Chương 195: Không phải đại nhất thống rồi sao.
Lữ hậu chưa nghe Lưu Doanh kể hết sự việ trên tiệc mừng công hôm nay đã cắt lời:" Bọn họ cãi nhau không phải vì chiến mã, không ai để ý Quán Anh bắt được bao nhiêu chiến mã, bọn họ cãi nhau vì ngươi ... Nếu ngươi đủ cứng rắn, bọn họ làm sao dám tranh chấp trước mặt ngươi chứ?"
Lưu Trường được thể nhảy vào:" Nói đúng lắm, người đáng đánh là huynh, a mẫu, đánh huynh ấy đi."
Lữ hậu chỉ nhìn Lưu Doanh:" Đây chính là cơ hội của ngươi, xem ngươi xử trí ra sao."
Lưu Doanh thở dài.
"Trước kia ta luôn chướng mắt với thủ đoạn của a phụ ngươi, cảm thấy ông ấy quá tính toán vô tình, tới ngay cả Tiêu tướng cũng không bỏ qua ... Ta thấy ta nhất định sẽ làm tốt hơn a phụ ngươi. Nhưng khi a phụ ngươi còn, ta chưa từng phải lo lắng gì cả, dù xảy ra chuyện lớn thế nào, ta cũng không lo .... Nhưng bây giờ, ta rất lo."
"Ngươi không kém, a phụ ngươi có cách của ông ấy, vậy ngươi cũng nên có cách của mình."
Được Lữ hậu vỗ về vài câu, Lưu Doanh mới phấn chấn lại, hành lễ với Lữ hậu rồi lườm Lưu Trường, mắng:" Thằng nhãi này, còn dám gây chuyện, trẫm ném ngươi vào đại lao đình úy! Biết chưa?"
Không khí căng thẳng trên triều không duy trì quá lâu, vì Lưu Doanh nghênh đón đứa con đầu tiên.
Khi đứa bé nhăn nhúm đó nằm trong lòng Lưu Doanh, hắn cười ngớ ngẩn, kích động không nói ra lời, chỉ biết cười. Hắn sớm nghĩ tên cho con rồi, lấy tên là Tường. Cả hoàng cung phơi phới vui mừng, ngay cả không khí trên triều cũng tốt hơn không ít.
Lữ hậu suốt ngày bế tiểu tôn tử, vui vẻ cực kỳ, Lưu Trường sốt ruột xoay vòng quanh:" Cho con bế, cho con bế."
"Không được."
Lữ hậu không chịu cho Lưu Trường bế, thấy Lưu Trường sốt ruột như thế, Lưu Doanh cũng không nhịn được cười. Lưu Trường uy hiếp:" Tương lai đệ có con, cũng không cho huynh bế."
"Con của đệ chắc chắn là thằng bé xấu xí, cho trẫm cũng không bế."
"A mẫu, không sao đâu, để đệ ấy bế đi!"
Lưu Doanh nói thế rồi, Lữ hậu cẩn thận đưa đứa bé cho Lưu Trường, liên tục dặn:" Nhẹ nhàng thôi ..."
"Con biết." Lưu Trường đón lấy đứa bé từ trong lòng Lữ hậu, thằng bé nhăn nheo, mồm lúc khép lúc mở, mày nhíu chặt. Lưu Trường bế hết sức cẩn thận, nó thích lắm, cũng cười toét miệng:" Đại ca, không bằng tặng đứa bé này cho đệ đi, tương lai đệ có con rồi sẽ trả cho huynh, được không?"
"Ha ha ha, được, đệ cứ coi nó là con mình đi."
Lưu Trường nóng lòng muốn đứa bé này lớn thật nhanh, nó lớn lên rồi, mình có thể dẫn nó đi chơi.
Vui vẻ không chỉ có cả nhà Lưu Doanh, nhà Tào Tham cũng rất vui vẻ, con của họ rốt cuộc cũng thành gia rồi, chỉ là còn chưa có tôn tử để bế. Lúc này nhìn thấy ngoại tôn, ngay cả Tào Tham cũng trông hiền từ hơn nhiều, bế ngoại tôn trong lòng, từ thiết huyết tướng quân biến thành ông già hiền tử, phu phụ bọn họ đều thích đứa bé không nỡ rời tay, căn bản không tới lượt Lưu Trường bế.
Nhưng Lưu Trường cũng rất vui, vì Tào Xu theo cả nhà vào cung.
Nàng tới thăm tỷ tỷ và do tử.
Lưu Trường quấn lấy Tào Xu, đứa bé cũng bị nó ném ra sau đầu.
"Tỷ, tỷ xem Tường đáng yêu chưa ... Nếu chúng ta có con, chắc chắn nó cũng sẽ rất đáng yêu."
"Đệ đã nghĩ xong tên con rồi, đệ chuẩn bị đặt tên nhi tử của mình là Như Ý, con của đại ca là Tường Thụy, con của đệ là Như Ý ... Có phải là rất xứng không?"
Tào Xu cười to, trưởng tẩu của Lưu Trường che miệng cười:" Ta cứ nói sao Trường cứ suốt ngày chạy tới nhà mẹ đẻ của ta, thì ra là có tâm tư này."
"Tẩu, tẩu phải giúp đệ ... Đệ thật lòng mà! Còn nữa, không được nói cho huynh trưởng đệ."
"Chuyện này ta nói không tính, đệ phải tìm a phụ ta."
Lưu Trường xoay người quan sát Tào Tham một lúc:" Khụ, đợi đệ lớn thêm vài tuổi vậy."
........ .............
"Đệ đừng đi theo ta!"
"Về đi!"
Lưu Trường chỉ đứa bé sau lưng, lớn tiếng quát.
Lưu Kiến mắt tròn xoe nhìn huynh trưởng, đợi Lưu Trường quay đi, nó lại cười ngốc nghếch chạy theo sau:" Ca ~~~"
Lưu Trường hết cách, đánh quay lại bế Lưu Kiến lên, đi vào Thiên Lộc Các.
Cái công ngạc nhiên nhìn đứa bé trong lòng Lưu Trường.
"Sư phụ, thằng bé này xem ra là đứa hiếu học giống đệ tử! Sống chết đi theo đệ tử, không rời, đệ tử liền mang nó tới đây."
"Ồ, nếu giống ngươi thì vấn đề lớn rồi."
Lưu Trường bế Lưu Kiến ngồi xuống ngay ngắn, Lưu Kiến cũng rất ngoan, treo người lên cổ Lưu Trường, dán sát vào huynh trưởng, chẳng nói gì.
"Sư phụ, sao mấy ngày vừa rồi không thấy người đâu, đệ tử tới Thiên Lộc Các mà cũng không nhìn thấy."
Cái công nhíu mày:" Phụng lệnh thái hậu đi giảng bài cho sĩ tử."
"Ồ, sư phụ giảng cái gì?"
"Đại nhất thống."
"Đại Hán không phải sớm đại nhất thống rồi à?"
Cái công lắc đầu không đáp.
"Sư phụ, đừng chỉ dạy học ở Trường An, rảnh rỗi tới nước Đường giảng bài đi."
"Tới nước Đường à? Ba vị trong Thương Sơn Tứ Hạo tới nước Đường ngươi, tung tích liền biến mất ... Ai mà còn dám tới nước Đường nữa, chỗ ngươi là hang thổ phỉ, chỉ vào không ra được."
"Hì hì hì, sư phụ nói cái gì thế, bọn họ hiện đang ở học cung Thái Nguyên giảng học, truyền thụ học vấn, sống rất có tư vị, tốt biết nhường nào, sao có thể nói nước Đường là hang thổ phỉ? Sư phụ nếu có ý, có thể tới."
Cái công trầm tư chốc lát:" Có lẽ thái hậu sẽ để ta đi, gần đây thái học phái không ít đại gia tới các nước giảng học, chỉ có nước Đường là không tới."
"Vì sao không tới nước Đường? A mẫu bắt nạt người ta quá, nước Đường bần cùng như thế, dẫn sống không yên, vậy mà lại bỏ quên nước Đường."
Lưu Trường đang định đứng dậy, Cái công trừng mắt với nó:" Ngươi hiểu cái gì, làm thế là vì thái hậu tin tưởng ngươi!"
Lưu Trường ngẫm nghĩ, hỏi:" Có phải a mẫu muốn thay đổi tình huống dân nước nào chỉ biết vương nước đó?"
"Đúng, thời gian trước Trần Bình dâng tấu, muốn các nước bổ nhiệm quan lại phải hỏi triều đình trước, được phê chuẩn mới được bổ nhiệm, bãi nhiệm."
Lưu Trường không thấy điều này có gì không ổn:" Thời gian trước đệ tử tới tìm Hạ Hầu Táo, Hạ Hầu tướng quân đúng là giận lắm, nói với đệ tử không ít, mấy huynh đệ của đệ tử còn đỡ, dù sao tới phong quốc chưa lâu. Chỉ là tướng lĩnh các nước Triệu, Sở, Yên, Tề còn chưa rõ tình hình."
"Bọn họ do chưa hầu vương trực tiếp bổ nhiệm, không phải do triều đình bổ nhiệm, bởi thế bất kính với Hạ Hầu tướng quân."
Cái công gật đầu:" Chính là vấn đề này, nay thái hậu muốn thu hồi quyền bổ nhiệm quan lại của các nước chư hầu, thực ra cũng là chuyện tốt! Sao trông ngươi không sốt ruột chút nào?"
Lưu Trường không hiểu:" Chuyện đó liên quan gì tới đệ tử, đệ tử sốt ruột cái gì chứ?"
"Nước Đường cũng là nước chư hầu, sao lại không liên quan tới ngươi."
Lưu Trường kiêu ngạo ngẩng cao đầu:" Nước Đường khác, quả nhân là vây cánh của bệ hạ, nước Đường cường thịnh thì bệ hạ cường thịnh, bệ hạ mạnh thì nước Đường được lợi."
Cái công tán thưởng:" Ngươi có thể suy nghĩ như thế thì tốt quá rồi, có điều từ giờ trở đi, ngươi đừng quá thân mật với quần thần, nay thế cục đã khác trước."
Khi Lưu Trường kết thúc buổi học với Cái công, đưa Lưu Kiến trở về, chuẩn bị ra ngoài du ngoạn với quần hiền, đột nhiên có cận thị gọi nó lại.
"Đại vương!"
"Cái gì?"
Lưu Trường quay đầu sang nhìn tên cận thị kia, cận thị không dám tới quá gần, cung kính nói:" Bệ hạ mời đại vương chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Tề vương vào kinh triều kiến, đại vương phải cùng đi đón."
"A đại ca sắp về à?"
Lưu Trường mừng lắm, cũng không ra ngoài chơi nữa, vội vàng về Tiêu Phòng Điện, mặc vương phục chính thức, gấp gáp chuẩn bị nghênh đón huynh trưởng.