Chương 188: Hung Nô tấn công.
Có điều chuyện nước Đường ra sao cũng không liên quan tới Quán Anh, hắn chỉ là một tướng quân tương đối thuần túy, không giống các tướng quân khác lo Đường vương có mưu phản hay không. Nếu Đường vương mưu phản, thiên tử ra lệnh cho mình thảo phạt, vậy mình xuất chiến, nếu không ai ra lệnh, dù Đường vương tự phong hoàng đế cũng liên quan gì tới mình.
Hung Nô bắt đầu thăm dò, kỵ binh của chúng phóng về phía Trường Thành, sau khi tới gần, chúng kéo cung bắn tên, mưa tên tức thì bao phủ Trường Thành. Bắn xong một loạt tên, bọn chúng lui ngay, đội thứ hai bắt đầu phóng tới, lại lần nữa giương cung bắn tên, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, bắn tên cũng chỉ trong chớp mắt, làm quân Hán không cách nào phản kích.
Đường tường thành và thuẫn lớn che chắn, xạ thủ Đại Hán bắn trả, cường nỏ và cường cung kéo căng có trật tự, thi thoảng bắn trúng vài kỵ sĩ Hung Nô, có điều xác suất không cao.
Mà cùng lúc đó, Mạo Đốn xuất hiện ở bên Trường Thành nước Yên.
Tuấn mã của Mạo Đốn cực kỳ cao lớn, màu đen tuyền, cực kỳ hung tàn, những con tuấn mã khác không dám tới gần. Cưỡi tuấn mã cao lớn như thế, Mạo Đốn có thể cúi đầu nhìn tướng lĩnh của mình, thể hiện địa vị cao vời.
"Xanh lê cô đồ, không ổn lắm, trên Trường Thành không có cờ xí, đều trống không."
Có tướng lĩnh quan sát Trường Thành ở xa, hỏi: "Bình thường bọn chúng đều đóng lượng lớn quân đội, bây giờ sao có thể để không chứ?"
"Ha ha ha, bọn chúng chắc chắn là đều tập trung quân ở nước Đường rồi, nước Yên biến thành nước trống." Tướng lĩnh khác lớn tiếng nói:
"Không, bọn chúng phục kích ở đây, làm thế là cố ý dụ dỗ chúng ta."
Mạo Đốn nheo mắt, cười gằn:" Ngũ Xa Hộ, lên đi, ngươi cưỡi tuấn mã của ta, mang theo cờ xí của ta ... Tấn công Trường Thành, tấn công nước Yên!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh của Mạo Đốn, dù khiến ngươi đi nạp mạng cũng không ai từ chối, đó là phong cách nhất quán của Mạo Đốn, bất kể ông ta nói cái gì, đều không cho người khác nghi ngờ, lập tức chấp hành, nếu không ông ta khiến ngươi sống không bằng chết. Ngay cả phụ thân mà ông ta còn bắn chết, bình thường dù tướng lĩnh thân cận với ông ta tới đâu đều vô cùng sợ ông ta, bất kể Mạo Đốn nói gì, đều không ai dám chất vấn.
Một tướng cưỡi ngựa của Mạo Đốn, cầm cờ của ông ta hô lớn, tức thì đám kỵ sĩ bắt đầu xung phong.
Kỵ binh Hung Nô hú hét, tay cầm cung lao về tường thành.
Roạt!
Gần như cùng lúc bọn chúng tới tường thành, vô số cờ xí dựng lên.
Tề.
Triệu.
Lương.
Sở.
Yên.
Ở vị trí chính giữa là lá cờ Đại Hán đón gió bay phần phật, Hạ Hầu Anh phất tay:" Giết!"
Tức thì tên nỏ bay ra bao phụ kỵ binh Hung Nô xung phong trên cùng, chỉ một khắc đó, tuấn mã hí vang, kỵ binh kêu thảm ngã ngựa ... Ngũ Xa Hộ suất lĩnh đại quân vội hạ lệnh luân phiên tấn công, đám kỵ binh lần nữa dùng chiến thuật kỵ xạ chúng sở trường nhất phản kích. Chỉ có đợt bắn đồng loạt đầu tiên gây thương vong cực lớn cho Hung Nô, sau đó kỵ binh dựa vào ưu thế có lợi, không ngừng bắn trả.
Kỵ binh Hung Nô dường như không biết sợ chết, bình tĩnh lạnh lùng, bắn xong một đợt là rút, dù trên người có trúng tên, cũng cắn răng không kêu.
Hung Nô đánh trận, căn bản không cho ngươi cơ hội cận chiến, chúng luôn dựa vào ưu thế kỵ binh bắn ngươi, nếu ngươi ở nguyên một chỗ, chúng sẽ bắn tên quấy nhiễu. Nếu ngươi truy kích, bọn chúng vừa chạy vừa bắn trả. Không giống bộ lạc du mục khác mạnh ai nấy đánh, bọn chúng có rất nhiều chiến thuật khác nhau, có thể phối hợp với nhau. Hung Nô là bầy sói, mà Mạo Đốn là vương của bọn chúng.
Bởi thế, muốn đánh bại Hung Nô, quan trọng nhất là phải có ngựa.
Ngươi ngay cả kẻ địch còn không đuổi được, chỉ có thể bị động ăn đòn thì nói gì tới đánh bại.
Tấn công ở nước Yên hiển nhiên là mạnh hơn ở nước Đường, mạnh ở tần suất luân phiên bắn, kỵ binh chạy không ngừng, tốc độ luân phiên rất nhanh, tướng sĩ Đại Hán luôn bị tên ban phủ, phải chống đỡ tên đạn phản kích.
