Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 296: Bão Sắp Đổ Bộ

Biển Á Đinh.

Biển Á Đinh sau trận mữa lớn trông yên bình vô cùng, bầu trời xanh thẳm không pha chút tạp sắc nào, tinh khiết giống như ở trong mộng cảnh. Trên mặt biển chỉ có gió biển ôn nhu, man mát thổi qua khuôn mặt mỗi người, làm hết sức thoải mái. Nước biển khe khẽ dập dầnh, dưới ánh mặt trời chiệu rọi, làm sóng nước long lanh. Nước biển cũng rất trong, nhưng nhìn không thấy đáy, bởi vì biển quá sâu, chỉ có thể thi thoảng nhìn thấy từng bầy cá lớn thong thả nhởn nhơ bơi qua, tựa hồ chẳng để ý tới sát bên người chính là quân hạm tràn đầy nguy hiểm.

Một đội thuyền khổng lồ xuất hiện trên mặt biển Á Đinh, bao gồm hơn hai mươi thương thuyền cỡ lớn tạo thành đội thương thuyền, còn có hơn hai mươi chiếc Long Nha chiến hạm tạo thành hạm đội hải quân. Trên cùng cột buồm của mỗi chiếc thuyền, đều treo cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ, đón gió tung bay, trông rất rõ ràng. Đơn vị hạm đội hải quân quân Lam Vũ này chính là hạm đội Tô Chẩm Thư vừa từ đảo Sùng Minh trở lại địa khu Mỹ La, mà nhân viên hộ tộ bao gồm cả Dương Túc Phong, Cáp Thập Mễ An, Bái Tác Áo, còn có vô số vật tư, ví như đống kim ngân châu báu kếch xù của Cáp Thập Mễ An thì tự nhiên không thiếu được rồi.

Phía trước đội thuyền khổng lồ, xuất hiện một đạo cầu vồng mỹ lệ, cầu vồng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông hết sức rõ ràng, nó vắt ngang qua hướng hạm đội tiến tới, giống như một Khải Hoàn Môn cực lớn, đợi nngười chiến thắng đi qua. Rất nhiều người trên thương thuyền chen nhau tới trên boong thuyền, nhìn kỳ quan mỹ lệ này, cảm thụ niềm vui sắp đi quyên qua bên trong cầu vồng.

Dương Túc Phong lẳng lặng đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn cầu vồng mỹ lệ, trên thương thuyền y ở còn có Cáp Thập Mễ An và bầy nữ quyến của lão, bọn họ cũng đều chen nhau lên boong thuyền, tranh nhìn áng cầu vầu mỹ lệ, nhưng không ai dám tới gần bên người Dương Túc Phong, bởi vì đám Tô Phỉ Mã Vận suất lĩnh những cảnh vệ sớm đã đem non nửa boong thuyền phong tỏa rồi, đối với những nữ nhân mỹ lệ kia, tính cảnh giác của Tô Phỉ Mã Vận còn cao hơn đối phó với thích khách, vạn nhất làm cho số phòng trong Đan Phương hành cung không đủ, vậy thì thảm rồi.

Ở bên cạnh Dương Túc Phong, chỉ có quan tư lệnh Tô Chẩm Thư, hắn cũng yên tĩnh đứng ở một bên.

“Sản lượng cá của biển Á Đinh rất là phong phú, nếu như chúng ta có thể đem nó biến thành biển nội địa của minh, sản lượng cá ít nhất có thể tăng lên năm lần, nếu như kỹ thuật đánh bắt cá phát triển, sản lượng cá còn cao hơn.” Tô Chẩm Thư cảm khái nói, tràn đầy trông đợi vào bắt cá.

Khóe miệng Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười nhẹ.

Tổ tiên của Tô Chẩm Thư truyền đời đánh bắt cá, tới tận đời của phụ thân hăn, bởi vì quá nghèo túng, không thể không bán đi còn thuyền đánh cá duy nhất trong nhà, sau đó đưa Tô Chẩm Thư tới trường học hải quân đế quốc Đường Xuyên học phí thấp, kiếp sống đánh cá mới kết thúc. Nhưng trong máu Tô Chẩm Thư, vẫn chảy dòng máu của người đánh bắt cá, cho dù đã làm quan tư lệnh hạm đội cũng vẫn như thế. Trong thời gian rảnh rỗi chưa từng ngừng nghiên cứu đánh bắt cá, ở đảo Sùng Minh khi đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới, hắn liền rút thời gian cẩn thận khảo sát tình hình cá nới đó, rồi tới thẳng chố cư dân bản xứ đánh bắt cá, quả nhiên hiệu quả không tệ.

Điều tiếc nuối duy nhất là, hắn không có cơ hội tự mình đi thử một lần.

“Phỉ, chúng ta phải đem biển Á Đinh trở thành nội hải của chúng ta…” Dương Túc Phong khẽ gật đầu tram ngâm nói, giọng nói lập tức tan đi trong gió biển thổi phất qua.

Đây là một giấc mộng của hải quân quân Lam Vũ, nhưng giấc mộng này đang từng bước biến thành hiện thực.

Hiện giờ đại bộ phận hải vực của biển Á Đình, đều đã khống chế trong tay hải quân quân Lam Vũ. Ở phía tây biển Á Đinh, các quốc gia trên bán đảo Hỏa Long, trên cơ bản là không có hải quân , cho dù có, cũng chỉ là mấy chiếc thuyền gỗ lắp mấy khẩu pháo cho ra vẻ mà thôi, chẳng đáng gọi là hải quân chân chính. Ở phương hướng biển Ni Tư, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ mặc dù nổi danh thiên hạ, nhưng trước nay chưa từng nghe tới hải quân của Lỗ Ni, sự thực thì, biên chế quân đội của Lỗ Ni đích xác cũng không có hải quân, vì thế, ở hai phương hướng này, hải quân quân Lam Vũ căn bản không cần hành động lớn.

Quân Lam Vũ muốn khống chế tuyệt đối vùng biển Á Đinh, thì phiền toái duy nhất chính là hải quân nước Y Mộng ở phía đông biển Á Đinh. Căn cứ vào tư liệu tình báo cho thấy, hải quân nước Y Mộng ước chừng có ba hạm đội, mỗi hạm đội có ước chừng mười sáu mười bảy chiến đấu hạm, trong đó lại lấy thiếu niên hải quân thiên tài Đức Tư Phỉ Đế Na, cùng với hạm đội chiến đấu hạm do thượng tướng hải quân Ban Gia Địch chỉ huy là cường đại nhất. Hai hạm đội này chính là lực cượng cơ bản của hải quân vương quốc Y Mộng, nhưng hạm đội Ban Gia Địch chỉ huy từng bị hải quân Lam Vũ đánh trọng thương, tổn thất đại đa số chiến đấu hạm, hiện giờ bản thân hắn đã bị quốc vương nước Y Mộng giải trừ chức vụ, cho nên chỉ còn lại Dức Tư Phỉ Đế Na thôi.

Trong lời đồn Đức Tư Phỉ Đế Na là một mỹ thiếu nam mỹ lệ diêm dúa giống như nữ nhân, mi thanh mục tú, mắt sáng long lanh, rất được cao tầng của nước Y Mộng yêu thích. Có tình báo bí mật chứng tỏ, tai cao tầng của nước Y Mộng, nam nhân đều thích nam sắc mà không thích nữ sắc, bởi vì bọn họ đều đã mất hứng với nữ sắc, còn có tin tức bên lề cho hay, Đức Tư Phỉ Đế Na chính là tiểu tình nhân bí mật của quốc vương, cho nên mới được ưu ái như thế, đương nhiên, cũng có người nói, hắn chính là con tư sinh của quốc vương.

Nhưng bất kể là như thế nào, điều duy nhất có thể khẳng định là, Đức Tư Phỉ Đế Na đúng là một thiên tài hải quân, đối với hải quân có nhãn quang và quan niệm độc đáo, hiểu rất rõ tầm quan trọng của hải quân. Hải quân của nước Y Mộng chính ở dưới sự rèn rữa của hắn mà có được thực lực như ngày hôm nay. Thực tế, nước Y Mông không được tính là một quốc gia có thực lực kinh tế cường đại, hải quân nước Y Mộng sở dĩ có thể có nhiều chiến đấu hạm như thế, chính là bóp nặn quân phí của lục quân mới có được nền móng. Bởi thế, quan hệ của Đức Tư Phỉ Đế Na cùng với lục quan ở trong nước tệ hại vô cùng, thậm chí có thanh niên quan quân của lục quân có liều chết cũng phải giết hắn.

Hải quân quân Lam Vũ đã an bài hai hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và Khắc Lai Ô Địch Mã tới phòng ngự và áp chế hải quân nước Y Mộng, nhưng cũng không biết Đức Tư Phỉ Đế Na có ý đồ gì, hạm đội do hắn suất lĩnh rất ít khi xuất hiện ở phạm vi quân Lam Vũ hoạt động, thậm chí có khoảng thời gian ở lý trong cảng, tựa hồ sợ chiến đấu, nhưng đối thù của hắn đều biết rằng, hắn chẳng phải kẻ đẽ dàng sợ chiến đấu, đằng sau việc bất bình thường này nhất định có âm mưu gì đó, chỉ là hiện giờ chưa biết mà thôi.

Dương Túc Phong cấp cho Khắc Lý Khắc Lan và Khắc Lai Ô Địch Mã chỉ thị rất rõ ràng, đó là không nên mang ý đồ một hơi diệt sạch kẻ địch, chỉ cần từ từ tiêu hao thực lực của kẻ địch là được rồi, hiện giờ quân Lam Vũ có thể gọi là thuyền vững pháo mạnh. Kỹ thuật công nghiệp phát triển, tốc độ đóng thuyền cực nhanh, một chiếc Long Nha chiến hạm vũ trang toàn bộ chỉ cần một trăm sáu mươi ngày là đã có thể hạ thủy, không một quốc gia nào có hiệu suất đóng thuyền đạt tới trình độ này, cho dù là so tiêu hao, cũng chỉ có thể tiêu hao hải quân nước Y Mộng, huống chi, quân Lam Vũ tiêu hao ít hơn so với kẻ địch rất nhiều, trong trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh đánh chìm hơn sáu mươi chiến đấu hạm của nước Mã Toa, bản thân hải quân quân Lam Vũ chỉ tổn thất bốn chiếc chiến đấu hạm.

Khắc Lý Khắc Lan là hạng được trời cao ưu ái, không biết khi hai kẻ này gặp phải nhau sẽ như thế nào.

Dương Túc Phong hơi ngẩng đầu lên, lúc này đội thuyền vừa vặn đi qua cầu vồng màu vàng, cầu vồng nhìn từ xa thì hết sức mỹ lệ, nhưng đi xuyên qua nó, lại không cảm giác được chút gì. Đột nhiên quay đầu lại, nó đã bị bỏ rơi phía sau đội thuyền, vẫn mỹ lệ như thế, chỉ là ngày càng xa mà thôi.

Dương Túc Phong hơi trầm ngâm nói:” Ngươi thấy tình hình của biển Gia Lặc Tan như thế nào?”

“Đặc Lan Khắc tư và Trát Lan Đinh đại khái cũng rất mau sẽ đem Linh Đình Dương biến thành nội hải của chúng ta. Bất quá, nếu tiến vào biển Gia Lặc Tân, bọn họ còn chưa đủ lực lượng, hải tặc Ca Âu không dễ đối phó đâu, thực lực của bọn chúng quá cường đại, một khí kéo ùa cả tới, hai người bọn họ sẽ gặp phiền toái. Hơn nữa khí hậu của biển Gia Lặc Tân quá lạnh, các tướng sĩ cần thời gian để thích ứng với thời tiết ở nơi đó. Tô Chẩm Thư thu lại nụ cười, nghiêm túc mà cẩn thận đáp.

Dương Túc Phong gật đầu, tỏ ý tán đống.

Ở phía Linh Đình Dương mực dù quân Lam Vũ bố trí hai hạm đội hải quân, chuẩn bị xuất chinh hải tặc Ca Âu, nhưng bất kể là hạm đội Đặc Lan Khắc Tư hay là Trát Lan Đinh, tạm thời đều chưa có hành động lớn, nhân viên chiến đấu của hai hạm đội này quản lý cơ bản đều là tân binh, phải được huấn luyện nghiêm ngặt sau này mới có thể lên chiến trường, mà huấn luyện thủ thủ hải quân chẳn phải là một chuyện dễ dàng, cần phải có thời gian.

Hải tặc Ca Âu đúng là một cái hố trước mặt hải quân Lam Vũ, thực lực của bọn chúng đích thực hết sức cường đại, cường đại tới mức Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm cũng không dám tùy tiện động chạm tới bọn chúng.

Bất kể nói từ phương diện nào, hải tặc Ca Âu ều là một đơn vị lực lượng vũ trang cường hãn ở trên biển, bọn chúng có tín ngưỡng cực kỳ mạnh mẽ, đem tử vong coi thành con đường quy thuận trời cao. Thuyền bè của bọn chúng cũng rất đặc biệt, hỏa pháo mặc dù không nhiều, nhưng điều khiển cực kỳ linh hoạt, tốc độ cũng cực nhanh. Nếu nói riêng tố chất binh sĩ, hải tặc Ca Âu càng giảo hoạt, càng hung hãn hơn, kỹ xảo tác chiến của mỗi cá nhân cũng thuần thục vô cùng, ngày đó trên Linh Đình Dương, Dương Túc Phong đã được thấy sự lợi hại của hải tặc Ca Âu.

Dương Túc Phong và Phu Phi Phàm trải qua nhiều lần bàn luận, đều nhận thấy, dưới tình huống không nắm chắc hoàn toàn, lỗ mãng tiến vào biển Gia Lặc Tân hoàn toàn là được không bằng mất. Cho nên, Dương Túc Phong lần nữa yêu cầu Đặc Lan Khắc Tư và Trát Lan Đinh phải chuyên tâm huấn luyện tốt hạm đôi. Đời tới sáng năm, vào đầu năm 1730 lại tìm cơ hội thích hợp đánh vào biển Gia Lặc Tân, đương nhiên thời cơ tác chiến cuối cùng, vẫn phải đợi bản thân Đặc Lan Khắc Tư quyết định, trừ A Phương Tác ra, hắn chính là tưỡng lĩnh hải quân quen thuộc hải tặc Ca Âu nhất rồi.

