Giáo Y Ngây Thơ

Chương 804: Ý niệm Thái Cổ

Chương 804: Ý niệm Thái Cổ
“Shhh…” Mũi nỏ gai góc mang theo cả máu thịt khiến Tiêu Tĩnh Thần đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, nhưng y căn bản chẳng thèm quan tâm tới vết thương của mình mà bước về phía Đoạn Thiên Vũ đã bị chém thành mấy khúc cách đó không xa. Còn Lôi Na vẫn luôn đi theo y, chỉ sợ y sơ sẩy ngã xuống.
Khi thấy đôi mắt mở lớn của Đoạn Thiên Vũ, y trực tiếp hừ lạnh một tiếng:
-Nếu chưa chết thì chớp mắt coi…
Y vừa dứt lời, đôi mắt đang mở của Đoạn Thiên Vũ khẽ chớp chớp. Âu Dương Quân Mộng và Âu Dương Tuyết vừa phục hồi tinh thần được chút chút câm lặng. Cái tên này đã bị chém thành mấy khúc như vầy rồi mà vẫn chưa chết sao?
-Mở miệng…
Tiêu Tĩnh Thần hừ lạnh một tiếng, Đoạn Thiên Vũ lập tức hé miệng. Sau đó Tiêu Tĩnh Thần dùng móng vuốt cắt đứt cổ tay mình, dòng máu đỏ tươi chảy ra, y trực tiếp đưa tới bên miệng Đoạn Thiên Vũ. Đoạn Thiên Vũ gắng sức hé miệng, hút lấy máu tươi từ vết thương, mà cơ thể gã thì lập tức khôi phục lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Trái tim đã ngừng đập cũng đã bắt đầu phát ra tiếng “thình thịch” “thình thịch”, hợ, thế là sống lại rồi!
-Được rồi, Thần, vết thương của anh cũng không nhẹ...
Nhìn thấy Tiêu Tĩnh Thần vẫn đang chảy máu, trong lòng Lôi Na nhói đau, nhanh chóng mở miệng nói.
-Đừng mà, Tiêu lão đại, để em hút thêm chút nữa đi anh, em sắp…
Đoạn Thiên Vũ rất muốn nói em sắp đột phá rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lôi Na thì im bặt, Tiêu Tĩnh Thần cũng thu tay lại, miệng vết thương trên cổ thay lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Sau đó y quay đầu nhìn về phía Lâm Kiếm Phong vẫn nằm im không động đậy trên mặt đất.
Về phần Đoạn Thiên Vũ, “bùng” một phát, biến thành một đàn rơi, những bộ phận khác cũng nổ bung tức thì, cuối cùng nhanh chóng tụ lại một chỗ, biến thành dáng vẻ của gã, chỉ là so với dáng vẻ vừa nãy thì càng tái càng nhợt hơn.
Nhưng mà gã vừa mới tụ được thân hình đã trực tiếp nhào lên người Lâm Kiếm Phong, cất tiếng gào khóc.
-Huhuhu, Tiểu Kiếm, cậu chết thảm như vậy ư? Sao lại chết mất rồi hả? Tôi đau lòng lắm có biết không? Cho dù cậu có chết thì trước khi chết hãy cho tôi hút vài ngụm máu đã chứ. Giờ thì hay rồi, chết mất tiêu, tinh khí trong máu cậu cũng trôi mất luôn rồi… Òa huhuhu… Có điều kệ đi, méo mó có hơn không, không được lãng phí, chúng ta là anh em tốt mà, nên giờ hãy để cơ thể chúng ta chảy chung một dòng máu nào…
Đoạn Thiên Vũ dứt lời bèn nhe hai răng nanh ra, tính táp vào cổ Lâm Kiếm Phong.
-Lão tử chưa chết đâu…
Lâm Kiếm Phong nghiến răng nghiến lợi nó, đệch mợ nhà nó chớ, cái tên khốn kiếp này, câu trước còn khiến lão tử cảm động đến mức suýt khóc, thế mà đờ mờ ngay câu sau đã bộc lộ bản chất thật, tính lao đến hút máu của lão tử!
-Óa, má ơi quỷ...
Cả người Đoạn Thiên Vũ gần như giật bắn dậy, bay thẳng về phía sau bảy, tám bước, hoảng sợ nhìn “xác chết vùng dậy” mang tên Lâm Kiếm Phong. Cảnh tượng này không chỉ có Lâm Kiếm Phong, mà cho dù là mấy người Tiêu Tĩnh Thần cũng không nhìn tiếp nổi nữa, quỷ ấy hả? Bản thân cậu rõ ràng là một con Quỷ Hút Máu đấy! Cậu còn không biết xấu hổ mà nói người ta là quỷ sao?
-Sao rồi?
Không để ý tới Đoạn Thiên Vũ nữa, Âu Dương Quân Mộng mở miệng hỏi.
-Tạm thời chưa chết được…
Lâm Kiếm Phong lắc đầu, trận đấu lúc trước quá nguy hiểm, vết thương của y cũng rất nghiêm trọng, vốn nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết, nhưng mà không ngờ cơ thể y lại sinh ra một nguồn năng lượng rất mạnh, chính nguồn năng lượng này đã duy trì tâm mạch của y, giúp y giữ được mạng sống. Hơn nữa không những giúp y không chết, nguồn năng lượng này còn giúp kinh mạch và cơ thể y phục hồi bằng tốc độ kinh người. Thậm chí còn cảm thấy tu vi đấu khí của mình có dấu hiệu đột phá, mà y cũng hiểu ra rằng, nguồn năng lượng này chính là năng lượng còn lại trong cơ thể y khi ăn thứ đó.
Xem ra, y quả thật có vận mệnh của nhân vật chính mà!
Bị đập tơi tả thế mà vẫn không chết!
Thấy Lâm Kiếm Phong tuy bị thương nặng nhưng tinh thần ổn định, Tiêu Tĩnh Thần cũng yên tâm hơn. Lâm bên cạnh cũng lảo đảo đứng lên, tuy mọi người đều có vẻ thê thảm nhưng không ai mất mạng, đây là chuyện tốt.
Nhưng mà Miêu Húc…
Khi bọn họ vừa nghĩ tới Miêu Húc thì đã nhìn thấy bóng dáng hắn xuất hiện tại đó không xa, còn chưa kịp mở miệng gọi thì cả thân mình Miêu Húc đã ngã cái rầm! Mọi người ai nấy đều bị dọa nhảy dựng, cả đám nhanh chóng xông tới chỗ hắn, Âu Dương Tuyết ôm lấy Miêu Húc đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
-Sao rồi?
Nhìn thấy Âu Dương Tuyết nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Miêu Húc, Âu Dương Quân Mộng mở miệng hỏi.
Âu Dương Tuyết không trả lời ngay mà trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng, sắc mặt ấy khiến trái tim mọi người nhảy lên đến họng. Chẳng lẽ Miêu Húc đã xảy ra chuyện gì ư?
Tuy nói vừa rồi Miêu Húc mạnh mẽ khủng bố đến bùng nổ, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra hắn không bình thường. Hơi thở bao quanh hắn lúc đó quá sức lạ lẫm, tựa như bị thứ gì đó nhập vào người vậy.
-Anh ấy không có hơi thở, nhưng năng lượng trong cơ thể anh ấy lại mạnh mẽ đến độ trước nay chưa từng có...
Âu Dương Tuyết nói.
-Gì cơ?
Đám người Âu Dương Quân Mộng ngẩn ra, mấy người đều tiến lên trước kiểm tra một chút, quả thật hệt như lời Âu Dương Tuyết! Miêu Húc không có hơi thở, nhưng năng lượng trong cơ thể hắn lại cường tráng mạnh mẽ tới mức trước nay chưa từng có, thậm chí đến ngay cả trái tim cũng đập rất đều. Nhưng mà hắn không thở, không hô hấp!
Đây rốt cuộc là tình trạng gì thế này?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai ai cũng nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Rốt cuộc cơ thể Miêu Húc còn có bao nhiêu bí mật nữa đây? Sao đến ngay cả tình huống tréo ngoe này cũng có luôn vậy?
Bọn họ không hề biết, sâu trong cơ thể Miêu Húc, trong vòng luân hồi, sâu trong biển số mệnh, đang xảy ra sự thay đổi kinh người. Cùng với sự bùng nổ của hắn, bóng người vẫn luôn bị trấn áp trong tháp đã trở nên mỏng manh hơn nhiều, mà trên thân tháp cũng đã xuất hiện rất nhiều kẽ hở, nhìn những phù chú bị nứt vỡ, bóng người kia nhếch khóe miệng, tựa như đang mỉa mai, tựa như tự giễu.
-Cơ thể Thiên Mạch Tuyệt Thánh, thật không ngờ, cơ thể cậu lại là thể Thiên Mạch Tuyệt Thánh. Nếu đã như vậy thì cuối cùng ta cũng có thể được giải thoát rồi. Người thừa kế, hãy kế thừa tất cả những gì thuộc về ta đi…
Bóng người thở dài, rồi bỗng nhiên chưởng một phát về phía thân tháp đã nứt vỡ, một sức mạnh đáng sợ nhanh chóng ập về phía thân tháp, thân tháp vốn đã nứt vỡ hoàn toàn vỡ vụn, sau đó bóng người mờ nhạt mỏng manh kia bỗng vụt chạy ra ngoài, xông thẳng lên không trung, biến thành một luồng sáng màu tím, nhập vào trong biển sinh mệnh của Miêu Húc. Biển sinh mệnh vốn màu vàng kim, lập tức biến hành màu tím ánh kim. Từ giờ khắc này trở đi, người đó và Miêu Húc sẽ trở thành một thể thống nhất.
Cùng với sự sụp đổ của tòa tháp này, bốn luồng khí tức vẫn luôn say ngủ bỗng nhiên thức tỉnh. Người đầu tiên xuất hiện xung quanh đống phế tích của tòa tháp, là Long với trường bào màu xanh. Nhìn tòa tháp trống rỗng, sắc mặc của y trở nên cực kỳ khó coi. Ngay sau đó, mấy người Linh, Vũ, Cuồng cũng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy bóng người đã hoàn toàn thoát ra ngoài, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ kinh hoàng.
-Đồ(tàn sát) chạy mất rồi ư?
Dù biết rằng đó là sự thật, nhưng mà Cuồng vẫn không kiềm được lòng mà mở miệng hỏi.
-Không phải chạy mất, mà là dung nhập vào trong biển sinh mệnh của chủ nhân… Hoặc có thể nói, y đã trở thành chủ nhân của chúng ta…
-Gì cơ?!
Ba người đồng thanh gào lên, Đồ? Y trở thành chủ nhân của bọn họ rồi ư?! Sao có thể chứ?
Phải biết, thời kì Thái Cổ, Đồ đại sát tứ phương, sau đó bọn họ cùng với chủ nhân thật sự đã cùng nhau liên thủ, phá hủy cơ thể của Đồ, hơn nữa cũng đã trấn áp ý niệm của y trong Vòng luân hồi. Dựa vào sự luân hồi của Vòng luân hồi để bào mòn ý niệm của y. Nhiều năm trôi qua, bọn họ vốn tưởng rằng ý niệm của y đã sớm bị tiêu diệt, ai mà ngờ, cuối cùng y lại thoát ra ngoài, hơn nữa còn nhập vào trong biển sinh mệnh của Miêu Húc, trở thành một bộ phận không thể tách rời của hắn.
-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải giết chủ nhân ư?!
Ánh mắt Linh hiện lên tia bối rối.
-Có ý niệm của Đồ, trên cõi đời này còn ai có thể giết được chủ nhân chứ?! Cho dù hoàn toàn tiêu diệt cơ thể chủ nhân, cũng không thể diệt được ý niệm của Đồ, trái lại còn để y du đãng khắp đất trời. Tới lúc đó, việc tìm kiếm y vô cùng khó khăn… Hơn nữa cho dù có tìm được y, chúng ta cũng không cách nào đối phó với y…
Long lắc đầu nói.
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Linh tiếp tục hỏi.
-Truyền thụ Thiên Đế Thánh Hoàng kinh, chỉ có Thần Hồn Thiên Đế mới có thể chóng lại ma tính hủy diệt của Đồ.
Long nghiêm túc nói.
-Nhưng mà nếu như vậy thì chúng ta chỉ có thể táng mạng cho người ta thôi…
Cuồng không cam lòng nói.
-Cuồng, trấn áp Đồ chính là sứ mệnh của chúng ta, hiện giờ, đây là cách duy nhất chúng ta có thể làm được…
Long lạnh lùng nói.
Cuồng hé miệng muốn giải thích thêm gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể bật ra. Long nói không sai, đó chính là biện pháp duy nhất hiện giờ của bọn hộ. Nếu như không để Miêu Húc tu luyện Thiên Đế Thánh Hoàng Kinh thì sớm muộn gì cũng có một ngày, Miêu Húc trở thành một Đồ khác. Đến ngày đó, thì tình cảnh thật sự sẽ khiến sinh linh đồ thán.
-Được rồi, nhân lúc chúng ta còn có thê giữ vững ý thức, ra tay thôi nào…
Long vừa dứt lời đã vươn tay phải ra, Vũ và Linh liếc mắt nhìn nhau, rồi cũng vươn tay phải ra, đặt lên trên mu bàn tay của Long, còn Cuồng do dự một lát, rồi cũng không tâm không cam lòng không nguyện đặt tay lên phía trên. Cùng với việc bốn bàn tay đặt sát vào nhau, bốn luồng sáng xanh đỏ đen tắng lập tức lóe lên, nhanh chóng hợp lại thành một, cuối cùng hợp thành một luồng sáng vàng kim lấp lánh, phóng lên không trung, sau đó cũng nhập vào trong biển sinh mệnh của Miêu Húc, tạo thành từng dòng từng dòng văn tự đầy khó hiểu. Sau đó những văn tự này bỗng biến thành một luồng sáng màu vàng kim, chui thẳng vào trong đầu Miêu Húc. Rồi “bụp” một tiếng, trong đầu Miêu Húc tựa như có thứ gì đó đã vỡ vụn, trên người hắn dần tản ra luồng hơi thở đượm cổ xưa. Những kinh mạch đã biến mất từ lâu bỗng như xuất hiện kỳ tích, nhanh chóng hình thành như được vẽ nên, chẳng qua mấy chốc, trừ đan điền ra, thì kinh mạch, huyệt vị trong cơ thể Miêu Húc đã được tái tạo lại. Trừ mười hai kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch ra thì còn có thêm ba kinh mạch quan trọng còn cứng rắn hơn cả kỳ kinh bát mạch. Đây… chính là ba hồn Thiên mạch, địa mạch, mệnh mạch đại diện cho mệnh Thiên Địa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất