Tiêu ĐạiBẳng ờ trong mắt TưNam. không thể nghi ngờ là người rất kỳ quái.
Hắn khi thì trêu tức. khi thì ngưng trọng. Khi trêu tức. thoạt nhìn càng giống như là tên vô lại. nhưng khi ngưng trọng, Tư Nam đã thấv hắn như núi như non, thâm sâu không lường được.
Không biết rốt cuộc là kinh nghiệm gì. có thể lịch làm ra một người như vậy, nhưng Tư Nam hiểu 1'ẳng, chuyện mà Tiêu Đại Bẳng muốn nói, người khác ngăn không được, nếu hắn không muốn nói, mình cùng quyết bức không được.
Thêm chút ít cành khô. Tư Nam mặc dù muốn đi gặp mẹ đẻ. nhưng tuyết lỡn mênh mông, cũng biết dục tốc bất đạt. đã như vậy. không bẳng trước hết nghe nghe chuyện của Tiêu Đại Bẳng. Tiêu Đại Bẳng nếu không quay lại. minh cũng có cái để nói với Tiêu Bổ Y.
Nghĩ đến Tiêu Bố Y. Tư Nam trong mắt như có hào quang, quay đầu nhìn về phía ánh lửa. nghe Tiêu Đại Bẳng tự thuật chuyện cũ.
"Năm đó mùa đông, ta tại Giang Nam. Giang Nam đương nhiên là không thể nào lạnh bẳng Liêu Đông. Nhưng năm đó mùa đóng rất lạnh, ta cả đời đều không thể quèn" Tiêu Đại Bẳng thấp giọng nói: "Ta gọi là Đại Bẳng, thật ra vốn là gia phụ hv vọng ta như đại bẳng giương cánh, khôi phục lại được quốc gia. Ta là hậu duệ Lương triều, cò đương nhiên cùng biết được. Ta từ nhỏ tập võ, cùng coi như là vãn vò song toàn".
Tư Nam nói: "Bá phụ hiện tại vò công cái thế. thán là quốc sư Bách Tế, thi ra là đã có căn cơ từ thuở nhò".
Tiêu Đại Bẳng thẩn sắc ung dung, "Căn cơ từ thuở nhò cũng có, nhưng về sau nếu không có gặp phải Côn Luân, ta cũng không thể có thành tựu như hôm nay, Ta nghe nói cô là đệ tử Côn Luân, ta thật ra cũng là sư thùa Còn Luân, chi là so với cô sớm hơn mấy chục năm mà thôi".
TưNam chấn động, khó có thể tin.
Tiêu Đại Bẳng khi để cặp tới Còn Luân, trên mặt lộ ra vẻ tòn kính, "Thật ra trên đời này người tài dị sì nhiều không kể xiết, nhưng vũ kỹ đến trinh độ nhất định, ngược lại sẽ xem thường tranh chấp thiên hạ. Nghĩ triều đại hưng suy, dân chúng cúng khổ, đang ở địa vị cao. cũng khó tránh khòi tự cao tự đại. ngộ nhập lạc lối. Côn Luân vốn chính là kỳ tài ngút trời, cùng ít có để ý tới người khác, nhưng mà hắn mặc dù dạv ta vò còng, cùng không có xưng thẩv trò. chi hv vọng ta có thể tạo phúc cho thiên hạ..
Trầm mặc một lát. Tiêu Đại Bẳng mới nói:"Lời nói đã đi quá xa. Nhưng có Côn Luân, thì mới có Tiêu Đại Bẳng hôm nay. Nhưng nếu không có Côn Luân, nói không chừng Tiêu Đại Bẳng đã đi trên một con đường khác" Trẽn mặt lộ ra vẻ hoang mang, Tiêu Đại Bẳng nói: "Thị thị phi phị ân ân oán oán thật rất khó mà nói rõ. Mùa đông năm đó. ta tuồi không lớn lắm. bên người có một hảo hữu gọi là Tiết BÓ Nhân, còn có một Tiêu Hoàng hậu coi như muội từ. Ngoại trừ hùng đồ bá nghiệp ra. Ta đã vẻu thương... chính là vị đường muội này. Một năm kia chúng ta đi ra ngoài săn bắn. Tiêu hoàng hậu thấv được một con hồ ly mỹ lệ. đáng tiếc bò qua. Ngày hôm sau trời đông giá rét, lại rơi tuyết. Ta cùng Bố Nhân vì để cho nàng cao hứng, đã sớm đi ra ngoài săn hồ ly..
Nói đến đây. Tiêu Đại Bẳng khóe miệng co rút. sắc mặt biến thành đáng sợ. Tư Nam trông thấy, cũng một hồi tim đập nhanh, hiểu 1'ẳng sự tình phát sinh nhắt định đáng sợ.
Tiêu Đại Bẳng hòa hoàn tám tinh, thản nhiên nói: "Nhưng hồ ly không dể bắt. Ta cùng Bố Nhân phi nhiều khí lực, sau giờ ngọ mới bắt được, vốn cao hứng bừng bừng quay lại, không ngờ khi về đền nhà mới phát hiện đã là lửa lớn hừng hực. Ta lúc ấy kinh hãi, liều lình xông vào biển lửa. mới phát hiện cha mẹ, người hầu, tỳ nữ đã không có người nào trốn được. Bọn họ nhièu ít cũng có chút công phu, quả quyết sẽ không bị chết cháv. Thi ra là bọn họ trước đó đă bị đánh gục. lại bị p hóng hòa thiêu chết. Ta lúc đó như phát cuồng không chịu rời đi, lại phát hiện đường muội. Thi ra gia phụ biết được nguy cơ, đem nàng nhét vào một cái rương mới có thể thoát được đại nạn. Ta ôm nàng chạy ra khỏi biển lửa. nhưng bản thân rốt cuộc chống đờ hết nổi mà ngắt đi".
Tư Nam cau mày nói: "Là ai đối với gia đinh người giống như thâm cừu đại hận. Muốn chém tận giết tuyệt?"
Tiêu Đại Bẳngnhìn sang đống lửa. tránh mà không đáp: "Chờ khi ta tinh lại. thì đã bị lửa đốt nghiêm trọng, quanh thân đau đớn. Bố Nhân ỡ bén cạnh ta chiểu cố ta. nói loại thương thế của ta mà còn có thể sống sót. không phải mạng lớn, mà là gặp được thẩnv".
"Tôn TưMạc cứu" TưNam chợt nói.
Tiêu Đại Bẳng gặt đẩu nói: "Nếu không phải hắn, Tiêu Đại Bẳng mẩy chục năm trước đã chết rồi. Ta tinh lại không thấv đường muội, không khòi lo lắng, Tôn thần V... khi đó ta chi cho hắn là thẩn V, về sau mới biết được chuyện xưa của hắn".
Tư Nam thầm nghĩ, Tiêu Đại Bẳng một thân võ công đã kinh thế hài tục. tế ngộ càng không thể tưởng tượng, nhưng khôngbiết Côn Luân cả đời lại là như thếnào?
Tiêu Đại Bẳng tiếp tục nói: "Tôn thẩn V thấy ta lo lắng, an ủi ta nói đã an trí đường muội thích đáng, để cho ta không cằn lo lắng, tĩnh tám dưỡng thương là được rồi. Ta khi đó thương thế rất nặng, tuy có dược vương ra tay. nhưng tới nửa năm sau mới khòi. khi đó đường muội cùng đã được triệu vào trong nội cung, từ đó về sau. nàng không còn có cùng ta gặp mặt".
Tư Nam tâm tư tinh tế. lập tức nói: "Là nàng chưa từng gặp qua người, mà không phải người không có nhin thấy nàng?"
"Không sai. ta về sau cũng vụng trộm đi gặp nàng mấy lần" Tiêu Đại Bẳng thản nhiên thùa nhận: "Nhưng mà nàng rốt cuộc thoát lv nghèo khó. một bước lên trời, ta chi là một người nghèo khó. làm sao có thể đi gặp nàng?"
Tư Nam lắc đầu nói: "Nghĩ tới người đường đường là một cao thủ. sao còn có suy nghĩ cồ hủ như thế. Lưỡng tình tương duyệt, sao có thể phán địa vị cao thấp?"
Tiêu Đại Bẳng nhìn Tư Nam thật làu. nghiêng đầu đi, "Cò nói theo lv là không sai. nhưng trẽn đời này rất nhiều chuyện không chi nói là được, bẳng không chi bẳng cái miệng cũng có thể lắv tặn thiên hạ, cẩn gì phải bôn ba lao lực?"
Tư Nam gặm nhấm những lời này. không biết trong đó hàm chứa bao nhiêu sự chua xót
bất đắc dĩ, nghĩ tới Tiêu Đại B ẳng vốn chính là hậu duệ Lương triều, quá nửa cũng là tám cao khí ngạo, hắn mặc dù đối với Tiêu Hoàng hậu cảm tinh phúc tạp, thấy Tiêu Hoàng hậu một bước lên mâv. hắn lại nước mất nhà tan, nói không chừng bị triều đình kiêng kị. sao có thể lôi kéo Tiêu Hoàng hậu?
Loại đàn ông này, rốt cuộc là đúng hay sai?
Thấy Tiêu Đại Bẳng trầm mặc xuống, Tư Nam vì hắn khổ sở. an ủi: "Cũng may ngưỡi hiện tại rốt cuộc cùng đã cùng nàng cùng một chỗ".
Tiêu Đại Bẳng chuyển hướng chủ đề, "Mọi chuyện thiên định, khó có thể cưỡng cầu. Côn Luân khi ta bệnh, một mực chiếu cổ ta. làm cho ta rất cảm kích..
TưNam khôngbiết tại sao. nhớ ra cái gì đó. trong lòng run lên.
Tiêu Đại Bẳng thấy nàng sắc mặt khác thường, ân cẩn hỏi. "Cô làm sao vậy?"
"Thật ra người không cằn cảm ơn hắn" Tư Nam lạnh lùng nói. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.comTiêu Đại Bẳng ngược lại khẽ giật mình, "Cỏ vì sao nói như vậy?"
Tư Nam từng chữ nói: "Hại chết cả nhà người nhắt định là Thái Binh đạo đồ. nói không chừng chính là Lý Bát Bách kia... hoặc là Bùi Củ. bẳng không tại sao Côn Luân trùng hợp chạy đến. hơn nữa sau khi cứu tính mệnh của người, lại chiếu cố người nửa năm? Hắn phi thường bận rộn, lại đối với người dụng tâm lương khổ. quá nửa là trong lòng có xấu hổ!"
Tiêu Đại Bẳng nhìn sang ánh lửa lập lòe. bình tĩnh nói: "Ta đến hiện tại cũng không rõ ràng người hủy gia đình của ta là ai. Còn Luân cũng không có nói. Nhưng mà trong mắt của ta, cừu nhân có khả năng còn nhiều hơn nhiều. Có lẽ là Thái Binh đạo đồ. cũng có lẽ Văn đế đổi với hậu duệ vương triều hoàng tộc trước đây chém tận giết tuyệt, để cẩu giang sơn vững chắc. Nhưng ung dung hơn mười năm. Văn đế chết sớm. Lý Bát Bách đă vong, ân oán gì cùng đều đã biển mất. Thật ra trong mắt cùa ta. hoàng triều các đời cùng Thái Binh đạo đồ không có gì khác nhau, chi là một bên đắc chí. một bên thất bại mà thôi".
Tư Nam ngược lại cũng là lần đẩu tiên nghe được có người đánh giá Thái Bình đạo như thế. trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
Tiêu Đại Bẳng lại nói tiếp: "Côn Luân sau khi cứu ta, nói với ta cừu nhân võ công rất cao. ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. thế là bắt đẩu trayèn thụ võ nghệ cho ta" Tiêu Đại Bẳng thở dài nói: "về sau ta mới biết được, hắn chi sợ ta thùa nhận không được đả kích, mất hết can đảm mà đi tìm chết, lúc này mới hv vọng ta tinh lại. Nhưng mà hắn quá nửa còn có dụng ý càng sâu hơn... ài... hắn dùng tâm lương khổ. nhưng lại ít có người biết".
TưNam nói: "Vậy Tiết Bố Nhân có giống người không?"
"Bố Nhân lại không có cơ hội này. thứ nhất hắn thiên phú không đủ. thứ hai cũng bởi vì hắn đối với võ nghệ cùng không chuyên tâm, lúc này đâv võ học bình thường. Ta khổ luyện vũ kỹ, cuối cùng cùng có đại thành, sau khi biết đường muội làm hoàng hậu. trong lúc nhất thòi mọi chuyện như tro bụi. nhưng Bố Nhân lại nói thiên hạ giang sơn mới định, nhân tố bất an rắt nhiều, thấv ta vũ kỳ đại thành, khuyến ta phục quốc, mưu đồ bá nghiệp".
"Vậy người vì sao buông tha chuyện phục quốc?"
"Ta chi là một hậu duệ hoàng thất mất nước, muốn phục quốc nói dễ vậy sao?" Tiêu Đại Bẳng cảm khái nói: ""Huống chi ta khác với Bố Y, hắn có thời có vận. lúc này mới có thể tọa trển Đông Đô. Ta là lão tử của nó nhưng lại không thòi không vận cũng không có mệnh này, lúc trước Dương Kiên tại vị. người này hùng tài vĩ lược, thật ra không chút nào nhượng Bố Y. thủ đoạn lôi đình so về BÓ Y mà nói. chi có hơn chứ không kém. hắn tranh đấu giành thiên hạ sắc bén. nắm quyển càng làm cho không người nào có khe hờ mà vào, ta năm đó cải trang giã dạng, bốn phía bòn ba. liên lạc cựu thẩn cùng với thẩn từ các quốc gia bị Dương Kiên tiêu diệt, có thể nói là so với Bố Y năm đó còn có thế lực hơn. Thật ra vốn muốn từ biên thuy khởi sụ. nhưng lúc này... ta gặp phải mẹ của Bố Y".
"Có phải là Tam công chúa Bắc Chu?" Tư Nam nói.
Tiêu Đại Bẳng nhìn lên trời nói. "Các người đều đã biết cả rồi".
"Nếu muốn không biết, trà phi đừng làm!" Tư Nam nói: "Người. Còn Luân, cầu Nhiêm đều tìm mọi cách giấu diếm. ta thật khôngbiết. các người rốt cuộc là vì cái gi?"
Tiêu Đại Bẳng buồn bà nói: '"Không phải ta muốn giấu diếm, thật ra ta đã nói qua với Bố
Y".
Tư Nam trong lòng run lẻn. "Người đã nói qua với hắn. tại sao ta chưa từng nghe Bố Y nói với ta?" Nàng giờ phút này trong lòng khôngbiết tư vị gì, thầm nghĩ Tiêu Bố Y nói cái gì chuyện gì cùng có thể nói với nàng, không ngờ lại vẫn có giấu diếm. Nghĩ đến đây. thậm chí có chút ít chán nản.
Tiêu Đại Bẳng nói: "Cô trách hắn không có nói với cô?"
TưNam khè cắn hàm răng, thật làu nói: "Có lẽ nam nhân đểu là nhưthế?"
Tiêu Đại Bẳng thản nhiên nói: "Vậv cô đã trách lầm hắn, hắn hiện tại cũng có không biết".
TưNam ngơ ngần, khó hiểu hòi. "Người có biết người đang nói cái gì không?"
Tiêu Đại Bẳng nói: "Ta đương nhiên biết, đứa con trai kia của tạ tuy võ còng không được tốt lắm, thể nhưng tuyệt đối sẽ không khác như vậv!"
TưNam chợt nói: "Thì ra tất cả mọi chuyện, người đều đã nói với đứa con trước kia biết, nhưng hiện tại Tiêu Bổ Y cũng không rõ ràng. Người đã biết Tiêu Bổ Y hiện tại là... người chuyển thế? Người không trách hắn... gạt người?"
Tiêu Đại Bẳng trong mắt cảm tinh phúc tạp, trầm mặc thật làu. "Thật ra ta cũng coi như một nửa là người của Thái Bình đạo. bời vi dù sao ta cùng Thái Binh đạo cùng có liên lạc. đối với chút ít sự tinh này. hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu rò, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến. con ta một ngày kia. lại sẽ biến thành Quy Vương trong miệng bọn họ!"
"Vậy người..TưNam khôngbiết nên giải thích, hay là nên an ủi.