Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 184: Lưu Trường du thuyết

Chương 184: Lưu Trường du thuyết

Lưu Trường bất ngờ tiếp đó toét miệng cười:" Trọng phụ anh minh, trí tuệ của trọng phụ, không ai bì được ..."

"Đại vương ... Thần biết chuyện trong triều rồi. Nhưng đại vương hẳn cũng biết, đó là kế khích tướng của kẻ địch, nay không phải là thời cơ tốt để xuất binh, Đại Hán cần phát triển ..."

Lần này tới lượt Lưu Trường ngắt lời ông ta:" Ta biết, nhưng trọng phụ có điều chưa biết ... A phụ trước khi qua đời từng bế ta nói, không được chọc giận a mẫu, phải bảo vệ người nhà. Ta đương nhiên biết đây là phép khích tướng, nhưng bất kể về công hay tư, trận này cũng phải đánh, hơn nữa còn phải thắng."

"Từ khi a phụ hôn quân ... Minh quân, tham công mạo hiểm, bị Hung Nô vây khốn, quần thần Đại Hán ta liền vô cùng khiếp sợ Hung Nô, tái ngoại có rất nhiều bộ lạc đang cùng Hung Nô giao chiến, nhưng bọn họ nhùng nhằng không kết minh với Đại Hán, chính là vì không tin Đại Hán có thực lực đối kháng với Hung Nô."

"Lần này Mạo Đốn cũng đang thăm dò, nếu chúng ta không phản kích, Hung Nô cướp bóc càng thêm liên tục. Bách tính Trung Nguyên có lẽ sẽ yên ổn phát triển, vậy bách tính nước Đường ta thì sao, bách tính nước Yên, nước Triệu thì đáng bị cướp à?"

"Đại Hán ta không có thực lực tác chiến toàn diện với Hung Nô, nhưng Hung Nô cũng không có thực lực đó. Ta có một hảo huynh đệ tới từ tái ngoại, hắn nói với ta, nội bộ Hung Nô mâu thuẫn trùng trùng, bọn chúng là do nhiều bộ lạc liên hợp lại tác chiến, phong tục ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau. Người Hung Nô đối xử với bộ lạc khác cực kỳ hà khắc ... Mạo Đốn lúc này đang thanh trừ những quý tộc khác trong nước."

"Huynh trưởng đã hạ chiếu, sai ta phụ trách chiến dịch lần này, nếu trọng phụ không muốn giúp ta, vậy ta chỉ đành dựa vào mình ... Nếu vì vấn đề lương thực hậu cần, khiến cho binh bại tử thương nặng nề, Đại Hán đối diện với diệt vong, vậy toàn bộ là lỗi của trọng phụ! Trọng phụ nỡ lòng nào, bao năm qua chẳng lẽ ngài đọc sách uổng phí rồi à?"

Nghe Lưu Trường vô sỉ chĩa mũi giáo vào Tiêu Hà, còn lớn lối mắng mỏ, Quý Bố mặt đỏ bừng, ngồi không yên, vội hắng giọng.

Lưu trường bấy giờ mới thành khẩn nói:" Xin trọng phụ giúp ta, ta sẽ không huy động quá nhiều quân đội, sẽ không triệu tập dân tráng quy mô lớn.

Từ phủ Tiêu Hà đi ra, Quý Bố đánh xe, lắc đầu liên hồi.

"Đại vương, người làm như thế ... Thực sự là là ... Thần cũng không biết phải nói thế nào nữa ... Cố chấp đánh trận là đại vương, xảy ra chuyện lại muốn Tiêu tướng chịu trách nhiệm. Vừa rồi Tiêu tướng thiếu chút nữa ra tay ... Huống hồ Tiêu tướng tuổi cao, đại vương lại muốn ông ấy tới nước Triệu phụ trách hậu cần, thế không phải quá đáng sao?"

"Đại vương, trong tất cả các chư hầu, ngài có quốc thổ lớn nhất, quản lý bách tính nhiều nhất, phải làm gương cho chư hầu thiên hạ. Đại vương nói với bệ hạ chỉ là một chiến dịch nhỏ, nhưng bây giờ đại vương phái người liên hệ các chư hầu, lại phái người liên hệ với tái ngoại, còn muốn Tiêu tướng tọa trấn hậu phương, thế đâu giống chiến dịch nhỏ ... Đại vương rốt cuộc muốn huy động bao nhiêu người?"

"Đại vương?"

Đợi mãi không thấy Lưu Trường trả lời, Quý Bố hồ nghi quay đầu lại, chỉ thấy trên xe trống trơn, nào thấy bóng dáng Lưu Trường đâu.

Quý Bố thảng thốt ôm đầu:" Đại vương nhà ta đâu rồi?"

Hiển nhiên đám Loan Bố đi quá vội quên bồi dưỡng người mới.

Lúc này Lưu Trường đã tới Chu phủ.


Chu Bột nheo mắt nhìn Đường vương trước mặt, ông ta và Đương vương không có mấy tiếp xúc, tuy Lưu Trường rất thường xuyên tới Chu phủ, nhưng số lần gặp Chu Bột rất ít.

"Thái úy, đây là chiếu lệnh của thiên tử."

"Bệ hạ muốn ta lấy sức nước Đường, phản kích Hung Nô."

"Mời thái úy suất lĩnh bắc quân tới nước Đường, lương thảo vật tư sẽ do nước Đường gánh chịu, Tiêu tướng sẽ tọa trấn hậu phương, Trần hầu đi cùng bày mưu. Còn thống soái bắc quân và quân đội nước Đường, giao ngài phụ trách."

Chu Bột kinh ngạc, ông ta cầm chiếu lệnh lên xem thật kỹ, quả nhiên là của thiên tử.

"Bệ hạ trước đó trên triều nghị không muốn xuất binh, sao lúc này lại xuất binh."

"Vì chuyện khác nhau rồi, đây là chiến dịch nhỏ, chủ yếu phụ trách là sư phụ ta, ta chỉ làm chân chạy mà thôi." Lưu Trường áp giọng xuống:" Có điều chuyện này thái úy phải bảo mật, chỉ dùng tới bắc quân và sĩ tốt Yên Triệu Đường, sẽ không huy động quá nhiều sĩ tốt."

"Do Hoài Âm hầu chỉ huy ư?" Chu Bột giật mình, tiếp đó gật đầu: "Thần biết rồi, vậy giờ thần vào cung tìm bệ hạ lấy hổ phù."

"Không vội bệ hạ đang bận chuyện lương thảo, đợi chập tối hẵng tới."

"Vâng."

Khi Lưu Trường rời phủ thái úy, ba thằng nhóc Chu gia bám theo ngay:" Đại vương, chúng ta sắp khai chiến với Hung Nô à?"

"Đúng thế, gần đây ta nghĩ ra một kế sách phá Hung Nô, đang đưa thư tới các nơi, lần này ta sẽ thống soái đại quân, đại phá Hung Nô."

Ba thằng nhóc phấn khích :" Đại vương thần vũ, tên Mạo Đốn gì đó nhìn thấy đại vương chỉ còn đường chạy thôi.

"Đúng, đúng!"

Nghe ba đứa nó nịnh bợ, Lưu Trưởng ngẩng cao đầu, cười lớn:" Đương nhiên rồi, đừng nói là Mạo Đốn, dù Bạch Khỏi tái sinh, ta cũng bắt sống. Hoài Âm hầu nghe kế sách của ta, quỳ sát đất ho to không bằng ... À hô có người kế thừa."

"Đại vương, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Phải tìm nhiều người lắm, Trần hầu, Hạ Hầu tướng quân, Quán tướng quân, Vũ Dương hầu ..."

Bỏ ra nửa ngày trời, Lưu Trường đi bái kiến toàn bộ đám trọng phụ của nó ở Trường An, với mỗi người khác nhau thì nó dùng lời lẽ khác nhau. Ví dụ gặp Trần Bình, nó nói là Lữ hậu ám thị mình tới thỉnh giáo, quả nhiên Trần Bình nghe nói Lữ hậu tham dự thì không phản bác. Với Phàn Khoái thì Lưu Trường khích bác cho ông ta la hét ầm ầm, hận không thể ngay lập tức đi chặt đầu Mạo Đốn.

Với Quán Anh thì Lưu Trường trực tiếp lấy chiếu lệnh thiên tử ra ép, bảo ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sắp tới tối, Lưu Trường quay về Tiêu Phòng Điện.

"Khỏi nghĩ nữa, ta không đồng ý đâu."

Lưu Trường ở chỗ Hàn Tín hai ngày, Lữ hậu sớm biết cuộc nói chuyện của bọn họ, vừa gặp một cái, bà trực tiếp lên tiếng từ chối.

Lưu Trường tựa hồ cũng sớm dự liệu được kết quả sẽ thế này, nó ngồi trước mặt a mẫu:" Hôm nay con đi bái kiến huynh trưởng, lập tức quần thần đều tới tìm con."

"Tiêu tướng sẵn lòng tọa trấn hậu phương, Trần hầu đồng ý theo đại quân xuất chính, thái úy sẽ lãnh binh, Quán Anh, Hạ Hầu Anh đều muốn xuất chiến ... Từ khi a phụ giá băng, chưa từng thấy họ đồng lòng làm một chuyện như thế."

Lữ hậu lừ mắt:" Con dùng chiếu lệnh thiên tử để lừa bọn họ đấy hả?"

"Sao có thể chứ ạ, bọn họ đều tự nguyện ạ ... A mẫu, lời của sư phụ hẳn là người biết rồi, nay là lúc phản kích tốt nhất. Mạo Đốn dùng phép khích tướng, đang đợi chúng ta xuất binh, nếu hắn muốn chúng ta xuất binh như thế, vì sao không cho hắn toại nguyện? Dựa theo chiến lược của sư phụ, chúng ta chưa chắc đã thua." Lưu Trường tha thiết nói:

"Huống hồ lần này không triệu tập bách tính, không xâm nhập thảo nguyên, chỉ cần dùng nhân mã bắc quân là có thể tiến hành phản kích."

"Sư phụ con mưu phản không ra sao, nhưng luận tới bản lĩnh đánh trận, chẳng lẽ a mẫu còn chưa tin hay sao?"

"Nay huynh trưởng đăng cơ, người luôn muốn lập uy cho huynh ấy, nếu như có thể đánh bại Hung Nô, ai còn dám xem thường huynh trưởng."

"A mẫu, thời không đợi ta, nếu bỏ qua cơ hội lần này, về sau sẽ phải xâm nhập thảo nguyên tác chiến với Mạo Đốn, khi đó mới thực sự là không có cơ hội."

Lữ hậu hơi do dự.

"A mẫu, con biết a mẫu muốn nói phải lấy thiên hạ làm trọng, trận chiến này chính là lấy thiên hạ làm trọng, chỉ cần đánh bại Hung Nô một lần, cho dù là chỉ giết được vài trăm người bọn chúng, là có thể thay đổi thế cục hiện nay, sẽ thu hoạch thêm được nhiều đồng minh ở tái ngoại, có thể khiến bách tính không sợ Hung Nô nữa."

"Chỉ cần một trận đánh thắng, uy vọng của huynh trưởng sẽ không ai sánh bằng ... Nếu thua, do Tiêu ... Do một mình con gánh chịu."

Lữ hậu đưa ra quyết định.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất