Chương 183: Trường, có muốn báo thù không.
Hàn Tín nhìn Lưu Trường ướt như chuột lột có vẻ thích chí lắm.
Lưu Trường thì trông vẫn phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, dưới thân thể ướt đẫm kia là lửa giận đang thiêu đốt hừng hực.
"Bọn họ nói không sai, đánh trận là đánh quốc lực, ngay cả Đại Hán còn không phải đối thủ của Hung Nô, huống hồ là cái nước Đường nhỏ bé của ngươi." Hàn Tín cười nói:
Lưu Trường nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm, đã phẫn nộ tới cực điểm.
Hàn Tín chợt hỏi:" Có muốn báo thù không?"
Lưu Trường ngẩng mạnh đầu lên:" Sư phụ có cách gì? Nếu sư phụ có thể đánh bại Hung Nô, đệ tử dẫn sư phụ giết ra ngoài, đưa sư phụ tới nước Đường, để sư phụ thống soái quân đội nước Đường."
"Ta không ra được!" Hàn Tín lắc đầu:
Hi vọng trong mắt Lưu Trường tức thì biến mất, chán chường ngồi xuống.
"Nhưng dù ta ngồi ở đây, Hung Nô cũng không phải đối thủ của ta."
"Trường, nếu ngươi muốn đánh bại Hung Nô, chuyện đầu tiên phải làm chính là thu lại thứ lửa giận vô dụng của ngươi, bình tĩnh lại. Bây giờ ngươi phẫn nộ đánh mấy tên cận thị không dám đánh trả còn được, nhưng muốn đánh Hung Nô ... Vậy trước tiên đợi ngươi bình tĩnh đã."
Kể từ lúc Lưu Doanh kể cho Lưu Trường nghe chuyện phong thư kia, có một cơn giận khó diễn tả thiêu đốt thân thể Lưu Trường. Nó chỉ thấy có thứ gì đó ở trong bụng mình đang cháy, đốt lồng ngực nó, cổ họng nó, đốt tới khuôn mặt nó, toàn thân nó nóng bằng. Nó không nghe thấy lời Lưu Doanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Giết Mạo Đốn.
Ở dưới trạng thái đó, cả người Lưu Trường cứ hoảng hốt, ở ngực như có thứ gì nứt ra, nhảy ra ngoài, nó thậm chí chẳng cảm thấy thống khổ. Khi nó ngồi trước mặt Hàn Tín bình tĩnh lại, nó mới phát hiện một ngón chân của mình không biết từ khi nào đã sưng tấy, đại khái là đá phải thứ gì đó, vừa đau lại vừa ngứa.
Cả đời Lưu Trường chưa từng phẫn nộ như thế, toàn thân gần như muốn nổ tung.
Nó nhất định phải làm gì đó, nếu không nó không chịu nổi.
"Bệ hạ, thần vô lễ, mong bệ hạ thứ tội."
Khi Lưu Trường cúi người hành lễ với Lưu Doanh, Lưu Doanh ngẩn ra chốc lát, vội vàng đỡ nó lên:" Trường đệ, đệ làm gì thế, mau mau đứng dậy, đệ không sao chứ?"
Lưu Doanh lo lắng sờ mặt Lưu Trường, mặt đầy tự trách:" Trường đệ, trẫm thề với đệ, nhất định quản lý tốt Đại Hán, nhất định sẽ báo thù kẻ địch!"
Lưu Trường bình tĩnh ngẩng đầu lên:" Huynh trưởng, nay quốc lực Đại Hán còn chưa đủ để đánh toàn lực một trận với Hung Nô ... Huynh trưởng không cần tự trách, cách ổn thỏa nhất bây giờ vẫn là mau chóng để sức dân Đại Hán khôi khục, bồi dưỡng thêm nhiều chiến mã ... Có quần hiền trong triều phò tá, Đại Hán nhất định có thể phát triển mau chóng. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
Nghe lời Lưu Trường nói, Lưu Doanh giật mình, tiếp đó kích động nắm tay Lưu Trường:" Trường đệ, đệ nghĩ được như thế thì tốt quá rồi! Đệ yên tâm đi, ngày đó sẽ không quá xa đâu."
Lưu Trường lại nói:" Huynh trưởng, mặc dù hiện giờ còn chưa thể ra tay với Hung Nô, nhưng nếu chúng ta chỉ biết lùi bước, nhất định sẽ khiến Hung Nô coi khinh chúng ta, bọn chúng sẽ ngày một ngông cuồng, chỉ sợ sẽ cướp bóc Yên Đường ngày một nhiều."
Lưu Doanh cau mày gật đầu:" Đệ nói đúng."
"Hoài Âm hầu nói với đệ, lỗ mãng khai chiến với Hung Nô ắt sẽ ảnh hưởng tới thế phát triển hiện nay của Đại Hán. Nhưng chúng ta có thể dùng hai vùng Đường Yên, phát động chiến dịch nho nhỏ, khiến Hung Nô biết, vùng Đường Yên không phải ai cũng có thể bắt nạt ... Chiến dịch nhỏ như vậy không ảnh hưởng tới sự phát triển của Đại Hán hiện nay, huynh trưởng thấy sao?"
"Chiến dịch nhỏ cỡ nào?"
"Quy mô rất nhỏ thôi, chỉ dùng mấy trăm người, để Hung Nô biết chúng ta không sợ tác chiến là được."
Lưu Doanh trầm tư:" Như vậy cũng tốt, vậy trẫm hạ chiếu cho nước Đường nước Yên."
"Huynh trưởng, không cần đâu, chuyện này để đệ phụ trách cho. Sau này đệ tới nước Đường, khẳng định phải đánh lớn với Hung Nô, lần này dùng chiến dịch cỡ nhỏ, coi như cho đệ luyện tập."
Thấy Lưu Trường nói nghiêm túc như thế, Lưu Doanh phất mạnh tay:" Được, trẫm hạ chiếu ngay, đệ phụ trách lần phản kích này. Có điều Trường đệ, chỉ có thể làm chiến dịch cỡ nhỏ, không được làm loạn."
"Yên tâm đi nhị ca, có khi nào đệ lừa huynh chưa? Chắc chắn chỉ là chiến dịch nhỏ."
Vốn trước đó vô cùng tin tưởng Lưu Trường, cơ mà nghe câu này Lưu Doanh đột nhiên dao động, ngẫm nghĩ chốc lát, nói:" Để Quý Bố giúp đệ làm chuyện này!"
"Được!" Lưu Trường đáp không chút nghĩ ngợi:
Lưu Trường mang theo chiếu lệnh của thiên tử, rời khỏi hoàng cung.
Quý Bố sớm đợi ở cổng hoàng cung, thiên tử đã sai người đem chuyện phản kích nói với ông ta, Quý Bố cau mày không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy Lưu Trường đi ra, Quý Bố cúi người hành lễ.
Lưu Trường cũng vội vàng đáp lễ, Lưu Trường đã nghe tới cái tên Quý Bố từ rất lâu rồi, không ngờ rằng a mẫu lại an bài ông ta làm xá nhân cho mình. Vị này quả thực là phiên bản nâng cấp của Loan Bố, là người chính trực, giữ lại, hơn nữa giỏi đánh nhau. Rốt cuộc giỏi cỡ nào thì hôm trước Lưu Trường đã lĩnh giáo rồi, tam đại xá nhân đều không đấu nổi một hiệp.
Trong tất cả kiếm khách mà Lưu Trường từng gặp được, đây hẳn là người duy nhất có thể phân cao thấp với Cái công.
Hơn nữa ông ta thậm chí còn dám đánh mình, điều này khiến Lưu Trường tức giận, có điều nghĩ tới chỉ số vũ lực của ông ta, Lưu Trường vẫn cười đáp lễ rất hiền hòa. Ngươi rồi cũng có ngày già, cứ đợi đấy, đợi ngươi già rồi ... À không đợi quả nhân lớn lên, xem quả nhân đánh ngươi thế nào.
Lưu Trường lên xe:" Tới phủ Tiêu tướng."
Quý Bố đánh xe cho nó hỏi:" Vì sao không thấy Loan Bố?"
"Loan Bố đi liên lạc một hảo huynh đệ của ta rồi."
"Hảo huynh đệ ạ, không biết là vị quý nhân nào?"
"À ... Một hảo bằng hữu, tri kỷ, quan hệ vô cùng tốt."
"Không biết quý tính của hắn là?"
"Ngươi hỏi nhiều thế làm gì?"
"Vậy Trương Bất Nghi ạ?"
"Hắn đi nước Yên rồi."
"Triệu công thì sao?
"Tới mấy nước Triệu Hàn."
Quý Bố sững người:" Bệ hạ nói chỉ là chiến dịch nho nhỏ thôi mà, vì sao còn tới cả Triệu Hàn?"
"À, đúng là chiến dịch nhỏ, nhưng nước Đường chẳng có bao nhiêu chiến mã, cho nên ta bảo họ tới các nước mượn."
Nói chuyện một hồi, bọn họ liền tới được Tiêu phủ.
Xuống xe, Quý Bố cùng Lưu Trường vào tướng phủ, vừa vào trong Tiêu Diên đã đi nhanh tới đón:" Đại vương!"
Lưu Trường cười:" A phụ ngươi có nhà không?"
"Có ạ, đại vương, đi nào!"
Tiêu Diên nắm tay Lưu Trường, không bẩm báo gì cả, đi thẳng vào phòng trong. Từ sau khi thái tổ hoàng đế giá băng, Tiêu Hà cơ bản không gặp người ngoài, đóng cửa từ chối tiếp khách, suốt ngày ở trong phòng mày mò luật pháp mới, không ngừng hoàn thiện nó. Nay Đại Hán đang tiếp tục tiến lên theo đúng suy nghĩ của Tiêu Hà, tâm tình của ông cũng trở nên không tệ, suốt ngày tươi cười.
Thế nhưng khi ông ta nhìn thấy Lưu Trường cũng tươi cười đi vào thì nụ cười trên mặt ông ta biến mất ngay.
"Ôi ... Đại vương ..."
Lưu Trương hoàn toàn lờ đi thái độ không hoan nghênh của Tiêu Hà, cười hì hì ngồi trước mặt ông ta:" Lâu rồi không gặp, trọng phụ khỏe chứ?"
Nói rồi cầm quả trên bàn cắn một miếng:" Ưm, chẳng ngon gì cả, lần sau ta mang cho trọng phụ quả ở nhà Hợp Dương hầu, đó mới thực sự là quả ngon.
Tiêu Hà bất lực đặt thẻ trúc trong tay xuống:" Đại vương tới có chuyện gì?"
"Trọng phụ, nay ngài không nhậm chức gì nữa, vì sao suốt ngày ở trong phủ? Không đi du sơn ngoạn thủy, như thế mới có lợi cho sức khỏe, ta nghe nói nước Triệu có một tòa Mã Phục Sơn, mỹ cảnh trên núi thực sự làm người ta ..."
"Đại vương có phải muốn lừa lão phu tới nước Triệu, phụ trách hậu cần cho chiến sự của đại vương." Tiêu Hà thở dài, ông ta sao chẳng đoán ra mục đích thật của nó: