“Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới tỷ ấy! Tỷ phu? Ngươi hại Tạ gia không đủ, bức tử a tỷ không đủ, hiện tại còn muốn gài bẫy ta, muốn danh dự của ta và Tạ gia đều mất hết, ta gọi ngươi một tiếng tỷ phu, ngươi dám đáp lại hay sao?”
Tạ Quỳnh khàn giọng nói, ngẩng cao đầu trước khuôn mặt tiều tụy của nam tử bạc tình bạc nghĩa này.
“Ngươi đã sớm thú Tân An công chúa khác rồi. Đúng là phô trương thật đấy! Quốc hỉ! Từ vua tới dân đều biết Tam lang Thôi gia ngươi làm phì mã. Lúc a tỷ chết ngươi có nhớ tỷ ấy sao? Lúc thành hôn với công chúa điện hạ ngươi có nhớ tới tỷ ấy không? Thôi Diễm, tới bây giờ ngươi vẫn không hề xứng với a tỷ, có lẽ là nàng cũng hối hận khi lấy ngươi đấy!”
“Im miệng.”
Thôi Diễm lui ra phía sau từng bước, khoanh tay đứng lên, tiện đà nở một nụ cười hời hợt và lạnh lùng: “Nhưng tới chết thì Nhu Nương vẫn là con dâu Thôi gia.”
Cho dù chết thì thi cốt của Tạ Chương cũng đã được nhập vào từ đường của Thôi thị, bài vị được cung phụng trong từ đường cũng được viết là Thôi Tạ thị.
Nàng ấy vĩnh viễn là thê tử của hắn ta.
“Ngươi…”
Tức giận công tâm, cuối cùng Tạ Quỳnh không chịu nổi nữa. Trước mắt nàng tối sầm, nàng mềm nhũn rồi ngã xuống, trước khi thần trí tan rã, mùi hương lạnh lẽo của người phía trước vẫn chưa tan đi.
Nàng nghe được Thôi Diễm đang căn dặn hạ nhân.
“Nhốt nàng ta lại, không cần quá thô bạo. Thời gian ba ngày tới xem Tạ Trọng Sơn sẽ đối phó như thế nào.”
Ngày thứ nhất trâm cài tóc bị lấy đi.
Tạ Quỳnh bị nhốt lại trên tầng cao của phủ tướng quân.
Dưới lầu các là một đầm nước rộng mênh mông. Trong hồ có trồng lá sen xanh biếc, từ xa nhìn lại là một mặt hồ nước màu lam, gió thổi qua từng trận.
Tạ Quỳnh tỉnh lại sau khi được cho uống một chút nước cháo, lúc nghỉ ngơi vẫn còn chút đau đầu.
Nàng không nên phẫn nộ như thế khi nhìn thấy Thôi Diễm, chỉ lo nhục mạ khiêu khích hắn ta. Đối mặt với loại người vô sỉ tâm cơ thâm trầm này, chỉ còn cách dùng được cách gọn gàng dứt khoát nhất thôi.
Dưới lầu các có hai thị vệ Chương gia, cách mười bước trên hành lang thông ra bên ngoài còn có một người nữa. Với vật ngăn cách là hồ nước và có thêm binh sĩ canh gác, nếu Tạ Quỳnh muốn chạy trốn thì có lẽ phải mọc thêm một đôi cánh mới có được.
∫yeungontinh.com∫
Thôi Diễm cũng không đến gặp nàng nữa.
Nhưng thật ra lại có Chương Ngôn Chi mặc một thân áo bào đỏ, ngày nào sau giờ ngọ cũng cầm theo một bầu rượu đến, ngồi ở dưới mái đình của lầu các, vừa ngắm màu xanh của hồ nước vừa uống rượu, vô cùng đắc ý, cũng vô cùng thoải mái.
Tạ Quỳnh mở cửa sổ nhìn xuống, trùng hợp có thể nhìn thấy đỉnh đầu được tô điểm bởi minh châu của Chương Ngôn Chi. Tia sáng trên đỉnh đầu dưới ánh mặt trời dịu dàng kia vô cùng chói mắt. Nàng tiện tay cầm lấy cuốn sách trên bàn, ném mạnh xuống đầu Chương Ngôn Chi.
Nhưng gió trên hồ thật sự quá to.
Lúc gió mạnh thổi qua hồ, trang giấy của cuốn sách bay loạn, cuối cùng chỉ dừng trên vai Chương Ngôn Chi.
Tướng quân mặc áo giáp đỏ thuận tay cầm lại, trùng hợp mở ra một tờ giấy Chu Nam phong tục khai quốc.
Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
“Chó má.”
Chương Ngôn Chi cười ngạo một tiếng, khi ngước mặt lên thì nhìn thấy Tạ Quỳnh ở trên lầu đang rũ mắt nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, cười đến tùy tiện.
“Nếu một quyển sách mà có thể đậo chết ta, chỉ sợ ta đây đã sớm chết lần thứ mấy ngàn rồi.”
“Ngươi là đang chê cười ta?”
Tạ Quỳnh dựa vào cửa sổ. Trong lâu cũng không có thị nữ, nàng cũng không cần trang điểm, chỉ đành buộc tóc lại. Gió trong hồ thổi đến, sợi tóc lập tức nhẹ nhàng bay lên trong gió, đung đưa như lá liễu trong ngày xuân.
Ánh mắt Chương Ngôn Chi nheo lại, dung mạo nữ tử nhẹ nhàng khoan khoái tựa như lá sen tự nhiên trong hồ, gần như muốn tan chảy trong ánh nắng, cực kỳ cháy sáng, chạy đến nỗi ánh mắt hắn có hơi đau. Hắn che khuất hai mắt của mình, thì thào cái gì đó, người trên lầu vẫn chưa nghe thấy.
Tạ Quỳnh lại cầm một quyển sách khác ném xuống, lần này là ở ngay giữa đầu Chương Ngôn Chi, gáy sách đập lên khiến hắn trợn mắt nhìn qua, trong đôi mắt là sự âm trầm, nhưng vẫn kiềm chế không phác tác.
“Trên lầu tịch mịch nhàm chán, chỉ có những cuốn sách cổ này. Ngươi đưa một cây cầm đến cho ta để cho ta giết thời gian đi.”
Tạ Quỳnh cúi đầu, đầu tóc đen mềm mại buộc lại ở sau đầu cũng lập tức đổ xuống.
“Ba ngày sau sống chết chưa biết, ngươi còn có tâm trạng đánh đàn? Đợi trước khi tam quân…”
Chương Ngôn Chi cười vô cùng ngoan độc, lại không nói ra hết mà ngừng lại.
“Thì tính sao? Chỉ cần ta còn sống, sẽ sống đúng như bản thân ta. Ngươi cũng nói, có lẽ ba ngày sau ta sẽ bị các ngươi ném ra thành Thượng Dương trong bộ dạng trần truồng. Cho dù may mắn có thể sống tiếp, cũng không biết sau này sẽ ra sao nữa. Nhân sinh ngắn ngủi, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt thôi. Ngươi đưa hay không đưa?”
Tạ Quỳnh cười rộ lên với Chương Ngôn Chi.
Chỉ là nàng cười quá mềm mại, khi nhướng mày thì giống như một ly trà được ủ ra từ tim và nhụy hoa sen, thường khiến người ta nhớ mãi không quên.
Chương Ngôn Chi đưa cầm xong mới giật mình nhớ ra, bản thân là dự đính đến đây để nhục nhã nàng.