Giáo Y Ngây Thơ

Chương 805: Cảnh giới Thần Hồn

Chương 805: Cảnh giới Thần Hồn
Bản thân ba mạch chủ này đã tồn tại bên trong cơ thể con người, nhưng mà người thường khó có thể đả thông, tựa như gien ẩn luôn tiềm tàng trong cơ thể con người, chỉ khi thực lực của bản thân đạt tới cảnh giới Hiển Hóa Đỉnh Phong, dựa vào nguyên khí, tạo lại kinh mạch toàn thân một lần nữa thì mới có thể khiến ba mạch chủ này lộ ra một cách rõ ràng.
Võ giả bình thường, muốn Hiển Hóa một mạch chủ đều phải cần thời gian rất dài, quá trình ấy còn khó khăn hơn cả khi đột phá kỳ kinh bát mạch, mà một khi ba mạch chủ đều lộ ra thì cũng đồng nghĩa với việc đặt chân vào cảnh giới Hiển Hóa Đỉnh Phong, cảnh giới Hiển Hóa, khiến gien ẩn được kích hoạt chỉ là thứ yếu, Hiển Hóa thực sự, chính là Hiển Hóa ba mạch chủ! Bởi vì ba mạch chủ này chính là mấu chốt của cả cơ thể và linh hồn con người!
Chỉ khi ba mạch chủ được đả thông, người đó mới có tư cách bước vào một tầng cảnh giới khác – Cảnh giới Thần Hồn!
Linh hồn, là bí mật lớn nhất trong cơ thể con người, đó là một sự tồn tại mà đến ngay cả khoa học cũng không thể giải thích được. Đó là một sự tồn tại vô cùng huyền ảo, không ai biết rốt cuộc linh hồn là gì, nhưng ai cũng hiểu rằng, linh hồn mới chính là căn cơ của con người!


Trong truyền thuyết, những cường giả có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất, thì cho dù cơ thể có hư hao hay bị bào mòn, chỉ cần linh hồn của họ không bị tiêu diệt thì nhất định sẽ có thể tạo ra một cơ thể mới và sống lại! Nhưng một khi mất đi linh hồn thì tất cả dấu vết tồn tại của người đó cũng sẽ chẳng còn lại gì.
Mà ba mạch của Thiên Địa mệnh, chính là mấu chốt dẫn đến sự khai thông của Thế giới Thần Hồn.
Mà hiện giờ, Miêu Húc chỉ một lần Hiển Hóa đã khiến cả ba mạch chủ cùng lúc lộ ra, một lần đột phá đã bước đến cảnh giới Hiển Hóa Đỉnh Phong. Lúc này, hắn chỉ cách cảnh giới Thần Hồn một bước ngắn xíu, nói cách khác, hắn đã tiến vào cảnh giới Thần Hồn.
Võ giả bình thường, sau khi Hiển Hóa ba mạch chủ, chỉ cần dùng hết sức mở ra thức hải (biển nhận thức) trong đầu, thì coi như đã đạt đến cảnh giới Thần Hồn, đó chính là nơi nuôi dưỡng Thần Hồn, hoặc có thể nói đó là nơi ngưng tụ Nguyên Thần, chỉ khi mở thức hải ra, người ta mới có thể ngưng tụ hình thức Nguyên Thần trong linh hồn mình.
Nguyên Thần, là sự tồn tại còn cao hơn cả linh hồn, đó là một thể tồn tại có thể trực tiếp Hiển Hóa, đồng thời là một sự tồn tại khiến người ta có thể trực tiếp sử dụng những nguyên tố đất trời, nhưng uy lực của ma pháp này mạnh hơn rất nhiều so với ma lực của ma pháp sư khi niệm chú, hai thứ này căn bản không tồn tại cùng một cấp bậc!
Nhưng mà nếu muốn ngưng tụ được Nguyên Thần thì phải chịu đựng được sự đau khổ của việc xé rách hồn phách. Đó là loại đau đớn trực tiếp đến từ sâu trong linh hồn, chỉ khi chia linh hồn của mình ra thành hạt linh hồn cơ bản nhất mới có thể ngưng tụ được Nguyên Thần. Trong quá trình này, chỉ cần có một chút sơ sẩy thôi thì sẽ dẫn kết cục hồn phi phách tán, cũng chỉ khi hình thành thức hải mới có thể ngăn cản hạt linh hồn phân tán, mới có thể dựa vào thức hải để ngưng thụ Nguyên Thần, đây chính là con đường tiến hóa của võ học.
Miêu Húc không mở thức hải, bởi vì hắn có mệnh hải(biển sinh mệnh) – thứ cao cấp hơn cả thức hải. Bởi vì có sự tồn tại của mệnh hải, hắn có thể dễ dàng ngưng tụ Nguyên Thần, hẳng cần lo những thứ khác nguy hiểm thế này thế kia ra sao. Hơn nữa level của mệnh hải cao hơn thức hải, vì vậy Nguyên Thần do mệnh hải ngưng tụ sẽ gấp võ giả bình thường khoảng mấy lần.
Cho nên, Miêu Húc căn bản chẳng cần mở thức hải ra mà đã chính thức bước vào cảnh giới Thần Hồn rồi.
Chỉ là hiện giờ hắn vẫn đang hôn mê nên về cơ bản vẫn chẳng biết gì...
Mọi người lo lắng Thánh Đình sẽ phái binh đuổi theo, nên cả đám không dám nán lại, cũng không dám tùy ý tiến vào đầm lầy Hắc Ám. Tình trạng hiện giờ của bọn họ, nếu trực tiếp tiến vào đầm lầy Hắc Ám, chẳng may gặp phải ma vật cao cấp thì sẽ cực phiền. Dù gì thì trừ Lôi Na ra, ai cũng bị thương nặng, mà nếu chỉ dựa vào một mình Lôi Na thì tuyệt đối không thể bảo đảm tất cả mọi người vượt qua đầm lầy Hắc Ám một cách bình yên.
Âu Dương Quân Mộng và Tiêu Tĩnh Thần để lại dấu hiệu trông có vẻ như bọn họ đã tiến vào trong đầm lầy Hắc Ám rồi mọi người dọc theo khu vực ven đầm lầy Hắc Ám, tiến về phía Bắc…
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Bạch Hiểu Thần cầm Trọng Kiếm nặng nề bước từng bước tới đây. Bởi vì tầm mắt của cô đã bị dấu vết mà Âu Dương Quân Mộng và Tiêu Tĩnh Thần để lại che mờ, vì vậy cô nhìn đầm lầy Hắc Ám mênh mông phía trước, rồi không chút do dự thẳng tiến vào đầm lầy Hắc Ám. Cho dù hiện giờ cô bị thương nặng, cô cũng không chút do dự!
...
Thánh Đình, cách Thánh Sơn trăm dặm có một trấn nhỏ Trắng Đen giao nhau. Lôi Lâm – Thần quyết trưởng của Tông giáo Tài phán sở đang ngồi trên bảo tọa đen bóng. Cô đã trở về đây từ rất lâu rồi, nhưng mà Giáo Tông vẫn bặt vô âm tín. Trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an, nhưng chỉ cần nghĩ tới năng lực đáng sợ của Giáo Tông, cô cố gắng đè lại sự bất an này. Đúng lúc đó, có một tên Tài quyết Tư chấp sự mặc áo đen vội vã chạy vào, vừa chạy vừa lo lắng nói:
-Thần quyết trưởng đại nhân, Thánh chủ, Thánh chủ tới đây ạ...
-Thánh chủ?
Lôi Lâm ngẩn ra, kinh ngạc thốt lên theo bản năng. Có thể nói, bắt đầu từ mấy năm trước, từ sau khi Tông Giáo Tài Phán Sở tọa lạc ở đây thì Thánh Chủ chưa từng tới đây, sao ả ta lại đột nhiên tới đây?
-Không sai, chính là ta, Lôi Lâm, chẳng lẽ cô không chào đón ta sao?
Đúng lúc đó, ngoài cửa lớn, một giọng nói lạnh băng vang lên. Sau đó Lôi Lâm nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần thân mặc váy trắng, đeo mạng che mặt trắng đi vào.
