Đại Nha là đệ tử của hắn nên phải theo cùng thế hệ với Dương Vân Tuyết, vì vậy hắn trực tiếp lấy chữ Vân làm tên lót cho Đại Nha, còn chữ Kiều là vì Đại Nha rất khéo tay, thêu thùa may vá rất giỏi.
Còn cái tên Minh Triết này, là theo tên của ba huynh đệ Dương Minh Thành.
"Cảm ơn sư phụ!"
Vương Đại Nha, không đúng, bây giờ là Vương Vân Kiều rồi, nàng mừng đến phát khóc, lại dập đầu thật mạnh xuống đất lạy Dương Chính Sơn.
"Được rồi, được rồi, không cần lạy nữa, trán đỏ hết rồi!"
"Vân Tuyết, mau đỡ nha đầu này dậy!"
Dương Chính Sơn hơi bất lực.
Cái thói động một tí là dập đầu này, hắn có chút chịu không nổi.
Người nhà sau khi làm lễ Tết xong thì hài tử trong thôn cũng bắt đầu đến từng nhà chúc Tết.
Dương Chính Sơn đã chuẩn bị sẵn một rổ lì xì, còn có rất nhiều kẹo mạch nha, ai đến cũng có phần, mỗi hài tử đều được một phong lì xì và một cục kẹo mạch nha.
Trong phong lì xì chỉ có hai đồng tiền nhưng cũng đủ để đám hài tử vui mừng hớn hở.
Đến chúc Tết không chỉ có hài tử trong tộc mà còn có một số hài tử khác họ, Dương Chính Sơn cũng không phân biệt đối xử, cứ đến là có phần.
Cả buổi sáng trôi qua, Dương Chính Sơn cảm thấy hai bên má mình cười đến cứng cả lại, đầu óc cũng bị đám hài tử làm cho choáng váng.
Nói là náo nhiệt thì náo nhiệt thật nhưng cũng thật sự rất ồn ào.
Mùng 2 trở đi là đến lượt đi chúc Tết, họ hàng Dương gia thật ra không nhiều, ngoài thông gia ra, Dương Chính Sơn cũng không có huynh đệ tỷ muội nào, cho nên hắn chỉ đi một chuyến đến Lục gia ở trấn Thanh Hà là xong, không cần phải ra ngoài nữa.
Chớp mắt đã đến mùng 5, không khí Tết vẫn còn nhưng Dương Chính Sơn đã khôi phục lại thói quen luyện võ của mình.
Sáng sớm, hắn đã đến hậu sơn.
Cây trường thương vung lên, mang theo một trận gió thương sắc bén, quét những viên đá vụn trên mặt đất bắn ra ngoài.
Gió thương càng lúc càng mạnh, mũi thương càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, Dương Chính Sơn nhảy lên cao một trượng, mũi thương đâm mạnh vào tảng đá lớn bằng cối xay.
Phập, mũi thương đâm vào, tảng đá vỡ tan.
Thấy cảnh này, đôi mắt Dương Chính Sơn đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Kình khí!
Đây là lần đầu tiên hắn phóng xuất kình khí.
Khi giết Lưu mặt sẹo, hắn đã bắt đầu kéo gân rút xương, đến nay đã gần hai tháng, tu vi của hắn cuối cùng cũng chạm đến ngưỡng Luyện kình.
Cảnh giới Đoán Thể được chia thành ba tầng là Hoán lực, Dịch cân và Luyện kình, trong đó quan trọng nhất chính là tầng Luyện kình.
Hoán lực và Dịch cân thuộc về hai tầng song song nhưng Luyện kình lại là một tầng vượt bậc.
Nếu có thể thu phát kình khí tự nhiên thì sẽ bước vào cảnh giới Hậu Thiên.
Có thể phóng xuất kình khí, cũng có nghĩa là Dương Chính Sơn đã nhìn thấy ngưỡng cửa của Hậu Thiên.
"Tiếp tục!"
Dương Chính Sơn một lần nữa vung cây trường thương nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể thu phát kình khí tự nhiên, đại khái chỉ có thể thi triển mười lần thì thành công một lần.
Sau nhiều lần thử liên tục, hắn cũng phát hiện ra vấn đề.
Cái gọi là kình khí, chính là đem khí tức hỗn loạn trong toàn thân tụ tập vào đan điền, lực vụng về dần mất đi, lực cương cường dần tăng lên. Đợi đến khi lực vụng về hoàn toàn tiêu biến, lực cương cường tràn đầy thì có thể thu phát kình khí tự nhiên.
Dương Chính Sơn không thể thu phát tự nhiên, chủ yếu là có hai nguyên nhân.
Một là thể chất của hắn không đủ mạnh, cảnh giới Đoán Thể căn bản là thể chất, võ đạo gốc rễ là thân thể, chỉ có thân thể đủ mạnh mẽ, mới có thể tiến vào cảnh giới cao hơn.
Mặc dù nước linh tuyền có thể chậm rãi nâng cao thể chất và tiềm lực nhưng Dương Chính Sơn tu luyện thời gian còn ngắn, cường độ thân thể còn lâu mới đạt đến cường độ của cảnh giới Hậu Thiên.
Phải biết rằng võ giả bình thường muốn từ tầng Hoán lực đạt đến tầng Luyện kình, ít nhất cũng phải mất vài năm công phu nhưng Dương Chính Sơn chỉ mới dùng hai ba tháng mà thôi.
Nguyên nhân thứ hai là hắn khống chế kình khí không đủ chính xác, hắn vừa mới có thể cảm ứng được kình khí, tự nhiên không thể làm được việc khống chế kình khí trong cơ thể hoàn mỹ.
Vấn đề này không phải nước linh tuyền có thể bù đắp được, mà cần Dương Chính Sơn kiên trì khổ luyện, không ngừng thử nghiệm, đúc kết kinh nghiệm mới được.
Đối với chuyện này, Dương Chính Sơn không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Có vấn đề không đáng sợ, đáng sợ nhất là không thể phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.
Nếu như là đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu thì việc còn lại chính là bù đắp hai vấn đề này.
Dương Chính Sơn cảm thấy đây không phải là chuyện khó, chỉ cần khổ luyện mà thôi, hắn có đủ sự dẻo dai, cũng có đủ sự kiên trì, điều hắn không sợ nhất chính là khổ luyện.