Chương 196: Người đâu, mang rượu cho Tề vương.
Khi Lưu Trường theo đại đội nhân mã ra ngoài thành, Triệu Nghiêu vất vả khuyên thiên tử.
"Bệ hạ, làm gì có lý nào thiên tử lại đi nghênh đón chư hầu vương chứ? Xin bệ hạ về đi, để Đường vương đi thay là được rồi."
Lưu Doanh rất khó chịu:" Tề vương là huynh trưởng của trẫm, trẫm tới nghênh đón huynh trưởng, có gì không được."
Mấy đại thần đều khuyên không nổi, Triệu Nghiêu lo lắng lắm, chỉ biết thở dài. Lưu Trường ghét nhất là đợi người khác, đợi nửa ngày trời không thấy xa giá đại ca xuất hiện, đầu gục xuống, trong lòng còn bế Lưu Kiến ngủ gật.
"Đứng thẳng lên, không được vô lễ với huynh trưởng." Lưu Doanh nghiêm túc nhắc:
Lưu Trường bấy giờ mới mở mắt ra, tiếp ngay đó nó bẹo má Lưu Kiến:" Dậy đi, không được vô lễ với huynh trưởng."
Lưu Kiến vốn sắp ngủ rồi, bị Lưu Trường bẹo má, thế là khóc ầm lên, Lưu Trường đành làm đủ trò dỗ nó cười.
Lưu Doanh cười ha hả nhìn hai đứa đệ đệ:" Trước kia khi đệ bằng Kiến, Như Ý cũng luôn bế đệ."
Lưu Trường phản bác:" Như Ý sao có thể bế đệ, hắn toàn bắt nạt đệ thì có."
"Đệ cũng luôn bắt nạt Kiến mà."
"Đó là vì đệ thích nó."
"Như Ý cũng thế."
"Không giống nhau.
Lưu Doanh cười khẽ:" Đợi Kiến lớn lên, đệ sẽ hiểu cảm thụ của Như Ý."
Lưu Trường ngẩn ra nhìn Lưu Kiến đang cười ngốc nghếch trong lòng, lớn tiếng mắng:" Thằng nhãi nghe đây, nếu đệ lớn lên mà dám nuôi con chó tên Trường, ta nhất định sẽ đánh gãy chân đệ, có hiểu không hả?"
Đúng lúc này xa giá của Tề vương rốt cuộc cũng xuất hiện.
Lưu Phì vốn lười nhác ngồi trên xe xem cảnh tượng xung quanh, khi tùy tùng nói, bệ hạ đợi ở phía trước, hắn hoảng sợ, vội vàng xuống xe, dẫn mọi người cung kính tới bái kiến thiên tử.
Lưu Doanh cười lớn, vươn hai tay ra ôm huynh trưởng.
Phàn ứng đầu tiên của Lưu Phì lại là quỳ bái Lưu Doanh, Lưu Doanh vội đỡ hắn lên:" Đại ca, sao lại làm thế?"
"Bệ hạ, thần không dám vượt giới hạn."
Lưu Doanh nhìn quần thần xung quanh, nói nhỏ:" Vào cung nói kỹ hơn."
"Đại ca!!!"
Lưu Trường hiển nhiên không có bất kỳ cố kỵ nào, nó cười to bế Lưu Kiến chạy tới bên Lưu Phì. Lưu Phì cũng không phải gò bó gì với Lưu Trường, xoa đầu mấy cái, lại nhận lấy Lưu Kiến hôn chụt lên má phính. Nhìn Lưu Kiến khó chịu lau mặt, mọi người đều cười ha hả.
Lưu Doanh rất nhiệt tình tiếp đãi huynh trưởng, dẫn Tề vương đi về hoàng cung.
Trên đường đi, Tề vương rất áy náy nói:" Sau khi Tào tướng đi, thần không biết nhìn người, bổ nhiệm tướng lĩnh làm trái với mệnh lệnh của Hạ Hầu tướng quân, vì thế bị Hạ Hầu tướng quân xử tử, lần này thần tới, một là triều kiến bệ hạ, hai là tạ tội với bệ hạ ... Xin bệ hạ thứ tội cho thần."
"Đúng thế, nếu Hạ Hầu tướng quân đã là tướng thì phải nghe ông ấy, làm theo ý mình, phải giết! Nếu là đệ đã kéo ra ngoài nấu rồi." Lưu Trường ở bên lớn tiếng nói, Lưu Phì cúi đầu không dám trả lời:
Tiến cung rồi Lưu Doanh mới không giả vờ nữa, thân mật hỏi:" Đại ca, trong nhà khỏe cả chứ."
"Bẩm bệ hạ, khỏe cả ạ."
"Nơi này không có người ngoài, cần gì câu nệ như thế."
Lưu Doanh kéo tay Lưu Phì, đi thẳng tới Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu nhìn thấy Lưu Doanh nắm tay Lưu Phì cùng đi vào trong điện, nụ cười trên mặt bà tức thì biến mất.
"Mẫu hậu! Huynh trưởng về rồi."
Lưu Phì hoảng sợ bái kiến Lữ hậu.
Lữ hậu gật đầu, coi như đáp lễ. Lưu Doanh rất vui:" Trẫm và đại ca hơn một năm chưa gặp, tốt quá, hôm nay thế nào cũng phải cùng đại ca uống say ... Huynh trưởng, ngồi đi."
Lưu Doanh nhường Lưu Phì ngồi trên, Lưu Phì vội từ chối:" Bệ hạ, thần sao dám ngồi trên, xin bệ hạ ngồi xuống."
"Ài, chúng ta ở ngoài là quân thần, nhưng ở đây chúng ta là huynh đệ, huynh là huynh trưởng, sao đệ có thể ngồi trên? Mời huynh trưởng ngồi."
Lưu Phì từ chối mấy bận, Lưu Doanh không cho, bắt hắn ngồi trên, mình ngồi bên cạnh, nắm tay trò chuyện thân thiết.
Lưu Phì mới đầu còn bất an, nhưng trò chuyện với Lưu Doanh một phen, hắn cũng yên tâm ngồi trên, cùng hai huynh đệ nói cười chuyện nước Tề.
Mà lúc này mắt Lữ hậu lệnh khiếp người, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, đứng dậy nói với cận thị:" Người đâu, chuẩn bị rượu cho Tề vương. Lần này tác chiến với Hung Nô, nước Tề điều động sĩ tốt nhiều nhất, lập nhiều công trạng ... Xem ra Tề vương trị quốc không tệ."
"Bẩm thái hậu, đó toàn là do công của Tào tướng trước kia, nếu không có Tào tướng, nước Tề sẽ không nhanh chóng khôi phục như vậy." Lưu Phì hết sức cung kính đáp:
Lưu Doanh cười nói:" A mẫu, huynh trưởng hiếm khi về được một lần, quốc sự có thể đợi triều nghị hãy bàn ... À huynh trưởng, do tử của trẫm sao không tới."
"Nó vốn quấn lấy thần muốn đi cùng, nhưng nước Tề bãi miễn không ít tướng lĩnh, chỉ sợ trong nước có loạn, nên mới giữ nó lại."
Mọi người trò chuyện, không khí có vẻ như xưa.
Nhưng Lưu Trường mẫn cảm nhận ra có chút khác biệt, vừa rồi nói mải vui về huynh trưởng về, nên không chú ý, lúc này mới nhận ra trên mặt a mẫu có vẻ tức giận. A mẫu lúc nào cũng nghiêm mặt, bà nghĩ cái gì, rất ít người biết. Nhưng Lưu Trường suốt ngày quanh quẩn bên cạnh, lại còn thường bị ăn đòn, nên nhìn một cái là biết ngay tâm tình của a mẫu, hoàn toàn không bình tĩnh như biểu hiện ra ngoài.
Lưu Trường nhìn hai vị đại ca ở bên trên, bất giác nheo mắt.
Cận thị mang rượu tới, cúi đầu đứng trước mọi người.
Lưu Doanh hoàn toàn không nhận ra chuyện khác thường, thời khắc này hắn đang vui vẻ nói:" Nay trẫm cũng đã có con ... Ha ha ha, thực sự cao hứng khó diễn tả hết, đại ca trước kia nói không sai, đúng là yêu thương vô cùng ... Giờ trẫm bận tới mấy, một ngày ít nhất phải nhìn mấy lần."
"Ha ha ha, bây giờ còn đỡ, đợi đứa bé lớn thêm một chút, bệ hạ sẽ không nghĩ thế đâu. Nữ nhi còn đỡ, nhi tự quấy lắm."
Lưu Trường không vui:" Do tử của đệ ngoan lắm, bình thường rất ít khóc quấy."
"Trước kia đệ cũng ngoan lắm đấy, suốt ngày a mẫu bế chẳng hề khóc, bây giờ đệ nghịch ngợm cỡ nào?"
Lưu Phì là con tư sinh của Lưu Bang, trước khi cưới Lữ hậu đã có đứa con này rồi, mà Lưu Phi chênh lệch tuổi với những đứa con khác quá lớn. Cơ bản là hắn đều nhìn bọn đệ đệ muội muội trưởng thành, vì Lưu Bang bận quốc sự, đám hoàng tử sau Lưu Doanh đều do Lưu Phì chăm sóc, nên hắn không giống đại ca, mà giống a phụ.
Lưu Phì tuy nhiều tuổi, nhưng vì thân phận nên không được coi trọng, lá gan không to, đối đãi người khác rộng rãi, có chút giống ngũ ca Lưu Khôi, chẳng qua là không béo như Lưu Khôi.
Hai vị huynh trưởng nói về chuyện xấu của Lưu Trường khi còn nhỏ, trò chuyện say sưa.
"Khi nhỏ đệ ấy thích nhất là chơi cùng Như Ý, Như Ý thích đắp thành đất, thằng nhóc này nghênh ngang đi qua dẫm nát hết thành trì, làm Như Ý khóc rất to."
"Ha ha ha, đúng rồi, trẫm nhớ ra rồi, nó còn nhổ râu đại phụ nữa."
"Đúng thế, a phụ hưng phấn chạy tới bế Trường, đặt nó lên vai, thế là thằng nhóc đái ướt hết người a phụ, a phụ chửi mắng nó."
"Ha ha ha, khi đó a phụ không kịp thay y phục, cứ mặc như thế lên triều nghị, các đại thần hỏi tới, a phụ nói là gặp thích khách ... Ha ha, làm quần thần sợ chết khiếp."
"Có một lần thần trông coi nó trong cung, chỉ chợp mắt một chút, nó phá sạch đồ nữ trang của a mẫu, cũng học a mẫu đem phấn, tương chi, túi thơm toàn bộ dùng cả ... Ha ha ha, nó còn biết kẻ mi nữa."
"A mẫu về, không nói lời nào, đánh thần một trận ... Thần tủi thân lắm, chẳng làm gì cả ... Ăn một trận đòn." Lưu Phì cười lớn:
Lưu Trường tức giận, gọi Lữ hậu:" A mẫu xem họ nói kìa."
Sắc mặt Lữ hậu hòa hoãn hơn một chút, bà nhìn Lưu Trường:" Họ nói đều là thật, a phụ con tặng cho ta đồ nữ trang, đều là thứ ta quý nhất, bị con hủy cả."
"Con đền, con đền được chưa?" Lưu Trường lẩm bẩm:
….
(*) Đoạn này trên lịch sử là rượu độc.