Lôi Lâm kinh ngạc, vội vàng đứng lên khỏi bảo tọa, chủ động bước lên nghênh đón, cô hành lễ với người vừa tiến vào:
-Lôi Lâm bái kiến Thánh chủ...
-Hừ, trong lòng cô còn có Thánh chủ này sao?
Thánh chủ trực tiếp lướt qua Lôi Lâm, ngồi xuống bảo tọa màu đen Lôi Lâm vừa ngồi, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
-Thánh chủ...
Lôi Lâm kinh hãi, đang định giải thích vài câu thì bị Thánh chủ trực tiếp ngắt lời.
-Lôi Lâm, ta hỏi cô, Giáo Tông đã đi đâu…
Đôi mắt xinh đẹp của Thánh Chủ nhìn chằm chằm Lôi Lâm, lạnh lùng hỏi.
-Giáo Tông? Người không phải đang ở Thánh Sơn sao ạ?
Vẻ mặt Lôi Lâm ù ù cạc cạc, ngơ ngác hỏi, cứ hệt như cô thật sự chẳng biết gì cả.
-Lôi Lâm, đến nước này rồi mà cô còn muốn gạt ta sao? Người của chúng ta phát hiện thi thể Mục Vân ở biên giới của đầm lầy Hắc Ám, hơn nữa còn phát hiện ra dấu vết của Băng Phách Kiếm. Tại sao Băng Phách Kiếm của Giáo Tông lại xuất hiện ở biên giới đầm lầy Hắc Ám? Đừng nói với ta là cô không biết…
Thánh chủ cao giọng quát lớn.
-Thánh chủ, tôi thật sự không biết gì hết…
Lôi Lâm cũng thuộc hàng nguyên lão của Thánh Đình, cho dù Thánh chủ mạnh mẽ tra hỏi, cũng không dễ dàng dọa được cô.
Sắc mặt Thánh chủ bỗng nhiên thay đổi, nhìn Lôi Lâm chằm chằm, nhưng gương mặt Lôi Lâm không hiện lên chút sợ hãi nào, chỉ nhìn lại Thánh chủ với vẻ bình tĩnh.
“Ầm…” Thánh chủ bỗng nhiên vung tay lên, trừ cô và Thánh chủ ra thì tất cả những người có mặt tại đây, bất kể nam hay nữ đều biến thành một đống máu thịt. Thủ đoạn tàn nhẫn khát máu khiến trái tim Lôi Lâm nảy lên, vị Thánh chủ này làm vậy là có ý gì đây?
-Lôi Lâm, ta biết cô đang lo lắng điều gì. Ta biết Mục Vân bị Hiểu Thần giết chết, nhưng mà trừ ta ra, không có ai khác biết được chuyện này. Hiện giờ ta tới đây không phải vì chuyện của Mục Vân mà là vì Hiểu Thần. Hiểu Thần mất tích, có người phát hiện cô ấy đi vào đầm lầy Hắc Ám, cô ấy đã giết chết Mục Vân rồi thì sao còn phải tiến vào đầm lầy Hắc Ám? Cô có biết ta đang lo lắng điều gì không hả? Ta lo cô ấy sẽ không bao giờ trở về nữa…
Trong mắt Thánh chủ hiện lên vẻ lo lắng.
Trong lòng Lôi Lâm run lên, cô nhìn ra sự lo lắng trong mắt Thánh chủ, nhưng cô không biết phải nói gì cả. Rốt cuộc Giáo Tông đã đi đâu? Nêu người đã giết chết Mục Vân thì tại sao lại không xóa sạch dấu vết? Hơn nữa tại sao đến tận hiện giờ người vẫn chưa trở lại? Nghe giọng điệu của Thánh chủ thì tất cả những người biết rõ chuyện đều đã bị người diệt khẩu, điều này cho thấy Thánh chủ đang che chở cho Giáo Tông.
-Thánh chủ, tôi thật sự không biết Giáo Tông đã đi đâu…
Cho dù trong lòng Lôi Lâm đã có suy đoán, nhưng cô vẫn không nói lời dư thừa.
-Không biết?
Thánh chủ ngẩn ra, tựa như không ngờ mình nói hết nước hết cái đến như vậy rồi mà Lôi Lâm vẫn chỉ trả lời không biết,
Nhưng mà sau khi Giáo chủ nhìn thấy ánh mắt Lôi Lâm thì chỉ thở dài một tiếng.
-Mặt kia của đầm lầy Hắc Ám là địa bàn của Huyết Tinh Nghị Viện, ta nghĩ rất có khả năng cô ấy tới bên đó. Rất có thể là cô ấy đã đuổi theo tiểu đội Ác ma kia. Hiện giờ ta ra lệnh cho cô, tạm thời đảm nhiệm chức vị Giáo Tông, điều động toàn bộ lực lượng, dốc sức tìm kiếm Hiểu Thần, nhất định phải tìm cô ấy về đây cho ta…
Cuối cùng, Thánh chủ ra quyết định như vậy.
-Dạ...
Lôi Lâm cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Bạch Hiểu Thần, cô lập tức cúi người với Thánh chủ, mở miệng tuân lệnh.
Thánh chủ cho cô một cái nhìn thật sâu xa, sau đó đứng dậy bước ra ngoài, còn chẳng thèm liếc mắt đến mấy thi thể nằm la liệt trên đất.
Nhìn bóng lưng dần khuất của Thánh chủ, trong mắt Lôi Lâm hiện lên tia lo lắng. Rốt cuộc Giáo Tông đã gặp phải chuyện gì? Tại sao lại không trở về chứ?
Nhưng rồi cô cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng triệu tập lực lượng, dốc sức tìm kiếm tung tích của Giáo Tông!
Về phần Thánh chủ, cô trực tiếp trở về Thánh Sơn. Khi cô trở lại Thánh cung trên Thánh Sơn, có ba người đàn ông mặc quân phục màu đen đang đứng trên đại điện rộng lớn. Thân hình bọn họ thon dài thẳng tắp, hệt như ba thanh kiếm sắc bén, dựng thẳng lên trời.
Bọn họ đều mặc quân trang màu đen, trên ngực quân trang đều có thêu giá chữ thập, đều có một ngôi sao màu tím ánh kim. Đây chính là ba vị Đại tướng Thập Tự quân của Thánh Đình. Hơn nữa rõ ràng Thập Tự quân chỉ có vẻn vẹn ba vị Đại tướng, bọn họ cũng là người khống chế lực lượng vũ trang đáng sợ nhất Thánh Đình.
Nhìn thấy Thánh chủ tới, ba vị Đại tướng đồng loạt cúi người, thi lễ với Thánh chủ.
-Ngồi xuống cả đi…
Thánh chủ phất phất tay nói, ba người lên tiếng rồi lần lượt ngồi xuống vị trí của mình.
Sau đó Thánh chủ chỉ vào một điểm nào đó, trước mặt bọn họ xuất hiện một màn hình cực lớn, một tấm bản đồ cực lớn xuất hiện trên màn hình. Cho dù hiện giờ không có vệ tinh định vì, cho dù hiện giờ mặt đất đã thay đổi rất nhiều, nhưng dựa vào tài lực khổng lồ của Thánh Đình, bọn họ vẫn có thể tạo ra một tấm bản đồ địa hình chi tiết.
-Đây chính là vùng đất mà Thánh Đình chúng ta đang nắm giữ, các anh, có muốn khiến vùng đất này trở nên rộng lớn hơn không?
Thánh chủ chỉ chỉ phần được đánh dấu bằng màu vàng kim trên bản đồ, lạnh lùng hỏi…
Đột nhiên nghe Thánh chủ hỏi trắng ra như vậy, cả thân mình ba vị Đại tướng đều run lên, nhìn Thánh chủ với vẻ không thể tin nổi. Mãi tới sau khi chắc chắn Thánh chủ không nói giỡn, ba người chỉ cảm thấy mãu trong cơ thể sôi trào, không kiềm lòng được đứng thẳng dậy, cao giọng thét lớn:
-Muốn…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất