Giáo Y Ngây Thơ

Chương 809: Quỷ không kén ăn

Chương 809: Quỷ không kén ăn
Nhìn thấy con ma hổ cực lớn như vậy, tay trái của Miêu Húc vừa lật, một hào quang lửa màu đỏ xuất hiện trên tay trái của hắn, sau đó trực tiếp một tay chém xuống đầu của con ma hổ kia, một trưởng sáng màu lửa đỏ rực chém ra, lập tức trảm lên đầu của ma hổ, ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt, cũng không biết ngọn lửa này rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh gì, đầu của ma hổ lập tức bị ngọn lửa đao chém thành hai nửa, sau đó nhanh chóng thiêu đốt, có điều trong nháy mắt đã đốt thành một đám tro tàn, ngay sau đó Miêu Húc cổ tay khẽ lật, bá khí đao cùng tay phải, một ngọn lửa bao vây lấy thân của bá khí đao, một lần nữa chém về phía ma sói cùng mãng xà khổng lồ ở bên cạnh, đối mặt với uy lực của bá khí đao, hai con ma vật kia đương nhiên cũng không chịu nổi sự công kích, lập tức bị chém thành tro tàn, thế nhưng cái thi độc xâm nhập trong cơ thể của Miêu Húc lại khuếch tán với một tốc độ cực kỳ đáng sợ, không ngừng muốn xâm nhập vào trong cơ thể của Miêu Húc, nhưng mà lúc đang sắp xuyên vào máu của Miêu Húc, thi độc kia lại phát ra âm thanh” xuy xuy Xùy~~...”, giống như tiếng bị đốt nấu, hơn nữa rất nhanh, thi độc khi đi xuyên vào trong cơ thể của Miêu Húc đã bị một sức mạnh gạt bỏ triệt để, thân thể của hắn nhanh chóng khôi phục bình thường.
Trong ánh mắt đầy sững sờ của nhân ảnh kia, Miêu Húc dùng tốc độ nhanh nhất dùng một đao chém tới, bá khí đao mang theo tất cả ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, như chớp điện chém trúng vai của nhân ảnh kia, sau đó từ vai của hắn chém thẳng xuống, trực tiếp từ trong thân thể của hắn xẹt qua.
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai từ trong miệng của nhân ảnh phát ra, tuy hắn cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào, thế nhưng mà Miêu Húc cảm nhận được một tiếng kêu thảm thiết chói tai, nhất là khi nhìn thấy nhân ảnh kia không còn ra vẻ điềm tĩnh như trước nữa, thân ảnh nhanh chóng lùi hơn mấy mét, trên mặt hiện vẻ kinh hoảng, trong mắt chứa đầy sự không thể tin nổi.
Hắn là linh thể, hoặc là nói đơn giản một chút chính là một quỷ hồn, một cái cùng loại với linh hồn, nhưng lại tồn tại không giống linh hồn, đối với tất cả các công kích vật lý bình thường nó hoàn toàn miễn dịch, không chỉ là công kích vật lý, cho dù là công kích nguyên tố, cũng không hề có tác dụng với hắn, cho dù là lửa thiêu, cũng không thể gây nên thương tổn gì đối với hắn, trừ phi là chân hỏa mặt trời tinh khiết nhất, thế nhưng hôm nay bầu trời lờ mờ, cho dù là mặt trời thì cũng thường bị che phủ, đặc biệt là trong đầm lầy hắc ám này, quanh năm không thấy ánh mặt trời, thì có cái gì ngọn lửa nào có thể sát thương tới hắn chứ?
Đây có lẽ là nguyên nhân mà một linh thể như hắn, dám giữa ban ngày loạn chạy khắp nơi, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, ngọn lửa nhìn có vẻ bình thường như vậy lại có thể sát thương tới bản thân? Hơn nữa còn tạo thành thương tổn không nhỏ đối với linh thể của hắn, nhìn thân thể trong chốc lát càng trở nên trong suốt, ánh mắt của nhân ảnh này càng lộ vẻ sợ hãi, nếu nếm thêm vài đao nữa, sợ là hắn cũng phải hồn bay phách tán?
Nghĩ đến đây, thân ảnh của linh thể này nhoáng một cái, quay người muốn bỏ chạy, bản thân hắn không lực công kích cường đại nào cả, chỗ dựa duy nhất của hắn chính là khống chế những sinh vật bất tử này, thế nhưng hôm nay gặp phải một tên quá mức biến thái, cứ như vậy vọt tới trước mặt của hắn, lại còn có thể gây thương tích như vậy cho hắn, hắn vẫn nên chạy thoát càng xa càng tốt.
Thế nhưng Miêu Húc đã tìm được cách đối phó với hắn, sao có thể để hắn dễ dàng chạy thoát như vậy chứ? Bỗng nhiên nâng tay phải lên, chân nguyên khí mãnh liệt trong cơ thể xuất ra, sau đó phía trên của hắn huyền hóa thành một bàn tay cực lớn màu lửa đỏ, cứ như vậy hung hăng vỗ xuống linh thể kia.
“Bộp” một tiếng, giòn vang, giống như bóng khí bị đập nát vậy, trong chốc lát cái linh thể kia bị đập nát tan, một tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến, sau đó nhìn thấy những bóng ảnh bị đập nát kia nhanh chóng ngưng tự lại một chỗ, lại một lần nữa huyễn hóa thành dáng vẻ của nhân ảnh kia, chỉ là so với vừa nãy, càng thêm trong suốt, cái loại cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán mất. Miêu Húc không có ý định dừng tay, lại một lần nữa nắm chặt quyền, một quả dấm màu đỏ rực được hình thành, một luồng khí tức thuần dương phát ra, khiến cho quỷ hồn suýt chút nữa thì hồn tiêu phát tán thất kinh, trước đó còn bất chấp chạy trốn, bỗng nhiên xoay người quỳ xuống hướng về phía Miêu Húc.
-Đại nhân, tha mạng, ta sai rồi, van cầu người tha cho ta một mạng…
Hắn biết rất rõ, nếu mình lại bị Miêu Húc dùng một quyền đánh trúng, sợ là linh hồn của mình thật sự sẽ hồn bay phách tán, giống như vừa nãy.
Miêu Húc sững sờ, cũng thật không ngờ thứ này vậy cũng biết cầu xin, lập tức nắm đấm còn đang tản ra ánh sáng lửa đỏ rực, cứ như vậy được giữ ở giữa không trung, cũng không phải hắn không đành lòng, mà là hắn rất muốn biết, người này rốt cuộc dùng phương thức gì để tồn tại.
Hiện tại hắn đã bước nhập cảnh giới thần hồn, cũng biết nhân thể thật sự có linh hồn tồn tại, đối với một linh thể như vậy tự nhiên hứng thú gia tăng.
-Tha cho ngươi cũng được, những thứ kia là do ngươi khống chế đúng không, bây giờ vẫn còn đang vây quanh tấn công bằng hữu của ta đó...
Đã tìm được cách khắc chế linh thể này, Miêu Húc cũng không lo hắn có thể bày thêm trò gì nữa, lập tức hừ lạnh nói.
Linh thể kia nhanh chóng hiểu ra, trong miệng thì thào niệm vài câu âm phù Miêu Húc nghe không hiểu, ngay sau đó Miêu Húc cũng cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị được phát ra, trực tiếp khuếch tán lên người đám sinh vật bất tử kia, đám sinh vật bất tử đang tấn công bọn người Âu Dương Quân Mộng lập tức động tác cứng đờ, nguyên một đám nhao nhao ngã trên mặt đất, giống như là từ trước đến giờ chúng chưa từng động đậy vậy.
Đám người Âu Dương Quân Mộng đang lâm vào khổ chiến đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Miêu Húc ở cách đó không xa đang có dáng vẻ ngưng thần, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu, tính cả Lâm, không một ai nhìn thấy được sự tồn tại của linh thể kia, có điều nhìn thấy những sinh vật bất tử kia bỗng nhiên ngã xuống đất, thầm cảm thấy tất cả những điều này đều có liên quan đến Miêu Húc, dù sao hắn vừa rồi liên tục ra vài chiêu, chẳng lẽ có sự tồn tại nào đó mà bọn họ không biết?
Lập tức đoàn người nhanh chóng tụ tập cùng nhau, cẩn thận từng li từng tí đi về phía của Miêu Húc, bọn hắn rất muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
-Nói, ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Nhìn thấy bọn người Âu Dương Quân Mộng tạm thời đã không còn nguy hiểm, Miêu Húc nói với linh thể đang quỳ ở trước mặt mình.
-Ta không phải là thứ...
Linh thể kia tỏ rõ bộ mặt uất ức.
-Ngươi không phải thứ ... ? Miêu Húc buồn cười, vẻ mặt kinh ngạc chằm chằm vào linh thể.
-Theo như cách nói của người thường, ta có lẽ được xem như là một quỷ hồn…
Nhân ảnh kia cũng là người thức thời, nếu như đã đầu hàng Miêu Húc, cũng rất dứt khoát, liền đem hết tình hình của mình kể lại một lượt.
Cái gọi là quỷ hồn, cũng không phải linh hồn của người, trên thực tế chỉ một bộ phận của linh hồn con người, cũng không phải là một linh hồn còn nguyên vẹn, mỗi người sau khi chết, linh hồn đều dần dần tiêu tán, hóa thành các hạt linh hồn nguyên bản nhất trở về tự nhiên, thế nhưng có những người trước khi chết, lại có những chấp niệm mạnh mẽ hoặc là oán niệm, một loại ý niệm luôn trói buộc lấy một vài hạt nguyên bản linh hồn, tiếp tục dùng phương thức còn sống của linh thể, sự tồn tại như vậy đều được gọi là quỷ hồn.
