Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 197: Rốt cuộc bệ hạ muốn giết ai?

Chương 197: Rốt cuộc bệ hạ muốn giết ai?

"Huynh trưởng, nước Tề lần này phát binh năm vạn, sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới trong nước chứ?"

"Không cần phải lo, nước Tề hiện có thể triệu tập 20 vạn sĩ tốt, chỉ cần không quá lâu sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới trong nước."

Lưu Phì vui vẻ kể chuyện phát triển của nước Tề, trên mặt mang vẻ đắc ý, nhiều năm qua, Tào Tham đúng là quản lý đất Tề không tệ. Nước Tề vốn có nền tảng tốt, thêm vào Lưu Phì khoan dung, buông quyền cho đại thần, dùng cách vô vi nhi trị, khiến quốc lực nước Tề nhanh chóng khôi phục, đã gần với thời Chiến Quốc rồi.

Lưu Phì nói càng vui thì mặt Lữ hậu càng âm trầm, Lưu Trường tức tới suýt mắng ra tiếng.

"A mẫu, con không khỏe lắm, ăn nhiều quá .. A mẫu đưa con đi nghỉ đi."

"Con tự đi tìm thái y." Lữ hậu lạnh lùng nói:

Lưu Doanh và Lưu Phì vội nhìn Lưu Trường:" Trường đệ, đau bụng à?"

"Không sao, ăn no thôi."

Lưu hậu thong thả đứng dậy, nhìn cận thị nói:" Tề vương từ xa tới, có thể chúc rượu ta không?"

Lưu Phì vội đứng dậy, định chúc rượu thái hậu.

"Giỏi cho Tề vương, làm vương liền dám vô lễ thế sao?" Lưu Trường thình lình rống lên:

Lưu Phì kinh ngạc nhìn Lưu Trường, Lưu Doanh đang định mở miệng thì Lưu Trường đã đứng dậy đá lăn cận thị trước mặt, cả cận thị lần rượu đều đổ ra đất, nó mắng:" Thời gian để tang a phụ chưa qua đã muốn uống rượu, các ngươi không thấy có lỗi với a phụ à?"

Tiếp đó hung dữ nhìn Lưu Trường:" Ta kinh ngươi là huynh trưởng, ngươi ngồi trên hoàng đế, ta không để ý, ngươi lại còn dám uống rượu, tên kia, khinh ta tuổi còn nhỏ phải không?"

"Ngươi cho rằng ngươi nhiều tuổi thì ta không dám đánh ngươi à, đạo lý thằng bé còn hiểu, vậy mà ngươi không hiểu à?"

Lưu Trường sắn ống tay áo lên, định đánh người.

Lưu Doanh giận dữ đẩy Lưu Trường ra:" Nhãi con! To gan! Trưởng huynh như phụ, sao ngươi dám như thế?"

Lưu Phì bàng hoàng nhìn ấu đệ, nhẫn thời bi phẫn đan xen, nói không ra lời, hắn trầm mặc rất lâu, bái biệt thái hậu, cúi đầu rời Tiêu Phòng Điện.

Lưu Doanh cấp thiết đuổi theo.

Lưu Trường thở phì phò quay sang Lữ hậu:" A mẫu, bọn họ khinh người quá lắm."

Lữ hậu chỉ bình tĩnh nhìn đôi huynh đệ đó đi xa dần, giọng lạnh lùng:" Rắn mềm đầy đủ, ngươi quyết tâm giúp người ngoài đối phó với ta đấy à?"

Cơn giận trên mặt Lưu Trường biến mất, dáng vẻ trở nên bình tĩnh.

"A mẫu, nếu có một ngày Tề vương phải chết, vậy con sẽ tự mình ra tay, dù con có bị mắng chửi, bị hậu nhân phỉ nhổ cũng không sao cả, con không để ý ... Nhưng con không để a mẫu gánh tiếng xấu đó."

"A mẫu của con là quốc mẫu Đại Hán, mẫu nghi thiên hạ, Đại Hán chỉ có một kẻ ác, đó là Lưu Trường con."

"A mẫu, người muốn khi nào con ra tay?"

Toàn thân Lữ hậu run lên, mím chặt môi không đáp, xoay người vào trong phòng, ngồi bần thần trên chiếc giường lớn.

Lưu Phì quay về chỗ ở của mình, thần sắc cô đơn, lời Lưu Trường nói gây tổn thương cho hắn cực lớn, sau khi phong vương, quan hệ giữa hắn và mấy huynh đệ trở nên lãnh đạm, chỉ có Lưu Trường thân với hắn nhất, hắn coi Lưu Trường như con mình, yêu thương vô cùng. Nhưng hôm nay hắn bị người mình coi như nhi tử mắng chửi trước mặt, còn muốn đánh hắn.

Lưu Phì ngơ ngác ngồi đó nhìn phía trước.

"Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?"

Bộ dạng Lưu Trường phẫn nộ vung nắm đấm hiện lên trước mặt hắn.

"Ca ~~~ Như Ý không chịu cho đệ đánh hắn ~~~"

Lưu Trường nhỏ bé vươn hai tay ra, khóc thút thít xuất hiện trước mặt hắn.

Mấy hình ảnh không ngừng hiện lên trước mặt hắn, Lưu Phì thấy tâm tình ngày một nặng nề, chua chát lắc đầu, sau này mình không cần tới Trường An nữa, giờ mình thực sự không còn bất kỳ người thân nào ở Trường An rồi.

"Đại vương? Đại vương?"

Mưu thần đi cùng thấp giọng gọi, Lưu Phì bấy giờ mới sực tỉnh, hốc mắt ươn ướt, vẫn nặn ra nụ cười:" Nội sử .. Quả nhân không sao."