Đương nhiên tướng sĩ Đại Hán không phải không có ưu thế, tên của họ tầm bắn xa hơn, gây tổn thương lớn hơn. Vì Hung Nô dựa vào kỵ xạ làm thủ đoạn đánh trận chính, tên đạn tiêu hao cực nhanh. Bởi thế bọn chúng dùng hết thảy mọi thứ nghĩ ra được tên, bao gồm mũi tên xương nguyên thủy.
Hán cung rất lớn, cao nửa người, lực mạnh, còn Hung Nô dùng đoán cung, tốc độ cao, nhưng sát thương không lớn.
Hai bên đều trả cái giá không nhỏ, Ngũ Xa Hộ tiếp tục chỉ huy, thi thoảng đích thân tấn công, cổ vũ tướng sĩ bên mình.
Khi bên này khổ chiến, Mạo Đốn dẫn đội quân còn lại bắc thượng, hắn phái người nói với Ngũ Hộ Xa, giao chiến thêm nửa canh giờ thì lui binh nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi mình ở ngoài Đại Quận.
......... ..........
Lưu Trường gãi đầu gãi tai nhìn "sa bàn" trước mắt.
Đây là một mô hình rất đơn giản, chỉ có vài miếng gỗ làm Trường Thành, vài cục đá làm quân đội.
"Sư phụ, đệ tử chỉ có thể phòng thủ, căn bản không thể phản kích." Lưu Trường nhìn thế cục be bét, cầu khẩn:" Hay là đệ tử làm Hung Nô cho."
Hàn Tín liếc nó một cái:" Được!"
Hai người đứng dậy đổi chỗ.
Lưu Trường há miệng cười lớn:" Ha ha ha, sư phụ, đệ tử trực tiếp tập trung binh lực hai vùng Đường Yên, tấn công đất Yên của sư phụ."
Nó đặt hết mấy cục đá đại biểu cho Hung Nô ở vị trí nước Yên, hét lên:" Quân đội nước Đường và nước Đại đều chậm, không đuổi được, đệ tự đánh thẳng nước Yên. Xong rồi quân đội các nước bị đánh bại, các chư hầu vương khác đều chạy, Triệu vương bị chết, đệ tử thắng rồi."
Hàn Tín khinh bỉ đem tảng đá nước Đại thong thả đặt ở nước Yên:" Được, cho dù ngươi dùng nửa ngày đại phá nước Yên, giết chết Triệu vương ... Vậy ngươi còn phải dùng nửa ngày cướp phá nước Yên, còn gặp phải thành trì phản kích."
"Trong thời đó ta hành quân gấp có thể tới Trường Thành nước Yên, khi đó là lúc hai bên đều mệt mỏi nhất. Có điều ngựa của ngươi liên tục hành quân, liên tục di chuyển, vậy nó còn chạy nổi không?"
"Chạy không nổi thì có dám bộ chiến với ta không?"
Hàn Tín cao giọng hỏi, Lưu Trường ngây ra nhìn cục thế.
"Lần nữa!"
"Được!"
"Đệ tử ... Làm Đại Hán nhé."
Hàn Tín không thèm để ý tới thứ vô lại này.
Lưu Trường nhìn cục thế trước mắt, không hiểu lắm:" Cho nên sư phụ mới đem quân an bài ở đất Đại, là muốn bao vây tiêu diệt Hung Nô ở nước Yên?"
"Bao giờ ngươi mới tiến bộ đây, ngay cả thằng nhóc ngươi còn nhìn ra kết cục cố đánh nước Yên, chẳng lẽ Mạo Đốn không bằng ngươi?"
"Vậy hắn ta sẽ đánh Đại, hắn ta luôn cho rằng, quân bắc ở Đường, liên quân ở Yên, đánh nước Đường, nước Yên sẽ tới giáp kích, đánh nước Yên, nước Đường sẽ tới giáp kích. Cho nên hắn ta sẽ chọn nơi yếu nhất, còn phải khiến hai nước Đường Yên rơi vào khổ chiến, khiến họ mệt mỏi, không thể chi viện. Sau đó đánh thẳng đất Đại, có thể né tránh chủ lực của quân Hán, trực tiếp giáp kích từ phía sau. Phối hợp với quân đội đánh nghi binh ở hai tới, diệt sạch quân Hán."
"Tên Mạo Đốn này thật tham lam." Lưu Trường bày binh bố trận: "Nhưng bắc quân luôn ở nước Đại, chỉ cần dụ hắn vào, sau đó dùng địa hình có lợi ở đất Đại ... Đất Đại đa phần là đồi núi, rất thích hợp đánh bại Hung Nô."
"Sư phụ xem kế sách của đệ tử thế nào?
"Ha ha ha, ta đúng là kỳ tài trời sinh, trận này mà để ta chỉ huynh, Hung Nô nhất định diệt vong.
Thấy bộ dạng cuồng ngạo của thằng nhóc này, cơ mặt của Hàn Tín co giật, mặt tối đen, hỏi:" Vậy ngươi thấy ta an bài bắc quân ở đất Đại trước để làm gì?"
"À ... Thì ra sư phụ nghĩ giống đệ tử, đúng là anh hùng tưởng giống nhau."
"Xéo!"
"Sư phụ, nếu Mạo Đốn cố chấp tấn công nước Đường thì sao?"
"Nước Đường còn nhiều núi non hơn Đại, đem kỵ binh quy mô lớn tới nước Đường à ... Mạo Đốn chưa điên."