh lần đầu tiên biểu hiện ra cơn giận của hoàng đế, gần như mất đi lý trí.
Còn Lữ hậu cũng tham dự lần triều nghị này, đại thần tham gia triều nghị không nhiều, chỉ có những trọng thần được Lưu Doanh tín nhiệm mới được tham dự, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, đưa mặt nhìn nhau. Chu Bột phẫn nộ nói:" Thiền vu Hung Nô phái sứ giả tới sỉ nhục thái hậu, bệ hạ muốn thảo phạt."
Nghe câu này, quần thần bùng nổ, ai nấy làm ầm ĩ.
Đám võ tướng đều cho rằng phải xuất binh, còn mưu thần đa số thấy cần nhẫn nại.
Hạ Hầu Anh lớn tiếng quát:" Chủ nhục thần chết, nếu các ngươi sợ hãi thì cứ trốn ở nhà, tự có bọn ta đi tử chiến."
Triệu Nghiêu đứng ra mắng:" Bọn ta há lại sợ hãi, Đại Hán trải qua bao nhiêu chiến sự, nay vừa mới khôi phục phần nào, lúc này mà xuất chinh, mười mấy năm nỗ lực chẳng phải uổng phí sao?"
"Bình thường trị quốc chẳng phải để đánh bại ngoại địch sao? Nếu không còn trị quốc làm gì?"
"Ngươi muốn đánh à, được, ngươi có lương thực không? Ngươi có chiến mã không? Ngươi lấy cái gì đi mà đánh? Chẳng lẽ định làm giống Bạo Tần, triệu tập trăm vạn bách tính leo núi vượt rừng đi đánh Hung Nô à? Ngươi muốn Đại Hán diệt vong thì có!"
Hai bên quay sang tranh cãi, Lữ hậu lạnh lùng nhìn quần thần, không nói một lời.
Chính lúc này Lưu Doanh không nhịn được nữa, hắn nói:" Thù này không đội trời chung, trẫm tuyệt không nhẫn nại, ý trẫm đã quyết, xuất chinh thảo phạt Hung Nô! Ai muốn đi?"
Lưu Doanh lên tiếng như thế, quần thần tức thì không cãi nhau nữa, đám Triệu Nghiêu mắt đầy lo lắng, đang định lên tiếng thì Lưu Doanh mắng:" Còn kẻ nào nói tới nhẫn nại, kéo ra ngoài chặt đầu."