"Thần thấy đại vương bi thương, phải chăng bị thiên tử trách mắng."

"Không phải ..."

Mưu thần truy hỏi mãi, Lưu Phì rốt cuộc đem chuyện xảy ra hôm nay nói với mưu thần, mưu thần nghe mà sởn hết gai ốc:" Đại vương đi ngang với bệ hạ ... Lại còn ngồi ở bên trên à???"

Lưu Phì nghi hoặc nhìn hắn:" Sao thế, bệ hạ muốn ta ...."

Mưu thần run giọng:" Đại vương, dù bệ hạ có nhường thế nào, cũng không thể tiếp nhận."

"Ngài tuy nhiều tuổi, nhưng vẫn là thần tử của thiên tử, năm xưa tiên hoàng còn, đại phụ của ngài từng dùng lễ thần tử bái lạy, tiên hoàng hết cách phong đại phụ ngài làm thái thượng hoàng, đại phụ ngài mới không bái lạy nữa ... Chẳng lẽ đại vương cũng muốn làm thái thượng hoàng sao?"

Lưu Phì kinh hãi bừng tỉnh.

"Ngài có biết nếu không có Đường vương, hôm nay ngài đã chết ở Tiêu Phòng điện rồi."

"Cái gì?"

......... ....

Cảnh tương tự cũng đang xảy ra ở cung Cam Tuyền.

Tào hoàng hậu thấy thiên tử không vui, liền hỏi nguyên cớ.

"Ài ... Cái thằng nhãi Lưu Trường này ngày càng quá đáng ... Nàng không biết, hôm nay huynh trưởng tới ...."

Lưu Doanh đem chuyện xảy ra hôm nay tâm sự hết với hoàng hậu, giọng chưa hết phẫn nộ:" Huynh trưởng luôn coi Trường như con mình, trước đó thằng nhãi này đi khắp nơi ăn xin, huynh trưởng lặng lẽ đi theo sau nó bái kiến chư hầu vương, nhiều phen khẩn cầu, còn không tiếc đem vật lực nước Tề ra tặng, mới khiến nước Đường có nhiều đồ như thế ..."

"Trước kia phong Trường làm vương ... Đại ca dâng tấu muốn nhường phần giàu có nhất của nước Tề, đệ a phụ phong cho nó, tự mình chiếu cố nó ... Cả thiên hạ này, thằng nhãi đó là người không có tư cách vô lễ với huynh trưởng nhất."

Lưu Doanh càng nói càng kích động, Tào hoàng hậu càng nghe lại càng trầm mặc, nàng bất đắc dĩ phải hỏi:" Bệ hạ muốn giết Tề vương sao?"

Lưu Doanh cả kinh:" Nàng nói thế là có ý gì?"

"Bệ hạ, người là chủ chung của thiên hạ, dù ở chỗ riêng tư, sao có thể đi ngang Tề vương, sao có thể để Tề vương ngồi trên? Thế chẳng phải ép các đại thần giết Tề vương sao?"

"Sao có thể chứ, ở chỗ riêng tư ..."

"Chỗ riêng tư thì sao? Dù về công hay tư, người đều là thiên tử, chẳng lẽ không mặc miện phục không đội miện quan thì không phải là thiên từ sao? Quần thần mà biết chuyện này, Tề vương còn sống được không?"

Lưu Doanh hơi hiểu ra, hắn lại nói:" Vậy Trường có thể nói thẳng, sao nó vô lễ thế?"

Tào hoàng hậu trầm ngâm, nàng có chút chần chừ rồi cắn răng nói:" Nếu chuyện cấp bách, khi đó Tề đối diện với nguy hiểm tính mạng thì sao?"

"Sao có thể ..." Lưu Doanh nói được vài chữ thì toàn thân chớp mắt cứng đờ, hắn như đóng băng, hai tay run lên, răng va vào nhau, lắc đầu:" Không thể nào ..."

Thấy thiên tử rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, Tào hoàng hậu thở dài.

"Trẫm phải tới Tiêu Phòng Điện!" Lưu Doanh đứng bật dậy:

Tào hoàng hậu chua chát hỏi:" Bệ hạ muốn giết thiếp phải không?"

"Trẫm, trẫm ..." Lưu Doanh hoàn toàn không nói ra lời ngây người trước mặt hoàng hậu:" Vì, vì sao?"

Hai mắt Lưu Doanh đỏ hoe, làm sao hắn có thể ngờ được, a mẫu lại muốn ra tay với huynh trưởng, tuy huynh trưởng không phải do a mẫu sinh ra, nhưng vẫn gọi bà mà mẫu thân, làm sao có thể đành lòng ra tay.

Nhìn Lưu Doanh thất thần, Tào hoàng hậu hết lòng nói: "Bệ hạ thiện tâm, đó là phúc phận của bách tính thiên hạ, từ khi bệ hạ đăng cơ, không ngừng giảm thuế, không dùng lao dịch, chính trị rõ ràng, ngay cả việc xây dựng Vị Ương cung cũng dừng ... Bách tính thiên hạ ghi nhớ ơn đức của bệ hạ."

"Thế nhưng bệ hạ làm vậy với người thân là bất hạnh."

"Nếu bệ hạ thực lòng muốn bọn họ được sống yên ổn thì phải học làm kẻ ác, phải giữ uy nghi đế vương ... Giống như tiên hoàng vậy, khi tiên hoàng vui đùa với người khác, không ai hiền hòa hơn, nhưng một khi tiên hoàng nổi giận, quần thần không ai không sợ ..."

............. ...................


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất