Chương 30: Hy vọng người không sao
Đêm đã khuya, Túy Tiên Lâu đã sớm đóng cửa im ỉm.
A Cát ngồi trước bàn ăn, tay trái gặm bánh bao, tay phải bốc đùi gà, miệng nhai tóp tép không ngừng nghỉ.
Nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào bức tường lớn chính diện đại sảnh.
Trên vách tường kia, treo lù lù một bức tranh chữ.
Bức tranh chữ được lồng kính trong khung gỗ kỹ lưỡng, bên trên còn quét thêm một lớp sơn, nhìn vào thấy bóng loáng như ngói mới, thu hút ánh nhìn.
"Không phải chứ, chưởng quỹ?"
Nuốt vội miếng gà trong miệng, A Cát nhìn bức tranh chữ trên tường, lên tiếng: "Ngươi hì hục cả buổi, chỉ làm ra cái trò con nít này thôi à?"
Trong giọng nói, A Cát lộ rõ vẻ quái dị.
"Có vấn đề gì sao?"
Nghe vậy, Vương Dã ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ, đáp: "Ngươi xem, nét chữ cứng cáp hữu lực, lại được đóng khung gỗ cẩn thận, thêm lớp sơn bóng loáng, chẳng phải ẩn chứa phong thái văn nhân tao nhã, không màng danh lợi sao?"
"Chữ thì đúng là chữ tốt, đóng khung cũng nhất lưu..."
Trước lời của Vương Dã, A Cát hiếm khi gật đầu, rồi lại nói: "Nhưng nội dung ngươi viết bên trong là cái thứ quái quỷ gì vậy?!"
"Ta thấy người ta thì làm thơ, có người sáng tác ca phú, dở nhất thì đề một chữ, cũng thể hiện được chút khí chất văn nhân."
"Nhưng ngươi viết cái thứ này, chính ngươi nhìn có thấy lọt mắt không hả?!"
Nói đoạn, A Cát chỉ tay lên bức tranh chữ trên tường, thấy rõ dưới ánh đèn, năm chữ lớn được viết ngay ngắn:
Muốn đánh thì ra đánh!
Năm chữ rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp, quả thực là chữ đẹp.
Nhưng kết hợp với nội dung bên trong, lại mang đến cảm giác chua loét như dưa muối lâu ngày.
"Tiểu tử nhà ngươi biết cái gì!"
Nghe A Cát nói, Vương Dã trợn mắt: "Kim Lăng Thành là thành thị lớn nhất trong vòng ngàn dặm, chưa kể du khách, thương nhân, phiên bang dị tộc, chỉ riêng giới võ lâm lui tới đã nhiều không đếm xuể!"
"Du khách, thương nhân thì thôi, họ cũng như ta, dĩ hòa vi quý. Nhưng đám phiên bang dị tộc với võ lâm nhân sĩ thì khác!"
"Bọn họ toàn lũ đầu đội trời chân đạp đất, đao kiếm lăm lăm trong tay, lại thêm chút võ công phòng thân, động tí là máu đổ đầu rơi."
"Ta không đề phòng cái này, ba ngày lại có kẻ đập phá, năm ngày gặp chuyện lớn, ngươi không thấy phiền, ta còn xót của đây này. Lỡ mà có án mạng xảy ra, ta còn làm ăn buôn bán gì nữa?"
"Trần Trùng, ngươi nói có lý không hả!?"
Vừa nói, Vương Dã vừa liếc nhìn Trần Trùng đang cắm cúi ăn cơm.
"Chưởng quỹ, ta thấy viết vậy cũng không ổn lắm."
Thấy Vương Dã nhìn mình, Trần Trùng lau vệt dầu trên miệng, đáp: "Nếu đổi thành bốn chữ 'Xin chớ gây sự', có lẽ sẽ nhã nhặn hơn..."
"Đấy, thấy chưa!"
Nghe Trần Trùng nói, A Cát ưỡn cổ: "Bụng rỗng không một chữ mà còn bày đặt văn vẻ, không có tài văn nhân mà cứ thích làm bộ làm tịch!"
"Cái thứ này mà khách nhìn thấy không sợ bị người ta cười cho thối mũi à!"
"Ồ à?"
Nghe A Cát và Trần Trùng nói, Vương Dã ngạc nhiên: "Hai người các ngươi thông đồng với nhau à?"
"Ngươi, A Cát, chớp mắt một cái đã thành văn nhân rồi hả? Mũi heo mà đeo hành, làm bộ cái gì?"
"Hắn cuống lên rồi, hắn cuống lên rồi!"
Nghe Vương Dã nói, A Cát vội đáp: "Chắc chắn là chúng ta nói trúng tim đen, nên hắn thẹn quá hóa giận!"
"Hừ, A Cát, thằng nhãi ranh nhà ngươi biết cái gì!"
Thấy A Cát cãi, Vương Dã nói: "Cãi nhau mà bày đặt văn vẻ làm gì, có khí thế là được rồi!"
"Còn 'Xin chớ gây sự', ngươi treo cái đó xem có ai nghe không!?"
"Nhìn cái này của ta xem, ngắn gọn, súc tích, lại không mất khí thế, không những thế, trong khí thế còn mang theo chút ngạo nghễ, trong ngạo nghễ lại có vài phần thiếu kiên nhẫn, từ gốc rễ dập tắt ý định gây sự của người khác!"
Vương Dã quả thực yêu thích bức tranh chữ này đến chết đi sống lại.
"Nghe cũng có lý đấy chứ."
Nghe Vương Dã nói, A Cát bĩu môi: "Nhưng mà nói ngươi khôn thì có lúc lại ngớ ngẩn..."
"Như chuyện tối nay chẳng hạn, mấy quán trọ khác thì nấn ná chưa đóng cửa, chờ đám giang hồ kia tranh đoạt Hỏa Hầu xong xuôi đến ăn uống nghỉ ngơi."
"Còn ngươi thì sớm nửa canh giờ đã đóng cửa cài then, thật không biết ngươi nghĩ gì nữa?"
"Phải biết, đêm nay ai đoạt được Hỏa Hầu, nhất định không dung người khác, ở một cái là bao trọn cả quán, thế chẳng phải là một món hời lớn à!"
A Cát ngồi vắt vẻo, cảm thán.
"Thằng nhãi ranh nhà ngươi, đúng là không biết tính toán!"
Đáp lời A Cát, Vương Dã cười khẩy, hếch mũi coi thường: "Ngươi tưởng bọn họ khôn à? Như thế mới là dại!"
Trong giọng nói, Vương Dã tràn đầy vẻ khinh miệt.
"Thấy chưa, thấy chưa."
Nghe vậy, A Cát quay sang Trần Trùng: "Đây chính là điển hình không ăn được nho thì chê nho xanh!"
"A Cát, ngươi bớt cãi đi, chưởng quỹ lăn lộn lâu như vậy, lẽ nào không biết tính toán?"
Nghe A Cát nói, Trần Trùng đáp: "Chưởng quỹ nói vậy, chắc chắn có lý do của hắn!"
"Hừ, Trần Trùng, ngươi rốt cuộc bênh ai hả?"
A Cát trừng mắt nhìn Trần Trùng.
"Thấy chưa, vẫn có người hiểu chuyện!"
Ngay khi A Cát vừa dứt lời, Vương Dã lên giọng, đắc ý nói.
"Lão mê tiền, ngươi đừng có đắc ý!"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vương Dã, A Cát nói: "Ngươi giỏi thì nói xem, vì sao bọn họ mới là dại?"
A Cát không hiểu, vì sao hôm nay Vương Dã lại khác thường mà đóng cửa sớm, lại còn bảo những quán trọ nấn ná mở cửa là dại.
"Đã bảo ngươi đầu óc không thông mà còn không tin!"
Nhìn vẻ mặt tò mò của A Cát, Vương Dã cười nham nhở: "Ta hỏi ngươi, đám võ lâm nhân sĩ này tụ tập ở Kim Lăng Thành là vì cái gì?"
"Vì Hỏa Hầu chứ sao?"
A Cát ỉu xìu đáp: "Còn phải hỏi!"
"Đúng, Hỏa Hầu là dị thú vô chủ của đất trời, đám võ lâm kia tranh nhau đoạt làm gì cho điên đầu, mà ai quy định Hỏa Hầu lọt vào tay ai thì là của người đó?"
Vương Dã trầm mặt, lộ ra vẻ thâm sâu khó dò.
!!!
Nghe vậy, sắc mặt A Cát chợt biến đổi.
Đúng vậy, ai quy định Hỏa Hầu vào tay ai thì là của người đó?
Võ lâm giang hồ, kẻ mạnh làm vua!
Tiền tài hay bảo vật, ai võ công cao thì người đó định đoạt!
Ngươi có thể đoạt được Hỏa Hầu từ Hổ Khâu sơn, ta cớ gì không thể đoạt từ tay ngươi?
Dung nạp kẻ đoạt được Hỏa Hầu vào trọ, ắt sẽ bị liên lụy.
Chính vì vậy, những kẻ mở quán làm ăn kia mới là thật dại.
Nghĩ đến đây, A Cát vừa định nói gì đó.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn từ đằng xa vọng lại.
"Thấy chưa, có chuyện rồi đấy!"
Nghe tiếng động, Vương Dã nhún vai, nhặt cánh gà lên gặm ngon lành: "Haizz, không biết tình hình ngoài kia thế nào, hy vọng người không sao..."