Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 778: Uyên ương số khổ (1)

Bùi Minh Thúy vào lúc bắt đầu thành lập Ảnh từ minh, là vi duy trì giang sơn Đại Tùy để dì mẫu vui vẻ, để được Dương Quảng coi trọng, cảm thấy cảm kích. Sĩ vì người tri kỷ mà chết, Bùi Minh Thúy tuy là nữ lưu, nhưng vì Dương Quảng có thể nói là cúc cung tận tụy, không nhượng đàn ông.

Đặt tên Ẩnh từ minh, là ám chi dưới Dương Quảng chiếu sáng, nàng chỉ là một cái bóng không có ý nghía đi theo Dương Quảng. Từ bản chất mà nói. Ành tử minh là hình thức ban đầu cùa Mã Nghĩ cùng Thích Khách mà Tiêu Bố Y xây dựng hiện nay, quy mô mặc đù so với Tiêu Bố Y hiện tại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng những người này đều là Bùi Minh Thúy tỉ mỉ chọn lựa cùng bồi dưỡng, mỗi người đều được Bùi Minh Thúy tuyệt đối tín nhiệm.

Bùi gia sau khi suy tàn, Bùi Minh Thúy muốn giải tán Ảnh tử minh, nhưng rất nhiều người không đành lòng rời đi, vẫn đi theo Bùi Minh Thúy. Trước mắt người phu xe này họ Hồ. gọi là Hồ Bất Quy, tuồi đã trên năm mươi, năm đó từng có danh hiệu gọi Trường An đại hiệp. Đương nhiên Trường An này không phải Trường An đại hiệp Sừ Vạn Bảo bị chết đuối ờ Hà Bắc kia, Hồ Bất Quy vô luận võ công, danh vọng đều muốn hơn xa. Nhưng hắn từ khi Bùi Minh Thúy còn bé đã ờ tại Bùi phủ, một mực chiếu cố Bùi Minh Thúy hơn mười năm. Bùi Minh Thúy đối với hắn chưa bao giờ có nửa phần hoài nghi, nhưng nghe ý tó của Trường Tôn ThuậnĐức. xa phu Hồ Bất Quy đi theo mình nhiều năm vậy mà lại là Hộc Luật Thể Hùng, khó tránh khỗi trong lòng hoảng sợ.

Bùi Minh Thúy đương nhiên hiểu rõ Hộc Luật Thế Hùng là ai!

Hộc Luật Minh Nguyệt có năm người con, Hộc Luật Thế Hùng chính là người con thứba cùa Hộc Luật Minh Nguyệt!

Mà Hộc Luật Minh Nguyệt uy danh hiển hách, đương xung khi đó là anh hùng đệ nhất trong trăm năm qua!

Hộc Luật Minh Nguyệt thân là đệ nhất tướng Bắc Tề, đẫn binh mấy chục năm, chưa từng một lẩn bại. Chu Vũ đế mặc dù hùng tài vĩ lược, diệt phật hủy tự, dưới tay tướng tài vô số, nhưng cũng không thể làm gì được Hộc Luật Minh Nguyệt, chậm chạp không thể công hãm Bắc Te.

Lúc trước Thiên Nhai, vốn là Bùi Củ phụ thân Bùi Minh Thúy cũng không dám đối diện mũi nhọn với hắn, liền ra một kế sách, dùng dân ca "Bách thăng phi thượng thiên, minh nguyệt chiếu trường an" hai câu làm cho Tề Hậu chủ nghi kỵ Hộc Luật Minh Nguyệt, phái mấy trăm cao thù dụ ra để giết Hộc Luật Minh Nguyệt. Bắc Tể vốn từ trước cùng Bắc Chu giằng co, nhưng sau khi Hộc Luật Minh Nguyệt chết, năm năm sau đã bị Chu Vũ đế diệt quốc, có thể nói là Tề Hậu chủ đã tự hủy Trường Thành.

Con thứ năm của Hộc Luật Minh Nguyệt, nghe nói trong một sự kiện đã bị Tề Hặu chủ tru sát, Bùi Minh Thúy lại không có nghĩ đến. mà xa phu đi theo mình hơn mười năm, vậy mà lại là Hộc Luật Thế Hùng tiếng tăm lừng lẫy!

Hổ phụ không có khuyển từ. Hộc Luật Thế Hùng võ công như vậy, vi sao phải làm xa phu? Vì sao đi vào Bùi gia? Hắn rốt cuộc biết phụ thân minh là thiên nhai? Nghĩ tới đây, Bùi Minh Thúy tâm loạn như ma

Nàng tâm mặc dù loạn. Nhưng sắc mặt không thay đổi. Trường Tôn Thuận Đức cầm lấy hồ lô rưọu treo ở bên hông, cáo lỗi một tiếng, đã uống vài ngụm. Tựa như trong lúc vô tình vạch trần một bí mật là người bên ngoài, chứ không phải chinh mình.

Xe ngựa đi về phía trước, đè lên trên tuyết trắng rào rạo rang động.

Trong xe không nói gì, ngoải thùng xe tựa như cũng không có động tĩnh. Hồ Bất Quy, hay là Hộc Luật Thế Hùng, giống như đang ngủ vậy.

Bùi Minh Thúy rốt cuộc đánh vỡ cục diện bế tắc hòi: "Hồ bá bá..Trong lòng nàng khẽ động, thẳm nghĩ cái này là Hồ hay là Hộc. Trường Tôn Thuận Đức nói, chưa chắc đã đúng.

Xa phu đột nhiên cười dài lên, âm thanh nhưng động thiên. Tuyết đọng bị tiếng cười cùa hắn chấn động, bay múa càng gấp.

Trường Tôn Thuận Đức không hiểu sao thờ dài. Bùi Minh Thúy hỗi: "Trường Tôn tiên sinh. Người vì sao lại thờ dài?"

"Thật ra ta và cô đều tự phụ là người thông minh" Trường Tôn Thuận Đức thản nhiên nói: "Hộc Luật Minh Nguyệt, Hộc Luật Thế Hùng cũng là anh hùng. Nhưng trên đòi này, người thông minh, anh hùng cũng không khoái hoạt, cái này chẳng lè không phải là sự trào phúng lớn lao sao?"

Thanh âm xa phu truyền đến, "Trường Tôn Thuận Đức, ta không phải anh hùng. Anh hùng sẽ không hơn mười năm làm một xa phu. chán nản không ai nghe thắv".

Trường Tôn Thuận Đức nói khẽ: "Anh hùng là ở trong lòng, mà không phải ngươi làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa".

Xa phu trầm mặc hồi lâu, "Ngươi biết bao nhiêu?"

"Biết cũng không nhiều lắm, nhung mà cũng không ít" Trường Tôn Thuận Đức nói: "Nhưng mà đa phần là sau chiến dịch ờ Lang Sơn thi mới biết".

Xa phu hừ lạnh một tiếng. "Bùi Cù lừa gạt thiên hạ, quả thực là dụng tàm kỳ quỷ..Hắn sau khi nói dứt lời, lại yên lặng xuống, Bùi Minh Thúy không có sợ hài. chỉ có áy náy nói: "Hồ bá bá, người nếu thật là Hộc Luật Thế Hùng, ta thay cha thực xin lỗi người! "

Xa phu thờ dài nói: "n oán ngày xưa, cùng ngươi quan hệ gì?"

Trường Tôn Thuận Đức uống một hợp rượu nói: "Nam nhân tốt, coi như ân oán rõ ràng".

Thanh âm xa phu chuyển thành trẳm thấp, "Minh Thúy, ta hiểu rằng... Bùi Cù đem cả con gái như ngươi cũng che mắt, trong lòng ngươi, so với ta còn muốn khổ hơn".

Bùi Minh Thúy cúi đầu xuống, muốn rơi lệ, nhưng thoáng qua ngẩng đầu nói: "Cha vay con tiả, Hồ bá bá nếu muốn tim ta báo thù, ta sẽ không phản kháng".

Xa phu lại là một hồi cười dài, thanh âm nhưng lại rất là thê lương. Tiếng cười thật lảu mới nghi, ờ trong tuyết bay đầy trời, có sự bi tráng nói không nên lời.

"Ta nếu như tìm ngươi báo thù, làm gì cần đến hôm nay?" Xa phu nói: "Trường Tôn... ngươi làm thế nào mà biết thân phận của ta?"

Trường Tôn Thuận Đức cũng không giấu diểm, "Lúc trước ta dưới thương tàm, chán nản gây họa, ngươi đã một lần cứu ta. Sau ta nghe gia chủ nói, mới biết được ngươi là Hộc Luật Thế Hùng. Nhưng mà gia chủ báo cho ta, không được phép tiết lộ thân phận cùa ngươi, tại hạ vẫn giữ kín miệng, nhưng đến hôm nay... đã không cằn phải giấu diếm nữa".

"Trường Tôn Thịnh?" Xa phu thờ dài nói: "Hắn cũng là một hào kiệt! Năm đó hắn giúp ta đào thoát tánh mạng, ta lại cứu ngươi một mạng, quả thực là nhân quả tuần hoàn".

Trường Tôn Thuận Đức cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Thi ra gia chù đã cứu tíiih mệnh của ngươi? Vậy ngươi dấn thân vào Bùi phù, chẳng lẽ là sớm đã biết chi tiết của Bùi Củ, lúc này mới tìm cơ hội báo thù?"

Xa phu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chuyện cho tới bây giờ, xác thực không cần phải giấu diếm. Trường Tôn Thuận Đức, ta lúc trước cứu ngươi, là trả lại ân tình của đại ca ngươi, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng. Năm đó Hộc Luật gia gặp đại nạn, cha ta bị giết, triều đình vì tĩãm thảo trừ căn, lại phái đại quân áp chế Hộc Luật gia. ta liều mạng từ chiến, lao ra khỏi vòng vây, vết thương chổng chất. Lúc ấy đại thù chưa báo, vẫn không nghĩ sẽ chết, về sau trên đường được Trường Tôn Thịnh tương trợ, trốn tới thảo nguyên tránh họa, khổ luyện nhiều năm võ công tìm cơ hội báo thù. Nhưng không chờ ta quay lại, Bắc Tề đã bị Chu Vũ đế tiêu diệt. Trường Tôn Thịnh không cho ngươi tiết lộ thân phận ta, cũng là sợ vi ta mà rước họa vào thân".

Chuyện cũ như nước thủy triều, lên lên xuống xuống. Bùi Minh Thúy nghe được, cũng cảm khái vạn phần.

Trường Tôn Thuận Đức trong lòng lại nghĩ, mình trách cứ huynh trường nhiều năm, không nghĩ tới tính mạng, vẫn mượn quan hệ với Trường Tôn Thịnh mới có thể bảo tồn.

Hộc Luật Thế Hùng lại nói: "Bắc Tề bị diệt, ta đại thù có thể nói đã báo. nhưng về sau lại nghe được, lúc trước dùng kế ly gián hại phụ thân ta là Thiên Nhai, lúc này mới đi tim hắn. Trải qua một phen khồ tìm, rốt cuộc tại Tây Vực nhìn thấy hắn, cùng hắn ra tay đánh cược một lẩn. Không nghĩ tài nghệ không bằng người, bị hắn đánh bại".

Trường Tôn Thuận Đức cau mày nói: "Thiên Nhai là võ học kỳ tài, lại là mưu kế hơn người..Hắn cảm kích Hộc Luật Thế Hùng cứu mạng, muốn vì hắn khuyên. Hộc Luật Thế Hùng lộ nụ cười sầu thảm nói: "Thắng chính là thắng, bại chính là bại. Ta cùng hắn công bình ra tay, tài nghệ không bằng người bị thua, cũng không ôm oán. Lúc trước khi ta cùng hắn luận võ, định ra điều kiện, ta nếu như thắng, đương nhiên lấy tính mệnh cùa hắn, hắn nếu như thắng, ta sẽ đáp ứng hắn một điều kiện".

"Cho nên người mới tới nhà của ta trờ thành mã phu?" Bùi Minh Thúy vốn thòng minh, đã mơ hỗ đoán được. Trường Tôn Thuận Đức cũng nói: "Gia huynh đối với việc ngươi bỗ qua thanh danh, nhập vào Bùi phù cũng có suy đoán như thế".

"Các người CÌLÌ đoán đúng phân nùa" Hộc Luật Thế Hùng nói: "Bùi Cù đưa ra điều kiện cũng không phải là muốn ta làm nô. mà là mời ta chiếu cố con gái của hắn hai mươi năm, bắt đầu bất cứ lúc nào, hai mươi năm sau, có thể tìm hắn báo thù tuyết hận. Hắn nói tung hoành thiên hạ, vốn một chút cũng không có lo lắng, nhưng về sau không yên lòng chỉ có con gái. Hắn chí lớn cao xa, không thể chiếu cố con gái, chỉ mời ta thay chiếu cố. Hắn còn nói, hại chết gia phụ, cũng chuyện bất đắc dĩ. Chiến trường vô tình, hắn vốn cũng khâm phục uy danh cùa gia phụ".

Bùi Minh Thúy mũi cay cay, trong mắt rung rưng, nhớ tới phụ thản, mới biết được Bùi Cù tuy tất cả là sai lầm, nhưng đối với đứa con gái này. là thật tâm yêu thương.

Trường Tôn Thuận Đức thờ dài nói: "Các hạ trọng hứa khinh thân, tuân thủ lòi hứa. lại cam ẩn nhiều năm, ở bên người cừu nhân cam nguyện chiểu cố con gái của cừu nhân, quả thực là một trang hán từ!"

Bùi Minh Thúy bấm ngón tay tính, nhớ tới một chuyện. "Hôm nay đã gần đến hai mươi năm, Hồ bá bá, người sẽ rời khỏi te sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Hộc Luật Thế Hùng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa tự nhiên mà đi, trong xe ngoải xe đều tĩnh lặng không tiếng động. Bùi Minh Thúy cảm xúc phập phồng, bị lời hứa của Hộc Luật Thế Hùng làm cho rung động, cũng vì dụng tâm lương khổ của phụ thân mà cảm động.

Bùi Minh Thúy, Trường Tôn Thuận Đức đều là người cực kỳ thòng minh, nghe Hộc Luặt Thế Hùng đề cập chuyện cũ, không khòi nhớ tới Bùi Cù, Trường Tôn Thịnh hùng phong ung dung, dụng tâm sâu xa, cùng cảm thấy khâm phục.

Qua thật lâu, Tmờng Tôn Thuận Đức mới nói: "Bùi tiểu thư, không biết cô tìm ta có chuyện gi?"

Bùi Minh Thúy nói: "Thật ra ta có chút ít mạo muội, tìm tiên sinh tới, là muốn hòi một chuyện của người cùng Vũ Văn Phương".

Ba chữ Vũ Vàn Phương vừa ra khỗi miệng, Trường Tôn Thuận Đức tay kịch liệt runrun, biểu hiện tâm tình, cực kỳ kích động. Rượu tung tóe ra, lại hồn nhiên không phát giác, nhìn chằm chằm vào Bùi Minh Thúy nói: "Ta cùng Vũ Văn Phương có chuyện gì?"

Ành từ nhìn thấy cơ nhục ờ khóe miệng hắn co rút, thần sắc vốn phong độ có thừa lại hơi có vẻ dữ tợn, không khỗi âm thầm phòng bị.

Bùi Minh Thúy nói: "Tabiết Trường Tôn tiên sinh năm đó bị người hãm hại.

Trường Tôn Thuận Đức thờ phào một hơi, toàn thân trầm tĩnh lại. Ngẳng đằu nhìn lẽn trần xe, không biết qua bao lâu mới nói: "Cảm ơn cô!"

"Cám ơn cái gì?"

"Những năm gần đây này, chỉ có cô mới nói ta là bị người hãm hại, những người còn lại đều nói ta là người thay lòng đổi dạ" Trường Tôn Thuận Đức cô đơn nói: "Ta năm đó tự xưng là thông minh, chỉ là tự cho là thông minh, nhung ờ trong mắt rất nhiều người, không đủ một đạo".

"Kể cả gia chù Trường Tôn gia?" Bùi Minh Thúy thấp giọng hỏi

Trường Tôn Thuận Đức khóe miệng run rẩy. "Năm đó ờ trong mắt gia huynh, ta chỉ là một đứa nhò không biết nặng nhẹ. Chuyện cũ đã qua... nhung không người nào nguyện ý nghe ta kể khổ..."

"Ta nguyện ý" Bùi Minh Thúy không chút do dự nói.

Trường Tôn ThuậnĐức như có thâm ý liếc nhìn Bùi Minh Thúy, "Ta và cô giống như là đồng bệnh tương liên".

"Người là bị người bên ngoài hãm hại. ta là bị tình nhân hàm hại. khác nhau" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.

Trường Tôn Thuận Đức quay đầu đi, "Kết quả cũng không có gì khác nhau".

"Người ngươi yêu đã qua đời, ta chèo chống cho đến bây giờ. chỉ là muốn gặp hắn" Bùi Minh Thúy thanh âm mặc dù trầm, đã có sự kiên tri nói không nên lòi, "Ta nhất định muốn gặp hắn!"

Trường Tôn Thuận Đức thờ dài, "Đáng tiếc, ta bất lực".

Bùi Minh Thúy hai mắt như cô đọng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt cùa Trường Tôn Thuận Đức, tựa như muốn xem hắn nói là thật hay giả. Trường Tôn Thuận Đức dời ánh mắt. nhìn về phía tuyết đọng ngoải cừa sổ, chậm rãi nói: "Thật ra hôm nay nghe được một lòi của Hộc Luật Thế Hùng, ta lại đã thấy ra rất nhiều. So với vương đồ bá nghiệp mà nói, ân oán cá nhân thật sự không có ý nghĩa, nhưng so với thời gian mà nói, vương đồ bá nghiệp cũng coi như không là gi. Nhớ năm đó Bắc Tề. Bắc Chu, Đại Tùy không phải đều là cảnh tượng nhất thòi sao? Nhưng hiện tại... thi như thế nào?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất