Chương 268: Giả Nghị sợ hãi.
Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên một bóng người loạng choạng xuất hiện trước mặt bà.
Ai chưa bẩm báo đã vào? Lữ hậu cau mày ngẩng đầu lên thấy Lưu Doanh.
Lưu Doanh thẫn thờ nhìn a mẫu tóc đã bạc từ bao giờ, vậy mà bao lâu hắn chẳng để ý, hắn quỳ sụp xuống, khóc gọi:" A mẫu."
Lữ hậu cả kinh, vội vàng buông tấu biểu:" Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, có chuyện gì ..."
Lưu Doanh không nói ra lời, chỉ khóc, Lữ hậu đỡ hắn lên, Lưu Doanh gục đầu vào vai Lữ hậu khóc to, Lữ hậu run lên, một tay đưa ra hơi chần chừ rồi ôm vào lòng, khẽ giọng dỗ:" Đừng khóc, đừng khóc .... Nói với a mẫu, xảy ra chuyện gì?"
Làm chuyện tốt không để lại tên, đó không phải Lưu Trường, nó chẳng những phải để lại tên, còn hét lên cho mọi người biết. Lúc này nó mặc khôi giáp ưỡn ngực rời cung.
"Đại vương!" Đám xá nhân tới bái kiến:
"Ừm, các ngươi nghe chuyện quả nhân dựng cờ rồi chứ?"
"Dạ?"
Lưu Trường vừa đi vừa kể chuyện mình làm, đám xá nhân xung quanh ánh mắt nhìn nó càng lúc càng lạ. Loan Bố lên tiếng trước:" Đại vương, chuyện này không được nói bừa."
Lưu Trường phẫn nộ: " Quả nhân đã bao giờ nói dối chưa? Đây là chuyện có thật, không tin có thể hỏi công khanh toàn triều."
Trương Bất Nghi mừng rỡ, vội đi lên nói lớn:" Chúc mừng bệ h ... Chúc mừng đại vương! Chúc mừng đại vương."
"Ngươi có ý gì?"
Trương Bất Nghi cười rách miệng:" Nha môn gẫy cờ, chủ đại hung, ý Hán gia bị diệt, mà người nâng cờ là đại vương, có ý ..."
"Trương Bất Nghi! Ngươi có ý gì?" Triệu Bình phẫn nộ cắt lời:
"Ta không có ý gì khác, ngọn gió này có lẽ ẩn dụ Hung Nô, đương nhiên là đại vương vai gánh thiên hạ, kháng cự ngoại địch."
"Đại vương chớ nghe kẻ này nói bừa, đại vương dựng cờ, ngụ ý đại vương phò tá bệ hạ, nâng đỡ Đại Hán, giúp bệ hạ giữ vững giang sơn."
Trương Bất Nghi hừ một tiếng khinh bỉ, nhưng không nói gì thêm với thứ gian thần.
"Quả nhân chưa bao giờ tin mấy thứ đó."
"Bên trong có rất nhiều điều huyền diệu, không thể không tin."
Bất kể Lưu Trường nghĩ thế nào, dù sao mấy xá nhân đều đã nhận định, đại vương thân mang thiên mệnh, có điều thiên mệnh mà bọn họ nghĩ khác nhau mà thôi. Lưu Trường chẳng nghĩ nhiều, vẫn cười toe toét đi về phủ Hàn Tín.
Làm chuyện lớn như thế, không để người khác biết còn ý nghĩa gì nữa?
Khi Lưu Trường vui vẻ bốc phét chuyện mình một tay đỡ cờ, Hàn Tín cứ tròn mắt nhìn nó, nhìn rất lâu không nói gì, làm Lưu Trương sởn da gà:" Sư phụ, sao không nói gì?"
"Trường, ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"
"Ài, sao mọi người đều quan tâm tới chuyện đó, đệ tử đỡ cái cờ to như thế, chẳng phải là rất võ dũng sao?" Lưu Trường rất không thích, liên quan gì tới dự báo chứ, ta chỉ muốn các ngươi biết ta lợi hại thế nào, vì sao không khen ta? Khen đi, khen đi.
Hàn Tín lắc đầu:" Dũng thì dũng đấy, chỉ là dù có cái dũng Bá Vương, nếu không có thiên mệnh cũng chết thôi."
Đây không phải là thời đại hoàng đế luân phiên nhau rồi, mọi người đều tin, một người làm hoàng đế nhất định có thiên mệnh. Trước kia Lưu Bang hỏi Hàn Tín có biết vì sao bị bắt không, Hàn Tín nói mình thua thiên mệnh, bệ hạ là người được thần ban thiên mệnh.
Trên lịch sử, làn sóng tư tưởng này được một người tên Đổng Trọng Thư gộp lại bằng quan niệm "quân quyền trời ban."
Đường vương không vui rời phủ Hàn Tín, vẫn mặc khải giáp, ngồi ở thượng vị, kể cho quần hiền nghe.
"Cờ nha môn bình thường mười người mời nâng được, nặng tới mấy nghìn cân, cờ đổ xuống, quần thần kinh hoàng, tướng sĩ không ai vác được ... Quả nhân liền đi tới, một tay nắm lấy, dùng sức nâng quá đầu, không ai không sợ hãi ..."
Quần hiền nghe tới nhiệt huyết sôi trò, la hét ầm ĩ.
"Đại vương thần vũ!"
"Hạng Vũ cũng không bằng."
"Đại vương thần lực!"
Quần hiền la hét, Lưu Trường cười toét miệng, thế mới đúng chứ.
Quần hiền mừng rỡ tán dương, Chu Thắng Chi quét mắt nhìn quanh, thình lình đẩy Giả Nhị bên cạnh:" Cười đi!"
Giả Nhị mặt tối sầm, nhưng thấy Chu Thắng Chi giơ nắm đấm lên đành nặn ra nụ cười, Chu Thắng Chi gật gù hài lòng.
Nghĩ tới quần thần tuổi cao, trọng thần tương lai của Đại Hán chính là đám người trước mắt, Giả Nghị tuyệt vọng, Đại Hán sớm muộn gì cũng sập.
Lưu Trường vui vẻ, quyết định mở tiệc đãi quần hiền, tất nhiên trước đó phải đi kiếm ít đồ đã.
"Nhãi con! Thả gà của ta xuống, thả xuống!"
Chu Bột cầm gậy gỗ truy đuổi phía sau, cả đám thuần thục bám tường leo ra ngoài, tiếp tục chạy. Chu Bột thở hồng hộc nghiến răng, nhưng rốt cuộc không bỏ thể diện xuống đi leo tường được:" Đợi đấy, đợi đấy! Hôm nay ta không đi đâu cả, đợi các ngươi về nhà."
Quần hiền lớn rồi, chúng không đi trộm nữa, chúng cướp công khai luôn, với Chu Bột mà nói là một đám trẻ con bắt nạt ông già, đuổi không nổi, quay về vung gậy tự giận mình.
So với Chu Bột, Lữ Thích Chi thông tình đạt lý hơn, sau khi biết chuyện ở triều đường, Lưu Trường chưa tới phủ ông ta, ông ta đã tặng dê rồi.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, chưa cởi khôi giáp.
Quần hiền chia ra ngồi trái phải, Lưu Trường mời chúng ăn thịt, rồi lại uống rượu. Tửu lượng của quần hiền không ra làm sao, nhấp vài ngụm đã cười như bọn ngốc. Chu Thắng Chi ôm Giả Nghị, rơi lệ tỏ chân tình, Giả Nghị đẩy thế nào cũng không được.
Lưu Trường vừa hát vừa múa.
Năm xưa Giả Nghị theo học Trương Thương cũng có nghiên cứu về âm luật, hắn phát hiện, Đường vương hát không có tí luật điệu nào, căn bản là lúc thì lên, lúc thì xuống, thích thế nào hát thế đó. Còn về phần múa kiếm, mười lần không lần nào giống lần nào, Giả Nghị nhìn mà rụng rời, nói là múa kiếm cũng có lỗi với cây kiếm trong tay Đường vương
"Huynh đệ, ngươi nghe ta nói, huynh đệ tốt nhất của ta, ngươi biết ta khổ thế nào không?"
Nhìn Chu Thắng Chi say khướt ôm mình kể khổ, Giả Nghị hận không thể đấm cho hắn một cái, ai là huynh đệ của ngươi? Trong đám này, Đường vương say rượu đỡ nhất, uống say chỉ ca hát múa kiếm, còn Chu Thắng Chi thì cứ gặp ai cũng ôm kể khổ.
Trần Mãi uống rượu là đánh người.
Hạ Hầu Táo uống rượu xong chạy mất, nói muốn đi đánh xe.
Phàn Kháng uống rượu vào là người, nói gì cũng cười, nghe gì cũng cười.
Làm Giả Nghị không chịu nổi nhất là đứa tên Quán A, uống rượu vào là làm thơ, trong thân thể nhỏ bé của nó chứa linh hồn thi nhân. Nhưng chất lượng thì làm Giả Nghị đau khổ, ngươi không biết văn chương thì ta nhịn, nhưng ngươi đừng xỉ nhục văn chương.
Phủ Đường vương tan hoang.
Lúc này ở Tào phủ, Tào Tham vui vẻ kể chuyện ở triều đường.
"Ha ha ha, ta không ngờ, thằng nhãi đó không phải là vô tích sự, nếu ra ruộng thì là nông phu giỏi đấy, ha ha ha."
"Khi ấy nếu không phải sứ thần ngăn, lão phu thiếu chút nữa cho tên sứ thần một gậy."
Tào Tham vui lắm, mà Tào phu nhân ở bên cạnh khẽ đẩy một cái, ông quay người sang, vừa vặn thấy Tào Xu đang ngây ra, mặt ông tối sầm
"Xu!"
"Xu!"
"A, a phụ .." Tào Xu sự tỉnh:
Tào Tham nghiêm mặt:" Có vài chuyện ta vốn không nên nói trước mặt ngươi, đây là lời a mẫu ngươi nên nói. Vốn ngươi không chịu kết hôn, nói đợi huynh tỷ thành gia nữa, nay chúng có con rồi, ngươi vẫn không chịu.
"Xu, tuổi ta đã cao, không sống được mấy năm nữa, lúc này ta chỉ có một tâm nguyện, đó là nhìn thấy các ngươi đều thành gia, yên tâm hưởng phúc ... Ta nhiều lần an bài, ngươi đều không chịu ... Ta phải làm sao đây?"
Tào Xu không đáp, cúi gằm mặt.
Tào Tham thở dài bỏ đi.