Giáo Y Ngây Thơ

Chương 78: Nhị thiếu gia Tạ gia

Chương 78: Nhị thiếu gia Tạ gia
Hoa Đô có một núi hai viện ba hội bốn địa, hai viện trong đó đương nhiên là học viện nữ sinh Hoa Đô cùng đại viện chính phủ. Học viện nữ sinh Hoa Đô xây dựng đã trên trăm năm, có vô số nữ cường nhân từ trong đi ra, danh tiếng của nó không chỉ giới hạn trong Hoa Đô mà cả nước cộng hòa đều nghe tới, thậm chí trên toàn thế giới cũng rất nổi danh.
Cũng chính vì vậy nó mới sánh ngang với đại viện chính phủ Hoa Đô.
Đại viện chính phủ với tư cách là chỗ ở của cao tầng toàn bộ Hoa Đô, mặc dù không quá thần bí, dù những người bình thường nếu có việc cũng có thể ra vào, còn lực lượng bảo vệ đại viện chính phủ cũng không quá sâm nghiêm như người thường tưởng tượng.
Nước cộng hòa thượng võ, nhưng đối mặt với cơ quan nhà nước mạnh mẽ, không có bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào có can đảm khiếu chiến uy quyền quốc gia. Cho nên đại viện chính phủ tuy nói là nơi quan trọng nhất Hoa Đô nhưng bình thường chỉ có hai chiến sĩ thay phiên trực, cơ bản không còn lực lượng vũ trang nào khác.
Lúc này, một chiếc Audi A6 màu đen chậm rãi đi về phía đại viện chính phủ, chiếc xe màu đen, kính cũng màu đen, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Khi chạy tới cửa đại viện, kính ghế lái chậm rãi hạ xuống, sau đó một cánh tay phủ đầy vết chai vươn ra, trên tay cầm một tờ giấy chứng nhận.
Chiến sĩ phụ trách trông coi đại viện nhìn kỹ giấy chứng nhận, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, vội vàng thực hiện nghi thức chào của quân đội về phía chiếc xe, chiếc xe cứ như vậy phóng vào, không nói một từ thừa thãi. Nếu người bình thường thấy được cảnh này thì ai không sợ rớt con mắt xuống đất, sau đó phát ra tiếng cảm thán kinh người, đây là ai mà trâu bò như vậy, không cần kiểm tra?
Phải biết, với tư cách là nơi ở của những nhân vật quan trọng nhất Hoa Đô, tuy nói có rất nhiều người có thể ra vào nhưng đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, không thèm liếc nhìn một cái như vậy đúng là hiếm thấy.
Chiếc Audi lái thẳng vào đại viện chính phủ, vốn cho rằng sẽ dừng lại ở biệt thự số 1. Dù sao có thể khiến bảo vệ không kiểm tra thân phận thì ắt phải là nhân vật lớn, nếu như là nhân vật lớn vậy tới đây đương nhiên là tìm người có thân phận cao nhất, nào ngờ chiếc Audi lái qua biệt thự số 1, cuối cùng dừng trước cửa biệt thự số 5.
Nước cộng hòa không có chức vụ bí thư, lớn nhất thành phố chính là Chủ tịch thành phố, biệt thứ số 1 bình thường đều là Chủ tịch thành phố ở. Mà phía dưới Chủ tịch thành phố có ba phó Chủ tịch thành phố, chia nhau quản lý về người, dân sinh, pháp lý, tương đương với bộ Lại, bộ Hộ và bộ Hình thời cổ.
Một người quản lý chuyện thăng chức, một người quản lý chuyện xây dựng kinh tế cùng nhân dân sinh hoạt, một người phụ trách trị an.
Ba người đều chịu sự quản lý của Chủ tịch thành phố, chỉ có điều nếu ba người liên kết, cũng có quyền vạch tội Chủ tịch thành phố, đây cũng là chế độ quan chức thường thấy nhất của nước cộng hòa.
Chủ tịch thành phố và phó Chủ tịch thành phố ngoài hợp tác thì còn có thể giám sát lẫn nhau, mà nhiều khi bốn người này lại đến từ những phe phái bất đồng.
Sau bốn Chủ tịch thành phố có có một Cục giám sát, đây là một cơ cấu đặc biệt nhất nước cộng hòa. Về cấp bậc, cục Giám sát nằm trên phó Chủ tịch thành phố, xét về quyền lực, cục Giám sát kém xa phó Chủ tịch thành phố, thế nhưng xét về quyền lực ẩn thì cục Giám sát có quyền lực trên cả Chủ tịch thành phố. Đơn giản là do công việc chủ yếu của cục Giám sát là giám sát Chủ tịch thành phố cùng mấy phó Chủ tịch thành phố, nói trắng ra là tương đương Cẩm Y vệ thời triều Minh.
Đây cũng là ban nghành trực thuộc Đốc Sát viện, mà ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng không có quyền hỏi đến. Phải biết, cho dù là người lãnh đạo đất nước cũng bị Đốc Sát viện giám sát.
Nhưng dù sao cục Giám sát cũng là một bộ môn nhàn hạ. Ít nhất chưa bao giờ cục Giám sát liên hệ với dân chúng. Cho nên trong các đại viện của chính phủ, biệt thự của cục Giám sát còn xếp sau các chủ tịch thành phố.
Lúc này, chiếc Audi màu đen đỗ trước căn biệt thự số 5, đó chính là nơi ở của Cục trưởng cục Giám sát.
Ngoài cửa đã có quản gia đứng chờ sẵn. Một người bước từ chỗ lái xe xuống. Đó là một người đàn ông thân cao một mét bảy, vừa xuống xe đã mang đến một cảm giác trầm ổn. Nếu có Miêu Húc ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra đây là một cường giả đã bước chân vào cánh cửa kia.
Một nhân vật như vậy, mặc kệ là đi đến chỗ nào cũng được người ta tôn sùng, nhưng hiện tại y chỉ là một lái xe nho nhỏ.
Y bước ra cửa sau, cung kính mở cửa xe. Vốn tưởng rằng người bước ra sẽ là một lão già, ai biết được người bước ra lại là một thanh niên chỉ vừa hơn hai mươi tuổi.
Gã thanh niên không tính là đẹp trai, nhưng tuyệt đối không khó nhìn. Mái tóc húi cua, ánh mắt hữu thần, mặc trên người bộ quần áo Tôn Trung Sơn, nhìn cực kỳ vừa vặn. Hơn nữa cổ áo chỉnh tề, lúc bước đi trầm ổn hữu lực, khiến người nhìn cũng phải phát sinh cảm tình.
Khi ánh mắt của y nheo lại, có thể nhìn thấy một vòng hào quang quỷ dị.
- Tạ thiếu, mời vào, lão gia đang chờ trong phòng.
Nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tuổi, trên mặt quản gia hiện lên nụ cười thân thiết, vội chạy ra đón.
Chàng thanh niên được gọi là Tạ thiếu khẽ gật đầu, rồi bước vào căn biệt thự số 5.
Đại viện chính phủ được bao bọc bởi những hàng cây xanh. Hiện tại đang là đầu mùa hạ, ngược lại không mang đến sự nóng bức. Trong biệt thự cũng không mở máy lạnh. Một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cầm trong tay một cây quạt to. Nhìn thấy Tạ thiếu bước vào, ông cũng không có ý đứng dậy chào đón, cầm quạt chỉ vào ghế sofa đối diện, nói:
- Ngồi đi.
Thái độ rất tùy ý, giống như người đến chẳng phải đại nhân vật nào mà chỉ là vãn bối của ông.
Gương mặt Tạ thiếu cũng không lộ ra dáng vẻ cung kính, càng không có dấu hiệu tức giận, chỉ đặt mông ngồi xuống ghế salon đối diện. Quản gia đã sớm chạy đi pha trà, lúc này mang đến một ly trà. Sau khi cung kính đặt xuống bàn, liền vội đi ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tạ thiếu cũng không nhìn tách trà trên bàn, lạnh lùng hỏi, thái độ không thể nói là ác liệt, nhưng tuyệt đối không phải hiền lành. Hơn nữa giọng điệu này có chút giống đang hỏi thuộc hạ của mình.
- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi này là Cục trưởng cục Giám sát thành phố Hoa Đô Uông Luân.
- Chút chuyện ngoài ý muốn? Lão Uông, ông không phải luôn tự đề cao mình sao? Để dẹp tan Thanh Nguyệt Hội, tôi đã phái một số cao thủ bên cạnh sang cho ông. Nhưng đã ba ngày rồi, Thanh Nguyệt Hội vốn đã bị tiêu diệt lại trở thành bang phái lớn nhất Hoa Đô. Còn Đông Phương Hội mà tôi có ý định bồi dưỡng lại bị người ta nhổ tận gốc. Cái này mà gọi là chút chuyện ngoài ý muốn sao?
- Tạ thiếu không phải còn có Huyết Sát Hội à?
Gương mặt Uông Luân không hề có bất kỳ sợ hãi nào, vẫn nhàn nhạt nói.
- Ông…
Tạ thiếu phẫn nộ. Trước đây, Huyết Sát Hội chỉ là một bang hội nho nhỏ. Chỉ có điều hội trưởng nhiệm kỳ trước không cẩn thận đắc tội y, kết quả là bị y tiêu diệt. Mà lúc đó y cũng đang nhiệt huyết dâng trào, muốn thành lập một bang hội cho mình. Sau đó nhờ thực lực cường đại của mình, y đã trở thành hội trưởng tân nhiệm của Huyết Sát Hội, phát triển bang hội lớn mạnh như ngày hôm nay.
Nhưng về sau, sau mấy lần Huyết Sát Hội gặp phải tai họa ngập đầu, y đành phải cho người giả mạo mình để quản lý bang hội. Đây là bí mật mà chỉ có y và một số người tâm phúc mới biết được. Đương nhiên, người đàn ông trước mặt cũng biết. Bằng không, lúc trước Huyết Sát Hội sẽ không phối hợp với Đông Phương Hội tấn công Thanh Nguyệt Hội.
Nhưng Huyết Sát Hội lại đứng phía đằng sau, Đông Phương Hội mới là bang hội đẩy lên trước sân khấu. Một bang hội vốn cho rằng sẽ chiếm hết ưu thế lại bị người ta tiêu diệt. Ông ta không giải thích thì thôi, lại còn nói mình còn có Huyết Sát Hội. Chẳng lẽ muốn Huyết Sát Hội bị tiêu diệt luôn thì mới có thể giải thích sao?
- Tạ Việt, tôi không phải là thuộc hạ của cậu, cậu đừng dùng giọng điệu đó mà ăn nói với tôi. Tôi giúp cậu là bởi vì năm đó mẹ của cậu giúp tôi một lần, tôi nợ ân tình của bà ấy. Với thân phận Nhị công tử Tạ gia của cậu, còn chưa có tư cách ra lệnh cho tôi đâu. Người của Đốc Sát Viện chẳng sợ bất luận thế gia nào.
Trong lúc Nhị thiếu gia Tạ gia đang chuẩn bị nổi giận, Uông Luân nhàn nhạt nói.
Từ đầu đến cuối giọng điệu vẫn phong đạm vân khinh.
Ta Vân cau chặt lông mày, thậm chí trên trán còn xuất hiện mấy cọng gân xanh, ngay cả nắm tay không tự chủ được mà nắm chặt.
- Xin lỗi, Uông thúc, là tôi quá nóng giận. Tôi chỉ muốn biết tại sao sự việc lại như vậy?
Rốt cuộc, Tạ Việt vẫn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, chủ động nói lời xin lỗi.
Giống như Uông Luân đã nói, với địa vị của Đốc Sát Viện, đúng là không cần sợ bất kỳ gia tộc hay thế lực nào.
Cho dù Tạ Việt thân là nhị công tử Tạ gia, cho dù bản thân y cũng là một cao thủ, thủ đoạn kinh người thế nhưng đối mặt với người của Đốc Sát viện, y không dám làm càn.
Nếu thực sự đắc tội với người của Đốc Sát viện, cho dù là lão gia tử cũng không cứu được y, thậm chí rất có thể là tự tay đưa y vào ngục giam, hoặc… hình đài.
- Ở đây có một đoạn video của khách sạn, cậu có thể nhìn…
Thấy Tạ Việt cúi đầu, giọng điệu của Uông Luân mới hòa hoãn một chút, chỉ vào chiếc máy tính bảng trên bàn trà.
Tạ Việt nhíu mày, đưa tay cầm lấy, xem rất nghiêm túc. Khi thấy Miêu Húc khiêng một thanh đao xông vào trong chém giết, một đao giết chết Vũ Thiên Trợ, đồng tử của y co lại.
Khi thấy Đông Phương Vô Địch cũng chết thảm dưới lưỡi đao, sắc mặt y tái nhợt. Thanh Nguyệt hội lại có một cao thủ như vậy, chẳng trách chúng lại dám từ chối lời mời chào của mình.
- Uông thúc, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Xem xong video, mấy phút sau Tạ Việt mới tiêu hóa xong nội dung. Dù khi trước y đã được nghe một số lời đồn đại, thế nhưng khi nhìn thấy thì y mới biết được sự khủng bố của cường giả thần bí kia, người này y có thể địch lại sao?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất