Chương 181: Quý Bố.
Đám mưu thần tức thì không thể nào lên tiếng nữa, Tào Tham thầm tính toán trong lòng số vật tư cần để xuất chinh Hung Nô, sắc mặt trở nên khó coi. Muốn thảo phạt hung nô, ít nhất phải huy động bốn năm chục vạn quân đội, còn cần mấy chục vạn dân chúng áp tải vật tư, cần lượng lớn lương thảo vật tư nuôi trăm vạn người này .... Với quốc khố trống không của Đại Hán, cơ bản không chống đỡ được, chỉ còn cách lâm thời trưng thu trong dân, dân gian có lẽ cũng không đủ, còn phải lấy từ các nước chư hầu.
Huống hồ Hung Nô đều là kỵ binh, tới lui tự nhiên, hoàn cảnh ác liệt, bộ tốt Đại Hán chỉ có thể đuổi sau lưng chúng, nếu đuổi hai ba năm chưa giao chiến Đại Hán đã tự diệt vong.
Phàn Khoái đứng dậy lớn tiếng nói:" Thần nguyện ý thống soái mười vạn đại quân đi thảo phạt hung nô."
Một tiếng nói của Phàn Khoái áp đảo hết thảy người khác.
Phàn Khoái vốn cao lớn, giọng cũng to, khi ông ta nổi giận đứng dậy nhìn những đại thần khác, những người kia không một ai dám nhìn lại ông ta. Đám võ tướng rất vui mừng, nối nhau hưởng ứng. Lưu Doanh nói:" Được, lấy Vũ Dương hầu làm tướng."
"Phải đem tên này ra chém đầu." Khi Lưu Doanh còn đang nói, chợt có người kêu lớn, cắt ngang lời hắn:
Mọi người ngớ ra nhìn sang bên, người lên tiếng là Đại Hán trung lang tướng.
Vị trung lang tướng này tên là Quý Bố, ông ta từng là người ra sức vì Hạng Vũ, sau khi Hạng Vũ bại vong, bị Lưu Bang treo thưởng truy nã. Về sau Hạ Hầu Anh nói đỡ, Lưu Bang xá miễn cho ông ta, đồng thời phong làm lang trung, sau khi Lưu Doanh đăng cơ, lại đưa lên trung lang tướng.
Ông ta là người trượng nghĩa, hay lên tiếng bất bình, giữ lời, bởi thế người ta thường nói "Được 100 cân hoàng kim không bằng được một lời hứa của Quý Bố", thành ngữ lời hứa ngàn vàng từ đó mà ra.
"Ngươi nói cái gì?" Phàn Khoái đi mấy bước tới trước mặt Quý Bố, đầu cúi xuống, hai tay nắm chặt tựa hồ một khắc sau sẽ ra tay:
Trên mặt Quý Bố chẳng hề có lấy nửa phần sợ hãi:" Năm xưa Cao hoàng đế suất lĩnh 40 vạn đại quân, còn bị Hung Nô vây khốn ở Bình Thành, nay ngươi sao dám nói dùng 10 vạn nhân mã có thể đánh bại Hung Nô? Bản lĩnh của ngươi chẳng lẽ còn hơn Cao hoàng đế."
Phàn Khoái cố ép lửa giận xuống:" Khi đó quốc lực còn yếu, không phải lỗi của tướng sĩ."
"Nước Tần huy động mấy trăm vạn nhân lực tấn công Hung Nô, cuối cùng khiến cho trong nước có đám Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa tạo phản ... Nay quốc lực Đại Hán còn chưa bằng Tần, ngươi cho rằng Đại Hán không có người như Trần Thắng Ngô Quảng sao? Ngươi vì xu nịnh bệ hạ mà bất chấp thiên hạ, không chém ngươi thì chém ai?"
Quý Bố lớn tiếng nói, Phàn Khoái vụng miệng, tức giận nhưng không phản bác lại được.
Các tướng lĩnh khác rất tức giận, bọn họ chất vấn:" Sỉ nhục như thế, sao có thể nhẫn nhịn."
Quý Bố phẫn nộ:" Mạo Đốn trước đó tấn công các nước Ô Tôn, dốc hết binh lực, lương thảo không nhiều, bởi thế hắn mới không ngừng cướp bóc hai vùng Yên Đường. Nay có Yên vương, Đường tướng hợp lực ngăn cản không cho Hung Nô cướp bóc, làm kỵ binh Hung Nô không vượt qua được Trường Thành! Mạo Đốn mới dùng phép khích tướng."
"Hắn nhìn thấy nước Đường dần cường thịnh, quốc lực Đại Hán đang không ngừng khôi phục, bởi thế phái sứ giả đi nạp mạng, mục đích của hắn là muốn chọc giận chúng ta. Ta đoán rằng lúc này Mạo Đốn ắt chuẩn bị sẵn sàng, ở ngay ngoài Trường Thành đợi chúng ta, chỉ cần quân đội của chúng ta ra ngoài Trường Thành, nhất định trúng phục kích của hắn."
"Các ngươi là tướng lĩnh quanh năm chinh chiến, vì sao ngay cả điều này cũng không nhìn ra."
"Vinh nhục cá nhân có thể bì với hưng suy thiên hạ sao?"
"Nhẫn nhục chịu đựng, tu dưỡng năm mười năm, Đại Hán ta có thể toàn lực đánh một trận với Hung Nô, nếu lúc này vội xuất chiến, vậy Đại Hán sẽ vĩnh viễn không đợi được ngày đánh bại Hung Nô."
Quý Bố ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Doanh:" Bệ hạ vừa rồi mới nói, ai dám nói tới nhẫn nại chém đầu! Thần đã nói xong, xin bệ hạ giết thần!"
Lúc này Lưu Doanh như tích tắc tỉnh lại, hắn cắn chặt răng, toàn thân vì sự sỉ nhục cực lớn này mà run rẩy, không nói lời nào.
Lữ hậu nhìn Quý Bố một cái, bình tĩnh nói:" Về cả đi, chuyện ngày hôm nay không được phép nói ra ngoài."
"Nhưng thái hậu!"
"Không cần nói gì nữa."
Quần thần chỉ đành rời đi, Lữ hậu thì giữ lại một mình Quý Bố.
Lưu Doanh hai mắt đỏ ngầu, hồn xiêu phách lạc gọi Lữ hậu ở bên:" Mẫu ..."
"Khóc cái gì, ngươi khóc ở đây thì giải quyết được cái gì, là quân chủ một nước, lấy thiên hạ làm trọng ... Đây là thư của Mạo Đốn, ngươi cầm lấy, sau này mỗi ngày thức dậy xem một lần, đừng quên sỉ nhục này ..." Lữ hậu ném thư cho Lưu Doanh:
Toàn thân Lưu Doanh run lên nhận lấy.
Lữ hậu bình tĩnh quay sang Quý Bố:" Quý tướng quân nói rất đúng, phải lấy thiên hạ làm trọng ... Người đâu, thưởng trăm vàng."
"Chủ nhục thần không thể báo thù, còn mặt mũi nào nhận thưởng?" Sắc mặt Quý Bố không dề dễ coi, ông ta nghiến răng:" Xin thái hậu đừng sỉ nhục thần."
"Vậy Quý tướng quân thấy khi nào có thể thảo phạt Hung Nô?"
"Nếu như để Hoài Âm hầu ..."
"Không được!" Lữ hậu lập tức cắt lời Quý Bố, xoay người bảo với Lưu Doanh:" Sau này ngươi có thể thường xuyên tìm Quý tướng quân tới hỏi đại sự thiên hạ."
Lưu Doanh gật đầu.
"Doanh, chuyện này ngàn vạn lần đừng để Trường biết, tính nó nóng nảy lỗ mãng, nếu biết được ắt xảy ra chuyện, hiểu chưa?"
Lưu Doanh lần nữa chỉ biết gật đầu.
Lữ hậu nhìn Quý Bố trước mắt, nghĩ tới vừa rồi khí thế của ông ta không thua Phàn Khoái, trong đầu đột nổi lên một suy nghĩ.
Trường An bốc lên trận mưa phùn li li, bầu trời trở nên âm u.
Lưu Trường còn chưa đi vào Tiêu Phòng Điện, giọng của nó đã truyền vào trước:" A mẫu, con đói."
Khi Lưu Trường ướt sũng chạy vào bên trong điện, nhào tới bên cạnh Lữ hậu, nó mẫn cảm phát hiện ngay sự khác biệt, a mẫu trông có vẻ ... Bi phẫn. Nó kinh ngạc nhìn a mẫu, chưa bao giờ thấy nét mặt này của a mẫu.
Vẻ mặt của Lưu Trường cũng trở nên nghiêm túc:" A mẫu, xảy ra chuyện gì rồi.
"Lại đi chơi điên khùng ở đâu? Thay y phục đi.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, con muốn ăn cái gì?"
"A mẫu đừng lừa con ... Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không sao, ăn cơm đi."
"Ồ, không sao thì tốt."
Lưu Trường ngồi bên cạnh Lữ hậu, lại ba hoa đủ thứ như mọi ngày, hai mẹ con cùng ăn cơm, ăn xong nó thay y phục mới, dùng ống tay áo lau miệng:" A mẫu, con đi tìm Cái công luyện kiếm đây."
"Đợi đã!" Lữ hậu gọi Lưu Trường lại, lấy khăn lụa ra lau mồm cho nó:" Đi đi, đừng chơi dưới mưa, sinh bệnh đấy."
Lưu Trường vâng lời ngay, vui vẻ rời khỏi Tiêu Phòng Điện, vừa ra tới bên ngoài, nụ cười của nó thu lại, nó không tới Thiên Lộc Các mà tới thẳng Tuyên Thất Điện. Hai tên cận thị đứng trước điện đang định nói gì đó thì nó đã xông qua rồi.
Lúc Lưu Trường đi vào thì Lưu Doanh ngồi một mình trong đòa cung điện rộng lớn, không đọc tấu chương, hai hắn đỏ hoe, vừa mới thấy Lưu Trường, hắn vội dụi mắt, cố nặn ra nụ cười:" Trường đệ, sao lại tới đây?"
Lưu Trường nhìn hai mắt Lưu Doanh như thế thì nó biết ngay thì biết dứt khoát là có chuyện lớn rồi, nó cứ nhìn chằm chằm Lưu Doanh, không nói một lời
Lưu Doanh cười thiếu tự nhiên:" Sao thế?"
"Huynh trưởng còn muốn che giấu đệ nữa à, a mẫu nói hết với đệ rồi!!" Lưu Trường phẫn nộ gào lớn:
Lưu Doanh sững người, tiếp đó hai tay đỡ trán, nước mắt nhỏ xuống, giọng nói lẫn tiếng khóc:" Trường đệ, trẫm vô dụng, ngay cả a mẫu cũng không bảo vệ được ..."
(*) Mấy thằng cha tên Bố toàn bọn nóng tính cứng đầu. Trong sử lý Loan Bố và Quý Bố được viết cùng một thiên.