Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, khóe mắt nhìn thấy binh sĩ đang dần đuổi tới vây lại, một tay giơ dây cương trong tay lên, một tay kéo đao ra khỏi vỏ, thấp giọng nói: “Hôm nay Thôi lang quân là muốn giữ chúng ta ở trong thành sao?”
Thôi Lãnh đương nhiên biết Chương Ngôn Chi may mắn sống sót đang lùng bắt Tạ Quỳnh. Hắn ta cũng vì chuyện này nên mới ở lại Liêu Châu, vừa sai người tìm nàng, vừa đề phòng thế lực Chương gia.
Hắn ta giật mình, nhìn nữ tử trong xe che bụng, vẻ mặt mềm mại cực kỳ lo lắng. Vẫn nhẹ nhàng giương tay ra.
“Để cho bọn họ đi.”
Con ngựa gầy bước đi chậm rì, mưa to gió lạnh ẩm ướt phía trước khiến cho mành sườn bên vách xe bay lên cuồn cuộn, lộ ra dung nhân thanh lệ của một nữ tử đang làm mẹ trong đó, dưới ánh trăng sáng, nàng vẫn mềm mại như cây cỏ.
Nữ tử xinh đẹp mềm mại như vậy, từng đứng ở dưới tàng cây chuối tây xanh dày ở Tạ viên, một thân quần áo đỏ thẫm, cao vút như hải đường ở trong mưa. Nàng quay đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười đi về phía hắn ta.
Vốn như thế, vốn nên như thế.
Trùng Nương của Tạ gia, nữ lang quân lớn lên cùng với hắn ta, vốn là của hắn ta.
Thiếu niên áo quan liếc nhìn một cái, trái tim giống như bị rắn độc cắn một cái, vừa đau vừa ngứa.
Hắn ta vừa chua xót vừa không cam lòng, trong lòng lạnh lùng, bước nhanh về phía trước, trầm giọng nói với người trong xe: “Trùng nương, thật sự nàng nên trở về Uyển Thành xem đi. Cúi chào trước bài vị của a tả nàng. Nàng cũng biết tỷ ấy đã có bầu ba tháng khi còn sống chứ? Tỷ ấy giống với nàng, đều sắp làm mẫu thân rồi!”
Con ngựa gầy gò bị người ta hung dữ quất một roi, đi nhanh về phía cửa thành Liêu Châu. Bụi đất trên mặt đất bay tung tóc thành làn sương mù màu xám, bị vó ngựa đạp nát từng bước.
Tạ Quỳnh lại kéo màn xe nghiêng người ta ngoài, kêu to với Thôi Lãnh đứng cách xe trăm bước: “Huynh nói cái gì?”
Những gì trong mắt nàng bắt đầu mơ hồ, không biết là vì bụi bay vào hay là vì rơi nước mắt.
Giọng nói của thiếu niên trúc mã ngày xưa lại vô cùng rõ ràng, cách cơn gió lạnh Tây Bắc ẩm ướt và mù mờ, tự in lên trong lòng nàng.
Quay về Uyển Thành, quay về Uyển Thành với ta đi.
∫yeungontinh.com∫
Nước thuốc đang sôi ùng ục và nóng hổi trên bếp lò bằng sứ, vị đắng bắt đầu thoảng qua khắp mọi nơi trong căn phòng như một làn khói. Ngoài mái hiên mưa to rơi xuống, nuốt chửng bầu trời che khuất ánh mặt trời, tràn ngập tất cả những nơi có thể nhìn thấy. Trong sân đã có một vũng nước tích tụ lại, nước mưa khong nhìn rõ không ngừng chảy xuống, làm cho một vũng nước bùn kêu tạp tạp.
Tạ Trọng Sơn giống như một đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu ngồi ở trước bàn, đưa ra tấm vải bố đã che giấu lâu rồi cho Tạ Quỳnh xem.
Mảnh vải đó đã làm hắn mừng thầm vô số lần, sau khi vui mừng lại nghiền ngẫm vô số lần, lo lắng rằng sau này Tạ Quỳnh biết xong thì rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào.
Việc của Tạ gia, cũng là bị dâng sớ.
Nếu như tất cả đều là mưu đồ của Thôi gia, vậy Thôi Lãnh này không biết tất cả sao?
Trước kia Tạ Quỳnh từng nghĩ ra, cũng từng nghi ngờ một chuyện ở Tạ gia, thật ra Thôi gia cũng liên lụy trong đó.
Nhưng có làm sao cũng không nghĩ tới, Thôi gia mới là chủ mưu. Hai nhà Tạ Thôi đã giao hảo qua nhiều thế hệ. Vợ của gia chủ Thôi gia là nữ nhi Tạ gia, quan hệ thân cận chặt chẽ như thế, nhưng cũng cô đơn như thế khi quyền thế bị phá vỡ.
“Nếu như không phải hôm nay Thôi Lãnh xuất hiện, vậy huynh định khi nào mới nói cho ta biết?”
Tạ Quỳnh không phải là chưa từng hỏi, chỉ là mỗi lần hỏi thì Tạ Trọng Sơn lại nói bên La Chu còn chưa có tin gì.
Một lần không có, nhiều lần không có.
Nàng cam chịu nghĩ rằng người Hồ không có được tin tức gì của Tạ gia, bỏ đi suy nghĩ này, quyết tâm quay về cầu xin nhà ngoại ở Quỳnh Châu giúp đỡ.
“Chậm nhất là khi ta dưỡng thưởng xong, trước khi đến được Quỳnh Châu. Chỉ là ta…”
Tạ Trọng Sơn cúi đầu, nhìn tay Tạ Quỳnh đang cầm lấy chén thuốc bằng sứ thô trên bàn, định với lấy.
Tạ Quỳnh tránh được.
Vị thuốc đông y nồng nặc trong chén làm cho ma nàng trở nên ướt át, ánh mắt ửng đỏ.
Tạ Trọng Sơn ngẩng đầu, giữa hàng mi dài là sự bất an dày đặc. Hắn đưa tay đi ra, cầm lấy đôi bàn tay mềm mại kia.
“Ta sợ nàng một lòng muốn báo thù, muốn quay về Uyển Thành đi tìm Thôi Lãnh, trả thù Thôi gia. Khi La Chu báo tin cho ta, đó là lúc chúng ta vừa mới thành hôn. Ta sợ.”
Sợ nàng lại không cần ta.
Nhưng trước khi thời hạn muộn nhất theo dự định trong lòng hắn, hắn đã bị ép nói ra chân tướng thật cho nàng trong tình huống bất ổn nhất.
Tạ Quỳnh chưa đi Uyển Thành, Thôi Lãnh đuổi tới.
Hắn đã rất vất vả mới thú được thê tử, nàng có phải muốn bỏ hắn rồi đi theo kẻ thù quay về Uyển Thành không?
Nàng có thể liều chết đi báo thù cho a tỷ, nương nhờ bản thân cho kẻ thù, chậm rãi đợi thời cơ, sau đó hủy hoại Thôi gia?