Thế nhưng, Dương Túc Phong cũng có ít chuyện phiền não, đó chính là một số hành vi tác của Đặc Lan Khắc Tư ban nghành giám sát chú ý sát sao, những chuyện này ngay Dương Túc Phong cũng thấy không thể tin nổi. Nhìn bề ngoài, Đặc Lan Khắc Tư hoàn toàn là một thanh niên nho nhã bình ổn được tiếp thụ giáo dục cao đẳng, thậm chí có chút bẽn lẽn, có chút rụt rè. Nhưng chính con người đó, lại hết sức ham cờ bạc, mặc dù chưa tới mức quá ham tới mức không cần mạng, nhưng cũng gần là như thế, hắn không những tự mình đánh cược, hơn nữa còn làm các quan binh trên dưới của hạm đội thứ bảy đều nhiễm phãi loại thị hiếu này, ở hạm đội thứ bảy, không khí bài bạc cơ hồ không đâu không có, tiếng sai quyền hành lệnh vang lên không dứt.

Căn cứ vào báo cáo của ban ngành giáo sát, tiền lương mỗi tháng bản thân Đặc Lan Khắc Tư nhận được, không tới một tuần khẳng định sẽ thua sạch, sau đó lại lén lút tới khắp nơi vay tiền, vay được tiền lại tiếp tục đánh bạc, thua rồi sau đó lại vạy, vòng tròn không lối thoát, căn cứ vào thống kê, hiện giờ hắn đã nợ tới ba nghìn kim tệ, chẳng trách A Phương Tác cũng không nhin được nói hắn quá biết tiêu tiền, bởi vì tài đánh bạc của hắn thực sự tệ hại, chỉ cần là người dều có thể thắng hắn, trên từ phó tư lệnh quan hạm đội thứ 7, dưới tới thủy thủ lau cọ sàn thuyền, đều là chủ nợ của hắn.

Ban ngành giám sát ngầm nhắc nhở hắn rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn như xưa, chẳng hề quan tâm, ngành giám sát chỉ đánh đem tình hình báo cáo tới chỗ Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm. Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm cũng chỉ đành đưa mặt nhìn nhau, không biết phải xử lý như thế nào, cuối cùng đành áp xuống. Do không khí bài bạc của hạm đội thứ bảy, cho nên cao tầng hải quân đích xác có chút lo lắng cho năng lực tác chiến của hạm đội thứ bảy.

Tô Chẩm Thư cũng biết chuyện của hạm đội thứ 7, thực tế, đối với tác phong cá nhân của Đặc Lan Khắc Tư hắn ũng không dám khen ngợi. Hắn luôn cho rằng bài bạc sẽ ảnh hưởng cực lớn tới sức chiến đấu và sĩ khí của bộ đội, bởi thế, ở trên hạm đội của hắn, đánh bạc là cấm chỉ hoàn toàn, người vi phạm bị trừng trị nghiêm khắc không tha, hắn nghĩ một lúc, thấp giọng nói:” Tới lúc cần thiết, chúng ta cũng có thể vượt qua kênh đào Y Mã tới nơi đó, tôi, Phất Lai Triệt, Khắc Lý Khắc Lan đều có thể cơ động tùy thời tăng viện cho hai phía.”

Dương Túc Phong khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:” Mong được như thế, bất quá sợ rằng nước Mã Toa sẽ không để cho các ngươi đi đâu.”

Tô Chẩm Thư im lặng.

Mặc dù cùng với việc Mã Đạt Duy Cơ Á bị bắt, Tư Nhĩ Duy Á và La Đức Cáp Đặc bỏ trốn, chiên sự giai đoạn đầu của đảo Sùng Minh đã cơ bản kết thúc, nhưng, điều này không có nghĩa là đảo Sùng Minh đã tuyệt đối nằm trong tay của quân Lam Vũ. Hải quân nước Mã Toa mặc dù gặp phải thất bại tạm thời, nhưng nền móng của chúng còn rất sâu dày, hơn nữa công nghiệp đóng thuyền của nước Mã Toa cũng tương đối phát đạt, thuyền bị bọn chúng bị tổn thất cũng theo thời gian trôi đi mà dần dần được bổ xung lại.

Chắc chắn một điều là, quân đội nước Mã Toa khẳng định sẽ phất cờ trở lại, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ đảo Sùng Minh cái yết hầu chiến lược này. Bởi vứt bỏ đảo Sùng Mình, có nghĩa là tất cả thuyền bè và mực tiêu của nước Mã Toa ở biển San Hô và Nam Hải đều nằm dưới sự công kích của hải quan quân Lam Vũ, mà biển Á Đinh thì đã hoàn toàn rơi vào trong tay quân Lam Vũ, đây là điều bọn chúng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, không trải qua trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ hai, lần thứ ba thậm chí lần thứ tư, sợ là nước Mã Toa cũng sẽ không bỏ hi vọng, trừ phi vọng chúng đã hoàn toàn bị đánh bại không còn cơ hội hoàn thủ nữa mới thôi.

Hiện giờ chính là lúc tranh thủ từng giây từng phút.

Hải quân nước Mã Toa đang nghỉ ngơi lấy sức, liếm láp vết thương, bổ xung thực lực, chờ thời cơ phất cờ trở lại.

Quân Lam Vũ thì ở phụ cận đảo Sùng Minh nghiêm trận đón đợi, đồng thời tăng cường phòng ngự của bản thân đảo Sùng Minh, quyết tâm đem nó xay dựng thành đồn lỹ vĩnh viễn không chìm, làm hải quân nước Mã Toa đụng vỡ đầu chảy máu ở đây.

Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh còn chưa kết thúc, công tác kiến thiết đảo Sùng Minh của quân Lam Vũ đã triển khai toàn diện, vô số thương thuyền tới từ địa khu mang tới số lượng cực lớn vật tư và vật liệu xây dựng. Phụ cận cảng Trừng Hải của đảo Sùng Minh, là một cảnh tưởng khí thế sục sôi, đâu đâu cũng là các công trình xây dựng, đâu đau cũng là bóng dáng các công nhân xây dựng bân rộn. Xưởng sửa thuyền, xưởng đạn dược, xưởng quân giới, xưởng cương thiết, xưởng phát điện… từng hạng lục liên tiếp nhau lục tục khởi công theo kế hoạch. Dựa theo kế hoạch xây dựng, đảo Sùng Minh trong ba năm sẽ đuổi kịp trình độ công nghiệp của địa khu Mỹ La.

Với dân bản xứ dốt nát thậm chí kô biết đọc?

Công tác phòng ngực đảo Sùng Minh cũng được triển khai toàn diện, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh mới đang được thành lập, trung đoàn thủ bị biên chế ba nghìn người này, là một trung đoàn bộ binh lục quân hoàn chỉnh được rút ra từ sư đoàn 102 quân Lam Vũ do Phượng Thái Y suất lĩnh, nhiệm vụ của bọn họ là khống chế chắc lấy đảo Sùng Minh, đồng thời hiệp trợ chính phủ địa phương quét sạch tất cả thế lực phản đối, bộ đội tiên phong của trung đoàn này đã xuất phát, không lâu sẽ tới đảo Sùng Minh.