Có điều thông thường mà nói, cho dù như thế, quỷ hồn cũng không thể nào tồn tại trong thời gian quá dài, trừ phi là không ngừng nuốt những hạt linh hồn của người khác, hoặc là nhận được âm khí xâm nhập, mới có thể vĩnh tồn trong thời gian dài.
Cái vị ở trước mắt, trước đó tên là Ba Lâm, hắn bị đại ca của mình tự tay giết chết, chỉ có điều khi đó đại ca của hắn đã biến thành một con Zombie, cũng không biết vì lý do gì, linh hồn của hắn không bị phá tán, thậm chí từ trước đến nay vẫn luôn ở cùng đại ca của hắn, mà đại ca của hắn cũng không biết vì sao, cuối cùng khôi phục rất nhanh ý thức của mình, tuy nói cùng là Zombie, nhưng lại là một con Zombie có ý thức, hơn nữa sau khi phát hiện một quyển sách tế văn ở di tích thái cổ, sau đó thì dựa vào quyển sách tế văn kia không ngừng tăng thực lực của mình, cuối cùng biến thành một Vu Yêu. Hắn sở dĩ đến đây gây phiền toái cho bọn Miêu Húc, là vì muốn mang về máu sống, để tiến hành hiến tế, để giúp cho đại ca của mình trọng sinh ra thân thể, chỉ cần đại ca của mình thành công rồi, như vậy một ngày nào đó hắn cũng sẽ có thể lấy được thân thể mới, hơn nữa trở thành sự tồn tại bất tử bất diệt.
Đây là chuyện mà hắn cùng đại ca của mình vẫn luôn thiết tha mơ ước.
Nói hết tất cả mọi chuyện cần một khoảng thời gian dài, thế nhưng Ba Lâm là một linh thể, cho nên chỉ cần dùng sóng tinh thần, Miêu Húc đã hết biết tất cả, chỉ là sau khi Miêu Húc biết hết mọi chuyện nhất thời kinh hãi, hắn thật sự thật không ngờ, trên đời này còn có cách thức như vậy, con người sau khi chết, còn có thể phục sinh trọng sinh, rốt cuộc đó mà loại tế văn gì? Sao lại có năng lực cường đại đến vậy? Nếu như hắn nắm giữ được một quyển sách tế văn như vậy, chẳng phải là cũng có thể phục sinh những người khác?
-Miêu Húc, ngươi đang nói chuyện với ai đó?
Đúng lúc này, đám người Tiêu Tĩnh Thần đã đi tới, nhìn thấy Miêu Húc ở đằng đó lầm bầm nói chuyện, lập tức tò mò hỏi, vừa nãy khi nói chuyện bọn họ còn ở xa, hiện tại bọn họ đã đến gần như vậy rồi, cũng không nhìn thấy nhân ảnh đó sao?
-Một quỷ hồn…
Miêu Húc đã biết được, trừ mình ra, những người khác căn bản không thể nhìn thấy Ba Lâm, tuy nhiên hắn cũng không rõ rốt cuộc là vì sao.
-Quỷ hồn?
Âu Dương Tuyết, Lôi Na cùng lúc hoảng sợ, dù hai người này đều có thực lực rất mạnh, thế nhưng đối với một nữ nhân, trước những thứ thế này đều có bản năng sợ hãi.
-Quỷ Hồn?
Đoạn Thiên Vũ từ trong miệng cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó nhìn thấy hắn duỗi ra hai ngón, ở trước mắt vẽ, hai con ngươi của hắn lập tức trở thành màu máu đỏ, ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy một thân thể quỷ hồn hơi mờ hiện ra đang quỳ ở trước mặt của Miêu Húc, lập tức “Oa” một tiếng kêu lên:
-Miêu lão đại, năng lượng linh hồn tinh thuần quá, để ta nuốt hắn được không?
-Ngươi cũng nhìn thấy?
Miêu Húc không để ý đến lời nói hươu vượn của Đoạn Thiên Vũ, mà kinh ngạc hỏi.
-Đương nhiên, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao, ta đã kích hoạt gien lên quỷ hút máu, từ phương diện khác mà nói, ta cũng là một con quỷ đó...
Đoạn Thiên Vũ tự ngạo nói, giống như việc trở thành một con quỷ, là một chuyện rất vinh quang.
-Vậy thì tốt, ta giao hắn cho ngươi, nếu như hắn dám chạy trốn, ngươi hãy can đảm ăn tươi hắn…
Miêu Húc khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói với Ba Lâm:
-Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi gặp đại ca ngươi, tốt nhất đừng giở trò gì, vị bằng hữu này của ta, không hề kén chọn trong ăn uống đâu…
Khóe miệng của Miêu Húc, có chút kéo ra, lộ ra nụ cười…
Không kén ăn? Ba Lâm thân thể run lên, còn khóe miệng của Đoạn Thiên Vũ lại hung hăng kéo ra, những lời này có nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất