Chương 187: Có một Đường vương rất khác.
Lưu Trường vội vàng quay về hoàng cung, vừa mới vào trong Tiêu Phòng Điện, nó giật nảy mình, bởi vì Tào tướng đang ở nơi này. Lưu Trường cười xấu hổ đáp lại, lặng lẽ ngồi một bên. Tào Tham đang cùng Lữ hậu bàn bạc chiến sự, Lưu Trường dựng lỗ tai lên nghe.
"Quân đội các nước đã tới nước Triệu, do Hạ Hầu tướng quân thống soái bọn họ, nước Tề xuất binh nhiều nhất, nước Hàn không có sĩ tốt, liền phái người đưa lương thảo. Hàn vương dâng thư thỉnh cầu bệ hạ thứ tội ... Bệ hạ đã trả lời. Tướng quân nước Sở tới trễ hẹn ba ngày, Hạ Hầu tướng quân đã bắt hắn ..." Tào Tham báo cáo một hồi, hỏi:" Thái hậu, nên xử lý ra sao?"
"Nhốt vào xe tù, đưa tới nước Sở, để Sở vương trừng trị." Lữ hậu trả lời từng điều:
" Đường quốc tướng phái xứ giả tới, muốn thượng phương cung cấp lượng lớn thuốc nổ .."
"Chuẩn!"
"Yến vương viết thư, thỉnh cầu cho quyền truy kích, muốn đơn độc tác chiến."
"Không cho."
Nhìn hai mắt Lữ hậu đỏ hoe, Tào Tham không đành lòng, song chỉ biết thở dài, những chuyện này chỉ có thể hỏi thái hậu. Hoàng đế làm việc quá chần chừ, bằng vào mấy chuyện này hắn sẽ nhùng nhằng mãi không quyết được, lại tới hỏi ông ta. Tào Tham tuy là quốc tướng, nhưng không thể cứ quyết thay thiên tử được, cuối cùng đành do Lữ hậu chịu trách nhiệm, Lữ hậu xưa nay làm việc luôn quyết đoán nhanh gọn, hoàn toàn không giống phụ nhân.
Đem so với thái hậu, Lưu Doanh nửa ngày trời không quyết được, càng giống phụ nhân.
Sau khi tiễn Tào Tham đi rồi, Lưu Trường ngoan ngoãn đứng sau lưng Lữ hậu, bóp vai cho bà:" A mẫu, vài năm nữa người không cần vất vả như thế nữa, con sẽ phụ trách những chuyện này."
"Sao, vài năm nữa ngươi muốn mưu phản, đoạt vị trí của huynh trưởng ngươi à?"
"Hả? Sao a mẫu lại nói thế?"
"Đại sự trong thiên hạ phải do thiên tử định đoạt, không thể do ngươi phụ trách! Hiểu chưa?"
"Thế a mẫu bây giờ chẳng phải ..."
Lữ hậu thở dài:" Phàm là chuyện huynh trưởng con ... Thôi bỏ đi, đợi nó có con, có khi sẽ khác."
Lưu Trường không nói chuyện này nữa, khẽ bóp vai a mẫu:" A mẫu, lần này nếu đại thắng thì có công lao của con không?"
"Con muốn cái gì?"
"Con không cần nhiều, nếu a mẫu thưởng cho con thì con giữ bắc quân ở lại nước Đường được không?"
"Không được."
"Vậy con giữ Chu Bột ở lại nước Đường, được không?"
"Không được."
"Vậy các quân đội chư hầu khác?"
"Đại chiến khắp nơi, con chỉ nghĩ cho nước Đường à, thiên hạ làm gì có chư hầu vương như con! Cút!"
Thế là Lưu Trường bị đuổi ra khỏi Tiêu Phòng Điện, nó hậm hực, không cho thì thôi, sao còn đuổi mình. Lưu Trường lang thang không có mục đích trong cung, đi rất lâu tới điện của ngũ ca trước kia, nhìn thấy một đứa bé cao cỡ mặt đất, đang lẫm chẫm chạy tới phía mình.
"Ca, bế! Bế!!"
Lưu Trường cúi đầu, Lưu Kiến mặt mày dầu mỡ, giang hai tay ra, đợi ca ca bế mình.
Lưu Trường bỗng dưng nổi giận, chỉ mặt Lưu Kiến mắng:" Đại chiến khắp nơi, người chỉ nghĩ tới bế à? Thiên hạ làm gì có chư hầu vương như ngươi!"
"Oa ~~~"
Lưu Kiến tức thì khóc lớn, Lưu Trường vội vàng cúi xuống bế nó lên.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ăn cái gì mà bẩn như thế này ..." Lưu Trường lau mặt cho Lưu Kiến, dỗ dành chốc lát nó liền không khóc nữa, chuyển sang gặm mặt Lưu Trường :" Cái thằng nhãi này, ngoan ngoãn cho ta."
Lưu Trường quát mắng, tức thì cả người thư thái, thì ra mắng người ta là thằng nhãi, cảm giác lại sướng như thế.
Lưu Trường bế nó tới Tuyên Thất Điện chơi.
Mà lúc này Chu Bột đang suất lĩnh giáp sĩ, run bần bật trong gió lạnh đất Đại.
"Tướng quân, không cho chúng ta giương cờ, cũng không cho chúng ta đốt lửa ... Nơi này hoàn toàn không có kẻ địch, vẫn muốn chúng ta phòng thủ, rốt cuộc là có ý gì? Đây là mệnh lệnh của ai? Những giáp sĩ không chịu nổi nữa rồi, nơi này quá lạnh."
Trong số tướng lĩnh có nhiều người bất mãn chất vấn.
Chu Bột nhìn bọn họ lạnh lùng nói:" Ta cũng không biết vì sao lại ở đây."
Mọi người định truy hỏi, Chu Bột nói tiếp:" Đây là mệnh lệnh của Hoài Âm hầu."
"À, vậy không sao nữa, tướng quân, chúng ta về doanh trại đi.
Nhìn thấy nhóm lớn nhân mã Hung Nô trước tiên là một dải Vân Trung Nhạn Môn, tuấn mã của Hung Nô cách không xa phóng như bay, hí vang, chạy qua chạy lại không biết mệt mỏi.
Quán Anh đứng trên tường thành, hai mắt nhìn chằm chằm kẻ địch bên ngoài, trên mặt không có chút sợ hãi.
"Đốt phong hỏa đài."
"Bọn chúng đang tìm kiếm vị trí có lợi, lệnh Sài Vũ và Lữ Thần thu bớt cờ xí, giả vờ nhân thủ không đủ, thu hút địch tấn công vào chỗ họ."
"Sai Quách Mông chuẩn bị tiếp viện ..."
Quán Anh không mặc giáp, chỉ độ mũ trụ, tay cầm thuẫn lớn, lưng đeo trường cung, ra liền mấy mệnh lệnh.
Ở nước Đường do Quán Anh suất linh sĩ tốt nước Đường trấn thủ.
Trương Thương không tới, ông ta vẫn ở Thái Nguyên, ông ta tuy nhát gan, nhưng bản lĩnh trị quốc thực sự rất cao, nay nước Đường không ngờ có thể tùy ý điều ra hơn năm vạn tinh nhuệ, còn không ảnh hưởng tới sản xuất trong nước, quốc lực này chỉ nước Tề mới sánh được. Quán Anh quan sát thật kỹ nước Đường, phát hiện nếu bọn họ không tiếc quốc lực, dốc sức trưng quân, có thể triệu tập được ba mươi vạn quân.
Hơn nữa khác với nước Tề, bởi vì nước Đường ba mặt là địch, nơi này dân phong hung hãn, thường xuyên đánh trận, trong núi không ít mãnh thú, dù là bách tính bình thường, thi thoảng cũng đi săn. Với cùng một quy mô, sĩ tốt nước Tề tuyệt đối không đánh nổi sĩ tốt nước Đường.
Huống hồ quan quân trung hạ tầng đều là tinh nhuệ rút từ bắc quân, cũng chính là thân binh của Đường vương.
Còn tướng lĩnh thượng tầng vốn là các tướng lĩnh của Anh Bố, Bành Việt. Chất lượng quân đội cực cao, riêng từ bố trí tướng lĩnh mà nói đã vượt qua nam bắc quân rồi. Đương nhiên Quán Anh sau khi thống soái những người này vẫn gài mấy vị trong đội ngũ mãnh nhân Đại Hán vào, để mình chỉ huy càng thêm thuận tay.
Thời khắc này đối diện với Hung Nô, tướng sĩ nước Đường không có chút sợ hãi nào, mắt còn đầy trông đợi. Trương Thương thời gian qua vận dụng chế độ tướng quân tới cực hạn, thậm chí đối nội còn ra lệnh, có thể cướp được gia súc của Hung Nô, cướp ba lần được thăng tước, có thể đem về một cái đầu của Hung, có thể tăng hai tước.
Trương Thương đã thực sự coi nước Đường như nước Tần để phát triển, khiến những kẻ này nhìn thấy địch, mắt cứ chăm chăm vào thủ cấp người ta, nhìn không chớp.
Biện pháp này chỉ hữu hiệu ở nước Đường, bởi vì nước Đường rộng lớn sản vật phong phú, có nhiều đất đai phong thưởng cho tướng sĩ có công, các nước chư hầu khác không làm được.
Điều quá đáng nhất là gì? Đó là không ngờ nước Đường có một đội kỵ binh, hơn 600 kỵ sĩ, chừng 1000 chiến mã.
Nghĩ tới đó trong lòng Quán Anh không cách nào bình tĩnh lại được, Đại Hán ta cũng chỉ có hơn 2000 thớt chiến mã! Nước Đường các ngươi muốn làm gì?
Mà đáng sợ là bách tính nước Đường không nhận vương hầu danh tướng gì, bọn họ chỉ nhận Đường vương. Tới ngay cả Quán Anh ra lệnh cho tướng sĩ, đều phải lấy danh Đường vương ra, nếu không đám tướng sĩ đi theo Bành Việt, Anh Bố không nể mặt. Mũi bọn họ hếch lên, như muốn nói: Nãi công năm xưa từng đánh Hạng Vũ, ngươi có gì mà ghê?
Bọn họ bị Đại Hán cầm tù, được Đường vương xá miễn đưa về nước Đường, vì thế họ chỉ nhận Đường vương là chủ.
Sĩ tốt tầng chót nhắc tới Đường vương càng ngưỡng mộ, còn cười ha hả khoe với Quán Anh, nói Đường vương từng cho mượn ba con dê và một con trâu, dê con và nghe sinh ra đều thuộc về hắn, trên đời này còn có quân vương nhân nghĩa hơn đại vương của bọn ta không?
Quán Anh thực sự không thể liên hệ thằng nhãi trong thành Trường An với minh quân nhân nghĩa.