Chương 198: Huynh hỏi kế đệ à?
Lưu Trường ngồi ở bậc thềm trước đình, hai tay chống cằm, ngây ra nhìn trăng sao.
Đột nhiên có người khoác áo lên người nó.
Lưu Trường quay đầu thấy Lưu Doanh ngồi xuống bên cạnh.
"Huynh trưởng, sao cũng tới đây?"
"Không ngủ được liền đi loanh quanh, đệ thì sao?"
"Đệ ăn no, không ngủ được, nên ra ngoài đi loanh quanh."
Hai huynh đệ cùng trầm mặc, yên tĩnh ngồi trong bóng tối nhìn trời. Cuối cùng Lưu Trường phá vỡ im lặng trước:" Thực ra đệ đi lánh nạn, đệ sợ huynh sẽ tới Tiêu Phòng Điện lải nhải, không ngờ vẫn bị huynh bắt được."
Lưu Doanh ngẩng đầu nhìn trăng tròn, cười nói:" Trường đệ, trẫm hiểu lầm đệ ... Xin lỗi, hôm nay còn mắng đệ một trận."
"Huynh trưởng, thiên tử không thể nhận sai với chư hầu vương."
"Nhưng mà nhị ca có thể lén lút nhận sai với thất đệ, đúng không?"
Lưu Trường không đáp, Lưu Doanh nắm lấy tay nó:" Trường đệ, sau này đệ không cần phải vì ta mà đóng giả kẻ ác nữa ... Ta, ta sẽ thay đổi bản thân, bất kể thế nào, ta cũng không để đệ gánh tiếng ác, hết thảy có ta ..."
Lưu Trường ngớ người nhìn Lưu Doanh mấy lượt:" Tẩu tử của đệ thật thông minh."
"Làm sao đệ biết?"
"Nhị ca, đừng trách đệ nói thẳng, nếu không ai nhắc nhở, huynh mà muốn hiểu ra chuyện này chắc phải đợi tới khi Lưu Tường bế tôn tử rồi."
"Vậy cũng có khả năng là người khác nhắc nhở."
"Sắp đêm khuya rồi, ai chán sống nửa đêm vào hoàng cung hiến kế."
"Trường đệ càng ngày càng thông minh rồi."
"Đệ lại không giống huynh."
"Đệ vừa nói ta ngốc à?"
"Không phải ngốc, mà là quá đơn thuần, quá lương thiện ...” Lưu Trường phồng má bổ xung:” Còn hay mắng đệ là thằng nhãi."
Lưu Doanh cười xoa đầu Lưu Trường:" Mắng thiên tử là tội chết đấy."
Lưu Trường không coi ra gì, người nó mắng nhiều nhất chính là thiên tử: "Ngay cả a phụ đệ còn mắng là hôn quân, a phụ cũng không xử tử đệ! Hôm nay thực sự tức chết, đệ đã nhắc nhở như thế rồi, còn dùng đủ cách, hai tên ngốc các huynh không hiểu, nếu mà đệ nhiều tuổi hơn thì đã treo hai người lên đánh ... Chỉ tiếc đệ còn nhỏ."
Lưu Doanh cười khổ, hắn chần chừ một lúc nói:" Ta phải làm một số việc ... Trường đệ, quần thần trong triều suốt ngày tranh cãi ... Chuyện gì cũng cãi nhau, chỉ có Tào tướng trấn áp được bọn họ, đệ có cách gì không?"
Hai mắt Lưu Trường sáng lên:" Ái dà, huynh trưởng đang hỏi kế đệ hả?"
"Đúng thế."
"Huynh phải hỏi lâu rồi mới đúng, Lưu Trường đệ là ai chứ, đệ và Lưu hầu là bạn qua thư, thường xuyên liên lạc, ngay cả Lưu hầu cũng khen trí tuệ của đệ không ngớt, nhân tài như đệ, làm chư hầu vương là lãng phí. Nếu huynh trưởng hỏi, vậy đệ hiến kế cho huynh ... Ngày mai triều nghị, huynh làm thế này."
Lưu Trường nhỏ giọng thì thầm, Lưu Doanh nghe rất chăm chú, thi thoảng gật đầu.
"Trường đệ ... Làm thế có quá đáng không?"
"Ài, huynh trưởng cứ nghe đệ đi, không cho bọn họ nhớ đời, huynh không trấn áp được họ đâu."
Hôm sau trời vừa sáng, Tề vương tới Tuyên Thất Điện, cung kính bái kiến thiên tử, hành đại lễ, mặt không có chút đắc ý nào.
Nhìn thấy hắn như vậy mà Lưu Doanh không đỡ lên, mặt lạnh lùng.
"Tề vương, trẫm nghe nói ngươi uống rượu trong thời gian để tang, có thật không?"
Lưu Phì tức thì sững người, may là hắn hiểu ra rất nhanh, vội vàng tạ tội với thiên tử.
"Ngươi thân là chi trưởng của chư hầu, vốn không nên phạm vào sai lầm này, vì ngươi được khuyên cản, chưa phạm vào. Trẫm không phạt nhiều, lệnh ngươi tới trước linh vị a phụ, khấu đầu ba ngày! Thành tâm thỉnh tội, ngươi hiểu chưa?" Lưu Doanh nghiêm mặt răn dạy:
Lưu Phì bái tạ nhận tội, cúi đầu rời Tuyên Thất Điện.
Đám cận thị xung quanh đều sững sờ nhìn Lưu Doanh, cách ngày không gặp thôi mà thiên tử biến thành người khác rồi, ngay cả Tề vương mà cũng bị phạt? Tin tức Tề vương bị phạt nhanh chóng lộ ra, khiến mọi người chấn kinh.
Khi Lữ hậu biết chuyện này, ánh mắt dừng trên người Lưu Trường.
" A mẫu ... Con đi học đây, hôm nay nhiều chuyện bận rộn ... Khả năng sẽ về muộn chút, cáo từ !"
Khi quần thần tới triều nghị cũng bàn tán chuyện này, cảm thấy khó tin, chẳng phải bệ hạ kính trọng Tề vương nhất à? Sao đột nhiên phạt Tề vương? Chuyện này là sao?
Khi quần thần vào hoàng cung thấy Lưu Doanh thì trong lòng càng nghi hoặc, vì Lưu Doanh lúc này nghiêm mặt, hết sức lạnh lùng, khác hẳn thường ngày.
Triều nghị bắt đầu như thường ngày, nhưng vừa thảo luận tới quyền bổ nhiệm, quần thần lần nữa bắt đầu tranh chấp, có người ủng hộ thu hồi quyền bổ nhiệm quan lại của nước chư hầu, có người thì kiên trì thu hồi quyền bổ nhiệm quan viên trên trăm thạch, tiểu lại thì thôi. Đương nhiên cũng có người phản đối, cảm thấy làm thế quá hao phí thời gian, sẽ khiến chính vụ địa phương trở nên hỗn loạn.
Quần thần tranh cãi náo nhiệt, còn Lưu Doanh lần này không khuyên can, chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Phàn Khoái lần nửa rống lên, Thúc Tôn Thông cảnh cáo ông ta, không được to tiếng trong hoàng cung, hai người tranh cãi hồi lâu, không thấy thiên tử khuyên can, trong lòng nghi hoặc. Tiếng tranh cãi dần biến mất, trong lòng đều nghĩ, hôm nay bệ hạ sao không khuyên can mình, chúng ta sắp đánh nhau rồi mà.
Quần thần dần yên tĩnh, len lén nhìn thiên tử.
Chỉ thấy Lưu Doanh lãnh đạm nhìn bọn họ, không biết vì sao, bọn họ cảm giác, vị ngồi trên kia không phải là Lưu Doanh, mà là tiên hoàng ... Một loại bất an bao phủ quần thần, ai nấy cúi thấp đầu.
"Cãi nhau đi, tiếp tục đi, sao không cãi nhau nữa?"
Lưu Doanh lạnh lùng nói, quần thần càng không dám nói gì.
"Người đâu!"
Lưu Doanh ra lệnh một cái tức thì có giáp sĩ xông vào điện, hắn nói:" Ném vũ khí cho họ."
Đám giáp sĩ rút vũ khí ném trước mặt quần thần, Lưu Doanh nhìn quanh:" Đừng chỉ biết dùng miệng cãi nhau, nào, cầm lấy vũ khí đi, chém giết lẫn nhau, ai còn sống, thì trẫm nghe người đó, cầm lấy!"
"Bệ hạ!" Quần thần vội quỳ xuống trước mặt Lưu Doanh.
"Trẫm nói rồi, cầm vũ khí giết nhau đi, nếu không trẫm kéo hết ra ngoài chém đầu, không phải các ngươi coi đại điện của trẫm là chiến trường à? Được, trẫm cho các ngươi toại nguyện."
"Bệ hạ thứ tội!!" Quần thần lần nữa dập đầu:
Lưu Doanh lạnh lùng nhìn bọn họ, mắt cuối cùng dừng ở Phàn Khoái, trong lòng thầm nói xin lỗi, rồi lớn tiếng quát:" Vũ Dương hầu to tiếng trên triều đường, người đâu kéo ra ngoài, đánh 50 gậy."
Quần thần sởn gai ốc.
Bốp!
Bốp!
Khi gậy lớn đánh lên người Phàn Khoái, ông ta để mình trần, không kêu một tiếng, nhìn về thương chi chít đan xen như răng chó trên người ông ta, ngay cả giáp sĩ cũng không nỡ đánh. Thế nhưng phát hiện lực đánh không đủ, Phàn Khoái lớn tiếng quát:" Các ngươi dám coi thường ta à, nếu các ngươi không dám đánh, vậy thì nằm xuống cho ta đánh các ngươi.
Nghe thấy câu này giáp sĩ không dám lơi tay nữa, đành dùng toàn lực để đánh.
Trên miếu đường lúc này im phăng phắc.
Quần thần không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám cầu xin cho Phàn Khoái, Phàn Khoái là ai, là muội phu của thái hậu, là vây cánh của thái hậu. Ngay cả ông ta giờ còn bị đánh, ai dám lên tiếng chứ?
Lưu Doanh nghe tiếng đánh đòn bên ngoài truyền vào, rất không đành lòng, nhưng nghĩ tới chén rượu hôm qua, hắn cắn răng không nói.
Quần thần bị dày vò, Lưu Doanh há chẳng phải như thế, xưa nay hắn luôn kính trọng đám lão thần này, bây giờ phải xuống tay với bọn họ, không ai hiểu hắn dằn vặt đau đớn thế nào. Nhưng qua chuyện hôm qua hắn nhìn ra, hắn không ra tay thì người khác sẽ ra tay, lúc đấy sẽ không đơn giản là đánh đòn đâu
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng đánh dẽ dội bên ngoài, rốt cuộc có người không nhịn được nữa, đứng dậy lớn tiếng hô.
"Bệ hạ, Vũ Dương hầu tuổi cao, dù phạm sai lầm, vẫn mong bệ hạ khoan thứ.