Chương 29: An ủi tiền?
Nhìn A Cát chỉ điểm một chút về huyệt đạo, Vương Dã nhất thời tinh thần tỉnh táo hẳn.
Hắn lồm cồm bò dậy từ dưới đất, hướng về phía đám giang hồ khách trong tiệm mà lớn tiếng nói: “Đều thấy cả rồi chứ? Đến Túy Tiên Lâu ta gây chuyện thì chỉ có cái kết quả này thôi!”
Trong lời nói, Vương Dã vênh mặt lên đầy đắc ý, phảng phất như chính hắn vừa đánh ngã hai người kia vậy.
Thấy Vương Dã bộ dạng đó, A Cát chỉ biết liếc xéo một cái.
Cái gì gọi là mặt dày vô liêm sỉ?
Đây mới chính là mặt dày vô liêm sỉ!
Chân trước còn ra sức gân cổ bảo người ta đến cứu, bây giờ lại được đà lấn tới, cáo mượn oai hùm mà dương dương tự đắc.
Lão chủ mê tiền này, quả nhiên là vô sỉ tới cực điểm.
Nghe Vương Dã nói vậy, tất cả các vị giang hồ khách vừa rồi còn hào khí ngút trời nay đều thay đổi sắc mặt, nguyên một đám vùi đầu vào ăn cơm, không còn dám hó hé thêm lời nào.
Nhìn thấy đám giang hồ khách chỉ biết vùi đầu ăn cơm, Vương Dã gật gù đắc ý.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ Nhạc Vừa Mới và gã Đại Hán kia nằm, khẽ đưa tay lục lọi trên người hai người.
“Lão mê tiền, ngươi làm cái gì đấy?”
Thấy bộ dạng của Vương Dã, A Cát kinh ngạc thốt lên.
Giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt bao nhiêu giang hồ khách, Vương Dã lại dám công nhiên giở trò với hai gã đại nam nhân.
Chẳng lẽ, Vương Dã tên này không chỉ tham tiền háo sắc, mà còn có cả ham mê với phương diện kia nữa sao?
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, các giang hồ khách khác đều cạn lời, chỉ vì ngại có A Cát ở đây, nên nguyên một đám cắm đầu vào ăn cơm, không ai dám lộ ra vẻ gì.
“Trách móc cái gì mà trách móc?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của A Cát, Vương Dã tức giận nói: “Ăn cơm trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên ở đời, hai người này giờ tê liệt ngã ra đây, moi không ra tiền thì ta tự tay tới lấy, có vấn đề gì sao?”
Thì ra là động tay động chân để lấy tiền...
Nghe Vương Dã nói, A Cát âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Quả không hổ danh là kẻ trong mồm chó cũng đoạt được miếng ăn, trong miệng người chết cũng nhổ được răng, đúng là tham tiền đến tận xương tủy!”
“Hừ, thằng nhãi ranh!”
Nghe A Cát nói, Vương Dã quát: “Tiểu tử ngươi đúng là chưa từng quản việc nhà nên không biết gạo muối đắt đỏ thế nào, ta mở một cái khách điếm lớn như vậy, không tính toán chi li thì sao được?”
Vừa nói, Vương Dã liền xốc cái túi tiền trên người gã Đại Hán lên, mở ra rồi lẩm bẩm: “Ăn thịt uống rượu hết tổng cộng ba lượng bạc, nhưng ngươi lại dám động tay động chân với lão tử, làm lão tử giật mình hú vía, cái này không thể bỏ qua!”
“Thu thêm của ngươi mười bảy lượng bạc, tính là tiền an ủi tinh thần, tổng cộng là hai mươi lượng bạc!”
Nói xong, Vương Dã lấy ra một nén bạc nhỏ từ trong túi gã Đại Hán rồi cất vào người.
An ủi tiền!?
Nghe Vương Dã nói, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy hết sức mới mẻ.
Bọn họ lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy cái danh xưng an ủi tiền này!
Nói đến đây, Vương Dã quay người lại đi tới chỗ Nhạc Vừa Mới.
“Còn ngươi, tiểu tử vô cùng tàn nhẫn, vừa rồi một kiếm suýt chút nữa xuyên thủng đầu lão tử, chuyện hôm nay cũng đều là do ngươi mà ra cả.”
“Gây hấn sinh sự, an ủi tiền, tính thêm rượu và rau xào nữa, tổng cộng thu của ngươi năm mươi lượng bạc!”
Nói xong, Vương Dã liền lấy ra năm mươi lượng bạc từ trong túi Nhạc Vừa Mới.
!!!
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trên mặt A Cát tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Vừa moi tiền, vừa lập ra bao nhiêu là danh mục, từ hai người kia vơ vét được tận bảy mươi lượng bạc, cách làm này khiến A Cát phải trợn mắt há hốc mồm.
Hắn nhìn Vương Dã trước mặt, mở miệng nói: “Lão mê tiền a lão mê tiền, may mà ngươi chỉ mở khách điếm thôi.”
“Nếu ngươi mà đi làm quan trong triều đình, thì chắc chắn là tiền đồ vô lượng!”
“Bậc thầy nghĩ kế moi tiền như ngươi, thì dù cho đệ nhất cự tham đương triều cũng phải gọi một tiếng sư phụ!”
“Phì!”
Nghe A Cát nói, Vương Dã nhổ toẹt một cái: “Cái gì mà đệ nhất cự tham cũng phải gọi một tiếng sư phụ, ta nói cho ngươi biết, ta đây là một người dân lương thiện, tuân thủ pháp luật đấy!”
Dân lương thiện?
Trên đời này lại có thứ dân lương thiện chuyên đi moi tiền từ người khác như vậy sao?
Nghe Vương Dã nói, mọi người ở đó đều âm thầm suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối không một ai dám đứng ra nói gì.
Dù sao cũng đã có Nhạc Vừa Mới và gã Đại Hán đi trước làm gương rồi, ai còn dám dại dột mà xông lên để Vương Dã vơ vét thêm một khoản an ủi phí nữa.
“Được rồi, lão tử không thèm nói nhảm với ngươi nữa.”
Sau khi cân nhắc số bạc trong tay vài lần, Vương Dã nhét thẳng vào trong ngực, rồi nói: “Ngươi coi chừng tiệm cho ta, lão tử ra ngoài một chuyến!”
“Lại nữa à!?”
Nghe Vương Dã nói, A Cát biến sắc: “Ngươi, cái lão mê tiền này, vung tay làm chưởng quỹ quen rồi có phải không?”
“Ngươi mà đi thì nhiều người như vậy, chưa kể đến những chuyện khác, tiền bạc ta biết thu của ai đây?”
Đối với hành vi của Vương Dã, A Cát căm ghét đến tận xương tủy.
“Sao lại không thu được? Ngươi cứ hỏi xem những vị ở đây có ai dám trốn mấy đồng bạc tiền cơm này không?”
Vương Dã nói.
“Ờ... Không dám... Không dám ạ...”
Lời vừa dứt, đám giang hồ còn lại liền nhao nhao lắc đầu.
Vết xe đổ vẫn còn nằm kia, ai dám dại dột mà phạm vào điều cấm kỵ này chứ?
“Thấy chưa?”
Nghe đám giang hồ khách nói vậy, Vương Dã nói: “Ta đi một lát rồi sẽ quay lại thôi!”
Nói xong, Vương Dã bước chân thanh thản, bất chấp ánh mắt oán hận của A Cát, chậm rãi rời đi.
...
Ra khỏi Túy Tiên Lâu, Vương Dã đi vòng vèo qua mấy con phố, rồi rẽ vào Mùi Mực Trai ở chợ phía đông thành Kim Lăng.
Mùi Mực Trai là nơi các văn nhân mặc khách trong thành Kim Lăng lui tới mua sắm văn phòng tứ bảo và thư họa.
Lão bản Trương An Thuận viết chữ rất đẹp, lúc rảnh rỗi thường giúp người ta viết biển hiệu, ba chữ Túy Tiên Lâu của Vương Dã cũng là do một tay Trương An Thuận viết nên.
“Ồ, Vương chưởng quỹ!”
Vừa bước chân vào Mùi Mực Trai, Trương An Thuận mặc áo thanh sam chậm rãi tiến lên, chắp tay hành lễ nói: “Khách quý đến chơi!”
“Sao? Lần này lại đến nhờ viết chữ sao?”
“Trương lão bản quả là thông minh, vừa đoán đã trúng.”
Thấy Trương An Thuận, Vương Dã chắp tay đáp lễ: “Lần này ta tới, là muốn mời Trương lão bản viết giúp một bộ chữ, để ta treo ở trên tường, dùng làm trang trí.”
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, Trương An Thuận cười lớn: “Không ngờ Vương chưởng quỹ lại là một người tao nhã như vậy, việc này không khó.”
“Chỉ là không biết, Vương chưởng quỹ muốn ta viết chữ gì đây?”
“Đơn giản thôi!”
Nhìn Trương An Thuận trước mặt, Vương Dã nở một nụ cười tươi: “Lần này ta không đề cập đến thi từ, cũng không nhắc đến ca phú, chỉ muốn Trương lão bản giúp ta viết một câu...”
Nói xong, Vương Dã ghé sát vào tai Trương An Thuận, nhỏ giọng nói vài câu.
“Cái này!?”
Nghe vậy, Trương An Thuận lộ vẻ khó xử: “Vương chưởng quỹ nhất định muốn viết câu này sao?”
“Xác định!”
Nhìn Trương An Thuận, Vương Dã nói: “Trương lão bản cứ việc viết, còn lại là chuyện của ta.”
Nói xong, Vương Dã nở một nụ cười đầy ẩn ý.