Trung đoàn phòng ngực mặc dù thuộc về bộ đội phòng ngự, nhưng trọng pháo và vũ khí hạng nặng được trang bị còn mạnh hơn bộ đội lục quân bình thường rất nhiều. Vì để đối phó với chiếm hạm cỡ lớn của kẻ địch, trung đoàn phòng ngụ đặc biệt được bố trí một tiểu đoàn pháo binh có hai mươi khẩu pháo trái phá 155 ly mới nhất, đây là hỏa pháo có cỡ nòng lớn nhất của quân Lam Vũ hiện giờ, cũng là hỏa pháo uy lực lớn nhất, tầm bắn có thể đạt tới năm mươi km, cho dù đạn bắn sượt cũng có thể làm tổn thương nghiêm trọng kẻ địch. Tiểu đoàn pháo binh này thêm vào tám khẩu pháo trái phá 155 ly trên pháo đài ở cửa càng, có thể đảm bảo bộ đội phòng ngự cho dù dưới tình huống không được hỏa lực của hạm pháo hải quân chi viện, cũng có thể đối phó với hạm đội kẻ địch đánh lén.

Để tiến thêm một bước tăng cường phòng ngự của đảo Sùng Minh, Dương Túc Phong và Trầm Lăng Vân quyết định đưa bộ tư lệnh tối cao của hải quân lục chiến đội thiết lập ở đảo Sùng Minh. Tất cả cơ cấu thuộc bộ tư lệnh hải quân lục chiến đội cũng chuyển tới đảo Sùng Minh. Hải quân lục chiến đội đệ nhất trung đoàn cũng tiếp tục đóng quân ở nơi đó, đệ nhị trung đoàn rất nhanh sẽ tới đó luân chuyển. Hai cái trung đòa lục quân hải chiến này đều phải tiếp thụ huấn luyện tác chiến trong rừng mưa nhiệt đới, khổ luyện bản lĩnh tác chiến nhiệt đới, bởi vị mục tiêu công kích tiếp theo của bọn họ, chính là đảo Lữ Tống.

Hạm đội Vũ Phi Phàm và hạm đội Phất Lai Triệt hiện giờ đều đang tuần tra ở phía trên đảo Sùng Minh, đề phòng hải quân nước Mã Toa đột nhiên tập kích. Một khi căn cứ hải quân của đảo Sùng Minh hoàn thành, căn cứ của hạm đội Vũ Phi Phàm sẽ chuyển tới đảo Sùng Minh, từ đó tăng cường mạnh phạm vi hoạt động, hạm đội hải quân quân Lam Vũ liền có thể tiến sâu vào đảo San Hô, dùng thế tấn công chứ không phải thế phòng thủ với hải quân nước Mã Toa.

Một quan quân hải quân tiến tới xin ý kiến Tô Chẩm Thư, nói phát hiện dấu vết hạm đội bất minh ở phía trước.

Tô Chẩm Thư làm lễ với Dương Túc Phong, sau đó rời đi.

Viên Ánh Lạc lặng le ôm một chồng văn kiện chạy tới tìm Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cầm lấy văn kiện bên trên cùng xem qua, không khỏi khẽ cười khổ.

Điện báo là do Phượng Thái Y gửi tới, xin ý kiến vẫn là vẫn đề cũ, đó chính là quân Lam Vũ rốt cuộc tới khi nào mới đánh về Y Lệ Nạp. Dương Túc Phong nhớ rõ ràng, đây đã là lần thứ tư Phượng Thái Y xin ý kiến văn bản rồi. Dựa theo kế hoạch của Dương Túc Phong, quân Lam vũ phải ở dưới tình huống Đặc Lan Khắc Tư có thể át chế thành công hải tặc Ca Âu mới có thể phát động công kích với Y Lệ Nạp, nếu không nguy hiểm quá lớn, có thể gặp phải thương vong không cần thiết.

Thế nhưng, Phượng Thái Y đã có chút không nhẫn nại được nữa rồi, nàng hết sức nóng lòng muốn đánh về Y Lệ Nạp, cứu lấy gia tộc của nàng. Quân Lam Vũ quật khởi thần tốc, bắt đầu thu hút sự chú ý các quốc và các thế lực khác trên thế giới, Bạch Lệnh tướng quân của Y Lệ Nạp cũng không ngoại lệ. Căn cứ vào tình báo, tướng quân Bạch Lệnh đã ý thức được uy hiếp tiềm tàng của quân Lam Vũ đối với hắn, cho nên bắt đầu tăng cường tiến độ quét sạch thế lực phản đối trong nước, rất nhiều mật thám Phượng gia mai phục lúc đầu cũng lần lượt bị bắt, sau đó sát hại.

Dưới loại tình huống này, Phượng Thái Y và Phượng Phi Phi đều có chút nóng ruột, các ngàn lo lắng, nếu như phải chờ tới lúc Đặc Lan Khắc Tư át chế thành công hải tặc Ca Âu hung hãn ngang ngược như Dương Túc Phong vạch ra, quân Lam Vũ mới có thể dùng sức mạnh đổ bộ lên Y Lệ Nạp, chút vốn liếng sót lại của Phượng gia đã bị tranh trừ sạch sẽ rồi, tất cả mọi người bao gồm cả hoàng hậu Phượng Lam Vũ trong đó, sớm bị tướng quân Bạch Lệnh vũ nhục đồ sát rồi.

Dương Túc Phong đành phải nhẫn nại giải thích cho nàng, vượt biển đổ bộ không phải là chiến đấu bình thường trên lục địa, bộ đội đổ bộ cần phải có hải quân hùng hậu yểm hộ, mới có thể an toàn đổ bộ, nếu không chỉ có chết trong bụng cá. Cho dùn sư đoàn 102 quân Lam Vũ có sức chiến đấu mạnh hơn nữa, nhưng một khi bị hải tặc Ca Âu công kích trên đại dương mênh mông, thì cũng chỉ còn đường chết, ví dụ về sự lợi hại của bộ đội đổ bộ nước Mã Toa đã nói rất rõ ràng điểm này, nếu như quân Lam Vũ nghiêm chỉnh với vấn đề này, cũng lặp lại vết xe đổ, thì đó thực sự là ngu xuẩn cùng cực rồi.

Đương nhiên Dương Túc Phong cũng hứa, chỉ cần điều kiện cho pháp, y sẽ phái tiểu phân đội hải quân lục chiến đội tinh nhuệ, bí mật xâm nhập vào Y Lệ Nạp, giải cứu hoàng hậu Phượng Lam Vũ và những người của Phượng gia bị giam lỏng ra. Chuyện này, y sẽ tự mình an bài, lời thể của Phượng Lam Vũ hoàng hậu của Y Lệ Nạp gần đây cũng đã lưu truyền ra, chỉ cần là nam nhân có chút thực lực đều động lòng, Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ, nói gì thì Phượng Lam Vũ cũng là mỹ danh có tên trên giang sơn tuyệt sắc bản mà.

Lúc này Phượng gia tỷ muội mới hơi bỏ xuống những vướng vít nặng trĩu.

Có một số chuyện kỳ thực trong lòng các nàng cũng hiểu, nhưng quan tâm tắc loạn.

Phượng Thái Y biết, phương hướng dùng binh tiếp theo của quân Lam Vũ, không phải Lữ Tống, không phải Ma Ni giáo, đương nhiên cũng không phải là Y Lệ Nạp, mà là vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Trong thời gian nửa năm đầu năm 1729, đại tướng quân Khắc Lai Mỗ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã dốc hết tâm huyết tổ chức một cái liên minh chống quân Lam Vũ, tụ tập vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương già, vương quốc Cáp Lạp Lôi và phản quân Bành Việt của địa khu Tỉnh Xuyên đạo, chung sức chống lại quân Lam Vũ. Khi Dương Túc Phong suất lĩnh quân Lam Vũ viễn chinh đảo Sùng Minh, liên minh chống quân Lam Vũ đã tình trạng muốn động binh, nhưng cuối cùng vẫn sợ uy thế của quân Lam Vũ, không dám khơi lên chiến hỏa nữa.

Nhưng mà, bất kể liên minh chống quân Lam Vũ tâm tư thế nào, Dương Túc Phong đều quyết tâm đem cái u nhọt này trừ bỏ.

Bắt đầu từ giây phút Dương Túc Phong suất lĩnh hải quân lục chiến đội đổ bộ đằng sau kẻ địch, đại chiến Lỗ Nhi sẽ bùng phát toàn diện.

Đứng dưới ánh mặt trời xem văn kiện đương nhiên là chuyện không được thoải mái lắm, Dương Túc Phong mau chóng trở về phòng làm việc trên thuyền.

Chiếc thương thuyền này vốn là thuyền chuyên dụng cho quốc vương Cáp Thập Mễ An, được làm hết sức rộng rãi và thoải mái, trọng tải có tới ba ngàn ba trăm tấn, có thể nói là con thuyền lớn nhất nước Lữ Tống. Cáp Thập Mễ An lại căn cứ vào nhu cầu của bản thân dày công tiến hành cải tạo nó, làm nó càng thêm xa hoa và thoải mái, chuẩn xác mà nói, nó không nên gọi là thương thuyền, bởi vì nó căn bản không có thương phầm, chỉ có thể gọi là một chiếc tàu khách hoặc là du thuyền, hơn nữa là chiếc du thuyền xa hoa nhất.

Chiếc du thuyền có tên gọi là “Lữ Tống” này trên thuyền tổng cộng có ba mươi sáu gian phòng, đều sửa sang tinh mĩ, bố trí tao nhã, giống như hoàng cung nước Lữ Tống vậy, trừ gian phòng để ở ra, phòng dùng làm việc, phòng dùng để tổ chức hội nghị, phòng dùng khiêu vũ đều đầy đủ cả. Ngày đó khi Dương Túc Phong vừa mới bước lên con thuyền này, y liền hiểu được vì sao Cáp Thập Mễ An phải hoảng sợ bỏ chạy, bời vì lão thực sự quá biết hưởng thụ, hơn nữa chỉ chú ý tới hưởng thụ cá nhân, nếu như lão đem số tiền kiến tạo con thuyền này và số kim ngân tài bảo kia trang bị cho quân đội, quân đội nước Lữ Tống sẽ không phải giống như nắm cát vụn rồi.

Phòng làm việc của Dương Túc Phong rộng rãi vô cùng, hơn nữa ở rần gần chỗ thống tấn do Viên Ánh Lạc phụ trách, xung quanh đều là chỗ ở của nữ cành vệ do Tô Phỉ Mã Vận suất lĩnh. Chỗ ngồi của y ở gần cửa sổ, chỉ cần đẩy cửa ra, là có thể nhìn thấy biển Á Đinh sóng nước dập dờn, gió biển từ cửa sổ thổi vào, mát lạnh vô cùng. Dương Túc Phong ngồi xuống, vỗ vỗ lên ghế sô pha mềm mại, loại ghế sô pha này chế tác ưu tú, hoa văn tinh tế, mềm mại mà đầy tính đàn hồi, khuyết điểm duy nhất là hơi nóng một chút, cho nên phải đặt một cái đệm mát ở bên trên.

Trên chiếc bàn lam việc bằng gốc hồng đào rộng lớn, Viên Ánh Lạc đã đem các loại tư liệu tình báo phân loại chính lý thỏa đáng, văn kiện cần phê ký cũng được đặt trước mặt y, Dương Túc Phong xem lượt qua một lượt, trừ một số quan cao xin ý kiến chỉ thị ra, đại bộ phận đều là các loại tử liệu được cơ cấu tình báo chỉnh lý.

Viên Ánh Lạc mình mặc trang phục chuyên nghiệp màu xam mới nhất được phân phát cho nữ nhân viên cao cấp, lặng lẽ đứng bên Dương Túc Phong, trông duyên dáng yêu kiều, cao ráo thanh lịch, điềm đạm nhã nhặn, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt nàng nhìn Dương Túc Phong đều có chút đặc biệt, tựa hồ có chút trông dợi có chút thẹn thùng, nàng ngoại từ là quan quân thông tấn cấp bậc cao nhất ra, còn thi thoảng phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đi ra ngoài, bình thường sinh hoạt hàng ngày do Tô Phỉ Mã Vận phụ trách, nhưng Tô Phỉ Mã Vận dù sao cũng phải có lúc nghỉ ngơi, người thay thế nàng chính là Viên Ánh Lạc.

Bất kể là Dương Túc Phong hay là Viên Ánh Lạc đều hiểu, với bao nhiêu cơ mật cấp bậc tối cao Viên Ánh Lạc được tiếp xúc, là tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên, bất kể thế nào cũng không thể gả cho người khác, nếu gả, cũng chỉ có thể gả cho Dương Túc Phong, đây là điều hội liên hợp phụ nữ Đan Phượng hành cung nhất trí thông qua, Viên Ánh Lạc vốn là thị nữ của Phượng Phi Phi, tự nhiên sẽ không phán đối ý kiến này chút nào, đây vốn là chuyện trong mơ, chỉ có điều, Dương Túc Phong chọc thủng tầng cửa sồ này mà thôi.

Viên Ánh Lạc đưa tay sờ cốc cà phê của Dương Tuc sPhong, thấy nhiệt độ vẫn còn đủ, không cần pha lại, vì thế lặng lẽ đợi Dương Túc Phong đem số văn kia kia phê hết, sau đó mới đem tư liệu chỉnh lý xong đặt trước mặt y, ông nhu nói:” Những thứ này, đều là phản ứng của đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa, ngay nước Y Lan cũng bắt đầu đưa lên báo rồi.”

Dương Túc Phong cầm lên xem, nước Mã Toa đương nhiên sẽ không thể có lời lẽ hay ho gì, toàn là báo thù rửa hận v..v.. rất nhiều quân quan của quân đội nước Mã Toa kêu gào muốn cùng quân Lam Vũ quyết chiến lần nữa, nhất định sẽ đem Dương Túc Phong treo cổ ở quảng trường Mông Thái Kỳ, ban tuyên truyền của nước Mã Toa hiển nhiên là giảm bớt rất nhiều số lượng chiến đấu hạm hải quân nước Mã Toa tổn thất, đồng thời thổi phồng số lượng Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ bị tổn thất, đây đều là thủ đoạn tuyên truyền thường dùng trong chiến tranh, chẳng có gì đặc biệt cả.

Dựa theo báo chí của truyền thông nước Mã Toa, hải quân nước Mã Toa không hề chiến bại, chỉ cùng hải quân Lam Vũ lưỡng bại câu thương mà thôi, hải quân nước Mã Toa tổn thất ước chừng hai mươi chiến đấu hạm, mà hải quân quân Lam Vũ cũng ước chừng tổn thân hai mươi Long Nha chiến chạm, chẳng những thế, truyền thông nước Mã Toa còn thổi phồng địa thế bất lợi của đảo Sùng Minh đối với quân đội nước Mã Toa, cho nên mới dẫn tới kết quả lưỡng bại câu thương, về phần tên Mã Đạt Duy Cơ Á, bọn chúng thậm chí còn chẳng hề nhắc tới, cứ như trong hải quân nước Mã Toa căn bản không có cái tên này.

Đương nhiên, những tin tức bề ngoài này không thể khiến cho quân Lam Vũ chú ý, Dương Túc Phong muốn biết chính là phản ứng của cao tầng nước Mã Toa. Căn cứ vào tình báo mới nhất, mấy vị đại thần của bộ quân vụ nước Mã Toa sau khi biết được tin tức chiến bại, lập tức tiến vào hoàng cung, liên tục sáu bày ngày, bọn chúng đều ở lỳ trong hoàng cung không ra, không biết cùng Vũ Văn Chấn Thiên thương lượng đối sách gì, nói tóm lại là nước Mã Toa khẳng định sẽ không cam tâm thất bại lân này, lúc phất cờ trở lại chắc chắn sẽ mang theo lực lượng càng lớn mạnh hơn.

Viên Ánh Lạc còn đặc biệt gạch rất nhiều nét đỏ trong một phần tình báo, nhắc nhở Dương Túc Phong chú ý, đó chính là do ngành tình báo tìm hiểu được, nước Mã Toa gần đây cũng có người phát minh ra biện pháp chế tạo thuốc nổ không khói, căn cứ vào trinh sát của hiện trường, thì hẳn là sợi ni-trát hóa, nhưng người phát minh còn chưa biết biện pháp bảo tồn nó. Phương Phi Phi đương nhiên hiểu rất rõ điều này mang ý nghĩa gì, vì thế lập tức hạ lềnh ngành tình báo giết chết người phát minh ra thuốc nổ không khói kia, nhưng phối phương liên quan tới vật liệu ni-trát hóa vẫn bị quân đội nước Mã Toa lấy được.

Khi nhìn thấy phần tình báo này, Dương Túc Phong khẽ nhíu mày.

Mặc dù biết sự xuất hiện của bản thân khắc định sẽ phá hỏng sự cân bằng của thế giới này, từ đó cải biến tiến trình phát triển của cả thế g iới, nhưng sự thông minh tài trí của người dân nước Mã Toa vẫn nằm ngoài dự liệu của y, phát minh thuốc nổ không khói, chính là cơ sở của đại pháo súng ống hiện đại, mặc dù uy lực của loại thuốc nổ không khói thời kỳ đầu này cũng có hạn, nhưng théo kỹ thuậ không ngừng hoàn thiện, nó cuối cùng sẽ phát triển thành hỏa dược hiện đại, phát minh vật liệu ni-trát hóa, có nghĩa là trong một khoảng thời gian tương lai, quân đội nước Mã Toa có khả năng sẽ trang bị súng khóa nòng uy lực không tệ rồi. Đương nhiên, điều này còn cần cao tầng quân đội của bọn chúng nổ lực cái biến tư tưởng của mình mới được, nếu như bọn chúng tiếp tục mê tin vào sức chiến đấu của kỵ binh giáp trụ, bọn chúng sẽ không phí nhiều tâm tư đi cải thiện tính năng cùa vật liệu ni-trát hóa.

Có điều bất kể thế nào, quân Lam Vũ muốn giải quyết dễ dàng trạn chiến là không có khả năng lắm, cuộc chiến đấu với nước Mã Toa trong tương lai, sẽ càng chú ý tới đấu trí đấu dũng, càng chú ý tới tố chất và kỹ năng của quân đội, mà không phải chú trọng riêng vào vũ khí nữa.

“Ngành an toàn sắp xếp một kế hoạch, phái người ám sát thành viên kỹ thuật nòng cốt của ngành nghiên cứu sát xuất thép của nước Mã Toa, làm kỹ thuật phát triển thép của bọn chúng tận lực bị đình trệ lại. Đồng thời, tăng cường bảo mật kỹ thuật sắt thép hạch tâm của quân ta, phải liệt vào cơ mật cấp một để tiến hành bảo hộ.” Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát, đưa ra chỉ thị như thế đối với phần tình báo này, cho dù nước Mã Toa đã lần mò được tới cái đuôi của thuốc nổ hiện đại, nhưng không có sắt thép chất lượng cao, bọn chúng vẫn phải quanh quẩn trong bóng tối.

Tình báo liên quan tới đế quốc Đường Xuyên phải phân loại đã, bởi vì thực sự quá nhiều.

Đầu tiên là mặt quân sự.

Quân đội nước Mã Toa đã tới gần phụ cận kinh thành Ni Lac Thần, nhưng tựa hồ gặp phải lực cản ngày càng lớn, quân đội đế quốc Đường Xuyên biết rằng nếu mình tiếp tục rút lui sẽ có nghĩa là gì, cho nên liều chết chống lại sự tiến công của kẻ địch, những quân cấm vệ tinh nhuệ cuối cùng cũng biển hiện ra sức chiến đấu của bọn họ, đối diện với kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa cũng không thể lùi bước, tắm máu chiến đấu, tới khi chiến tử mới thôi. Liên tiếp trong chiến đấu, vô số quan cao quân đội đế quốc Đường Xuyên lần lượt tử chiến, bao gồm thượng tướng Ninh Trí Viễn quan tư lệnh cả binh đoàn đệ nhị quân trung ước, trung tướng Bạch Trường Không phó tư lệnh quan của quân viễn chinh đế quốc đóng ở Lạc Na, còn có một đống quan chỉ huy cấp sư đoàn. Báo chí của kinh đo Ni Lạc Thần mỗi ngày đều có tên và cuộc đời của tướng quân chết trận, cơ hồ đã thành thói quen rồi.

Không biết có phải vì những quan cao quân đội đế quốc Đường Xuyên nối tiếp nhau chiến tử đã kích phát sĩ khí của bộ đội hay không, hay bởi vì hải quân nước Mã Toa nhiều lần bị gẫy giáo trên biển, sức tiến công của lục quân nước Mã Toa cũng tạm thời bị kiềm chế, bọn chúng tạm thời không tiếp tục phát động tiến công mãnh liệt về phía kinh đô Ni Lạc Thần nữa, khiến cho việc phòng ngự kinh đô Ni Lạc Thần có thể tiếp tục kéo dài chút hơi tàn. Vũ Văn Phân Phương hiện giờ đang sốt sắng giải quyết Tư Mã gia tộc và Độc Cô gia tộc, bảo vệ bên cánh của mình không bị uy hiếp, nhưng hiển nhiên, sức chiến đấu của quân đội hai gia tộc này tương đối khả quan, nên hiện giờ Vũ Văn Phân Phương tiến triển không lớn lắm.

Triều đình đế quốc Đường Xuyên cuối cùng cũng đưa ra được một quyết định chính xác, đó chính là bắt đầu dùng tam hoàng tử Đường Hạc và thị lang bộ quân vụ Đường Lê lĩnh quân. Quyết định này vửa ra, lập tức được dân chúng và quân đội hoan nghênh, tam hoàng tử Đường Hạc mặc dù là con thứ phi, mẫu thân chết sớm, nhưng anh minh quyết đoán, rất có nhãn quang và bá lực, là người xuất sắc nhất trong bốn hoàng tử, còn thị lang bộ quân vụ Đường Lê, thì chính là một tróng số tướng quân biết đánh trận nhất sau Nhạc Thần Châu, nhiều lần biểu hiện nổi bận trong xung đột biên cảnh, bời vì xưa nay tính cách cương liệt, nói truyện đặc tội với nhiều người, cho nên cuối cùng cùng bị gác quyền. Hai người được bổ nhiệm làm quan chỉ huy tối cao của quân đội, lập tức làm sĩ khí của quân đội đế quốc Đường Xuyên phấn chấn.

Dương Túc Phong biết, sự xuất hiện của hải người, khẳng định Minh Sơn Quế làm không ít công tác. Đương Minh chẳng hề thích Đường Hạc, thậm chí sau khi Đường Hạc sinh ra, chẳng một lần chính điện nhìn hắn một cái, còn Đường Lệ, hiển nhiên cũng chẳng phải người Đương Minh thích, bởi vì đại thân bộ nội vụ ghét nhất nhìn thấy khuôn mặt Đường Lê. Hai người nhậm chức, rốt cuộc có thể duy trị được bao lâu còn chưa biết, nhưng khẳng định là một khi hai người đánh bại thành công quân đội nước Mã Toa, sẽ lập tức bị cách chức.

Nhưng đánh bại quân đội nước Mã Toa như mặt trời giữa trưa đâu có dễ dàng.

Quân đội đế quốc Đường Xuyên đã bị suy yếu nghiêm trọng, lực lượng nòng cốt cơ bản đã tổn thất hết, hiện giờ quân đội thực sự có thể đánh trận không tới hai mươi vạn, còn lại đều là tân binh được điều động tạm thời, huấn luyện không đủ, trang bị không đủ, sĩ khí sa sút, hơn nữa phối hợp chỉ huy cũng là một vấn đề. Hiện giờ tụ tập xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, trừ quân đội trực thuộc triều đình ra, còn có rất nhiều quân đội cần vương, đám quân đội cần vương này cùng triều đình đều là đồng sàng dị mộng, chỉ nghe lời lĩnh chủ của mình. Bởi thế, cho dù là Đường Hạc và Đường Lê lĩnh quân, cũng chắc gì có thể xoay chuyển tình thế, tối đa chỉ là cố sức kéo dài hơi tàn, kéo dài thời gian diệt vong mà thôi.

Huống chi, trừ quân đội nước Mã Toa ra, phía tây bắc đế quốc Đường Xuyên còn có một kẻ thù cực lớn, đó chính là quân đội nước Y Lan, nói một cách thành thực, Tiêu Đường kẻ hiện giữ chức thống soái quân đội nước Y Lan, sự kém cỏi trên mặt chỉ huy quân sự đã rõ như ban ngày, nhưng quân đội nước Y Lan dù sao cũng người đông thế mạnh, thực lực cường hãn, cho nên cũng đang chậm rãi tiến triển, có thể cùng quân đội nước Mã Toa hợp vây kinh đô Ni Lạc Thần, một khi quân đội nước Y Lan đánh hạ được Ngọc Môn quan Gia Dục quan, đế quốc Đường Xuyên sẽ không còn sức mà phàn kích nữa.

Sau đó là chính trị.

Triều đình đế quốc tựa hồ vẫn không đủ nhận thức chính xác vị trí và hoàn cảnh hiện nay của mình.

Ví như báo chí đế quốc Đường Xuyên đưa tin đối với trò chơi tranh đoạt đảo Sùng Minh hết sức làm người ta suy nghĩ.

“Đánh chìm ước chừng hai mươi chiến hạm đế quốc Đường Xuyên… hình như chùng ta làm được hơn thế chứ nhỉ?” Dương Túc Phong hồ nghi nói, không biết rốt cuộc cơ cấu tình báo của đế quốc có vấn đề, hay là bị chỉ thị của ai đó, chiến quả của quân Lam Vũ bị giảm bớt quá nhiều, không hẹn mà cùng dùng cùng một cách làm với nước Mã Toa. Bất quá, về mặt tổn thất của quân Lam Vũ thì không báo cáo sai, trên báo cũng là quân Lam Vũ tốn thất bốn chiếc Long Nha chiến hạm.

Viên Ánh Lạc nhếch miệng nói:” Báo chí đế quốc đúng là đều viết như vậy.”

Dương Túc Phong gật đầu, mau chóng hiểu ra, khẳng định lại là Minh Sơn Quế giờ trò rồi.

Quânh Lam Vũ đánh bại quân đội nước Mã Toa ở đảo Sùng Minh, tin tức này Minh Sơn Quế không thể không biết, tình hình thương vong của hai phe ông ta hẳn cũng rõ, nhưng hiển nhiên tin tình báo này đã bị ông ta xử lý rồi. Ông ta hi vọng trường thắng lợi này có thể tiếp tục thắp lên hi vọng, để mọi người cảm thấy đế quốc Đường Xuyên còn có thể tiếp tục cầm cự được. Nhưng lại không hi vọng dân chúng Đường Xuyên quá đem hi vọng gửi gắm vào quân Lam Vũ, nếu như quân Lam Vũ quá cường đại như trong miêu ta, như vậy hi govnjg của dân chúng đối với quân Lam Vũ sẽ còn mạnh hơn chính phủ đế quốc, đây đương nhiên không phải là điềm báo tốt.

Khả năng là nhận chỉ thị chính xác của ai đó, đại bộ phận báo chí của kinh đô Ni Lạc Thần đều chẳng chút khách khí chỉ ra, quân Lam Vũ có thực lực tranh đoạn đảo Sùng Minh ở ngoài nghìn dặm với quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn giành được thắng lại, nhưng lại thủy chung chậm chạp không phái binh đổ bộ lên đế quốc Đường Xuyên, đây rõ ràng là thấy chết không cứu, phủ đại đô đốc Mỹ La căn bản không làm hết trách nhiệm của mình, đối với dạng đơn vị quân đội như vậy, cho dù sức chiến đấu có mạnh hơn nữa, đối với quốc gia mà nói cũng không có chút tác dụng nào.

Phê bình của báo chí đế quốc đối với Dương Túc Phong cũng hết sức sắc bén, hình thành tương phản cực lớn với khoảng thời gian trước đó, trong tuyệt đại đa số báo chí, Dương Túc Phong đều bị miêu tả thành kẻ đầy dã tâm, muốn dãm lên xác đế quốc leo tới vị trí cửu ngũ chí tôn.

Dùng văn chương của Điệp Tư Thi mà nói, quân Lam Vũ đã hoàn toàn luân lạc thành bộ đội quân phiệt bất chấp đế quốc sống chết, trong mắt chỉ có lợi ích của bản thân, cơ bản đã quên mất chức trách của mình, vứt bỏ mấy trăm vạn dân chúng đế quốc. Kẻ lãnh đạo của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong, mắt không có triều đình, chỉ biết hưởng thụ tư lợi cá nhân, cự tuyệt xuất binh giải cứu đế quốc, còn muốn đục nước béo cò, là kẻ gia tâm, mưu mô điển hình. Lịch sử đã chứng minh, loại người này tuyệt đối sẽ không chết tử tế.

Hơn nữa, cũng không biết từ đâu Điệp Tư Thi biết được chuyện quân Lam Vũ ở Đức Lôi Đạt Ngõa mặc cho người Áng Cách Tư lạm sát người vô tội, đem món nợ này tính hết lên trên đầu Dương Túc Phong, dùng ngòi bút sắc bén điểm danh chính Dương Túc Phong đã hạ lệnh đồ sát, không chút e dè bị chỉ trích là tội phạm chiến tranh, phạm phải luật trời, ắt bị trời phạt.

“Mẹ nó chứ, tội phạm giết người, tội phạm cưỡng dâm, tội phạm bắt cóc còn chưa đủ, hiện giờ lại thêm một cái danh hiệu con buôn chiến tranh, ngịch tặc… dù sao ta cũng tha mạng cho cô ta, vậy sao cô ta hận ta đến vậy?” Dương Túc Phong không kìm được nhỏ giọng chửi một câu, khẽ cười khổ nói.

Trong một đống văn chương lên án của báo chí đế quốc với Dương Túc Phong, hiếm có là không ngờ trang hai của (đế quốc nhật báo) nhắc tới tin tức thập tứ công chúa tới hộ quốc tự dâng hương, hơn nữa còn kèm theo ảnh của thập tứ công chúa, cả bài báo đều là “tin tức bên lề” liên quan tới thập tứ công chúa của đế quốc, nhưng lại nói vô cùng chính xác, làm người ta không thể không tin, ví như sở thích yêu ghét của công chúa, thập tứ công chúa “ tán thưởng nhất những hảo nam nhi xả thân vì quốc”. Người sáng suốt nhìn một cái là biết đây là mồi nhử đế quốc quăng ra, chuyên môn đợi Dương Túc Phong cắn câu, bất quá nhìn tử ảnh, thập tứ công chúa đúng là quốc sắc thiên hương, tú lệ vô cùng, điềm tĩnh hiền thục, tao nhã thanh cao, quả thực không hổ là nữ nhân có tiếng trên giang sơn tuyệt sắc bảng, chỉ cần là nam nhân, đều không thể không động lòng, Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ.

Báo vừa ra đường, lập tức đã bị cướp sạch sẽ, lập tức lời đồn bùng lên, đều độn đại thập tứ công chúa sắp xuất giá tới Mỹ Ni Tử rồi.

Khác với lời đồn là, có mấy tờ báo nhỏ “không bàn mà giống” đề xết rõ ràng, bọn họ từ chỗ nhân sĩ tin tức linh thông biết được, sau khi trận này thắng lợi, thập tứ công chúa sẽ tới Mỹ Ni Tư, thị sát dân chúng địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời đôn đốc quân Lam Vũ thật mau chóng xuất binh giải cứu đế quốc, giải cứu kinh đô Ni Lạc Thần. Tạm thời bất luận tin tức là thực hay giả, nhưng đã gây ra phản ứng mãnh liệt trong nội bộ dân chúng đế quốc, rất nhiều người cũng bắt đầu công khai thúc giục thập tứ công chúa mau chóng tới địa khu Mỹ Ni Tư xin viện binh tới giải cứu cục diện nguy khốn hiện giờ của đế quốc.

Đúng lúc Tô Chô Thư vừa tiến vào, nhìn thấy tin tức trên báo, mỉm cười nói:” Ồ, thập tứ công chúa lại tới à? Đó đúng là chuyện lớn! Bất quá chúng ta mong mỏi là công chúa tới, chứ đừng một chốc lại phái bộ đội tiên phong tới, muốn lấy sạch cả cái khố cuối cùng của chúng ta, cô công chúa này chúng ta mong không nổi đâu..”

Dương Túc Phong lại không tán đồng, cười cười ném báo chí qua một bên, lạnh lùng khinh miệt nói:” Đế quốc bày trò mà thôi, cho rằng chúng ta vẫn là đám nhóc con, bọn chúng hiện giờ đang tưởng ta bị mỹ sắc của thập tứ công chúa cám dỗ, muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá trong thiên hạ nào có người ngu như vậy, vì một nư nhân mà mua bán lỗ vốn, ít nhân ta không phải là thế.”

Tô Chẩm Thư cười có chút giảo hoạt, bình thản nói:” Mua bán lỗ vốn thì chúng ta không làm, bất quá chúng ta cũng không nhất định là lỗ vốn, chuyện này xem mọi người đấu thụ đoạn với nhau, tôi lại kiến nghị ngài để Mễ Nặc Tư Lương Cách đi phụ trách việc này, ông ta khẳng định sẽ bẻ gẫy hết mấy trò gian xảo triều đình. Minh Sơn Quế hiển nhiên là thâm trầm lão luyện, nhưng Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chẳng kém phân nào, cứ để hai người bọn họ quá chiêu, xem xem hiệu quả thế nào.”

Dương Túc Phong cười lớn, hai tay ấn lên bàn nói:” Ngươi và ta nghĩ giống nhau rồi, Mễ Nặc Tư Lương Cách đích xác là rất thích hợp làm làm chuyện này, một lát nữa ta sẽ Mỹ Ni Tư truyền tin, sai Mễ Nặc Tư Lương Cách tới kinh đô Ni Lạc Thần địa lại ngó nghiêng, thăm dò tình hình của triều đình.

Dừng lại một chút, Dương Túc Phong tò mò hỏi:” Phía trước là hạm đội của kẻ nào? Sao không có chút động tĩnh nào?”

Tô Chẩm Thư nhếch môi cười:” Thuộc hạ cũng không biết, tựa hồ hẳn là một kẻ nào đó trong hải tặc Solomon, bởi vì bị tên tiểu tử A Phương Tác đuổi sát không buông ở phía sau, tôi chào hỏi với hắn, hỏi xem có cần giúp đỡ hay không, kết quả hắn không ngờ lại nói tôi muốn chia chiến lợi phầm của hắn, bảo tôi đừng có xen vào việc của người khác, vì thế đành thôi.”

Dương Túc Phong hơi chút kinh ngạc hỏi:” Tên tiểu tử A Phương Tác, đuổi người ta mà đuổi tới tới đây?”

Tô Chẩm Thư cười đáp:” Tô thấy hắn khẳng định là đuổi tử hải vực Solomon tới đây rồi, tên gia hỏa này, bản lĩnh gì chẳng có, chỉ có sự dẻo dai, dính vào rồi thì có chết cũng không buông, bị hắn nhìn trúng thì khẳng đỉnh đuổi theo tới cùng, đuổi không được quyết không thôi. Hải tặc Solomon có lẽ là gặp nạn rồi, gặp phải một kẻ như hắn.”

Dương Túc Phong suy ngẫm chốc lát, trầm ngâm nói:” Có cơ hội chúng ta lắp cho hắn cái điện đài, để tiện liên hệ.”

Tô Chẩm Thư gật đầu nói:” Sớm nên làm thế rồi.”

Dương Túc Phong ngồi xuống, lật qua kế hoạch tác chiến trước mặt, lại nói:” Liên hệ với bọn Khắc Lý Khắc Lan chưa?”

Tô Chầm Thư đứng nghiêm nói:” Đấy chính là điều thuộc hạ chuẩn bị tới báo cáo với ngài, đã liên hệ được rồi, hiện giờ trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội đang lên thuyền, hạm đội Khắc Lý Khắc Lai phụ trách cảnh giới ở bên cánh, đợi chúng ta tới nơi, sẽ xuất phát tới càng Lỗ Đạt.

Dương Túc Phong ngật dầu, nhìn qua đồng hồ, gọi Viên Ánh Lạc tới, trầm giọng nói:” Thông tri cho ba sư đòan bộ binh lục quân, còn cà kỵ binh của Phong Phi Vũ, báo cáo lần nữa vị trí bộ đội và tình hình chuẩn bị chiến đấu hiện nay.

Viên Ánh Lạc rời đi, rất mau đem tin tức phàn hồi trở lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất