Giáo Y Ngây Thơ

Chương 810: Một bước đỉnh phong, trăm vạn Đế Hoàng

Chương 810: Một bước đỉnh phong, trăm vạn Đế Hoàng
Trong đầm lầy hắc ám, bên cạnh một tế đàn cực lớn, toàn thân Ba Bố phủ áo đen, lẳng lặng nhìn vị nữ tử tuyệt sắc kia, dù trong mắt của nàng, hắn chỉ nhìn thấy được sự chán ghét, thấy được mỉa mai, thế nhưng hắn không hề bận tâm, thượng đế nói, yêu một người, thì sẽ yêu thích tất cả mọi thứ của người đó, Ba Bố cảm giác được mình đã yêu nàng, cho nên dù cho thái độ của nàng đối với mình như thế nào, hắn cũng sẽ yêu nàng như vậy.
Hơn nữa hắn tin rằng, chỉ cần mình khôi phục lại thân người, có một khuôn mặt anh tuấn cùng khí lực cường đại, nàng nhất định sẽ yêu hắn, hắn cũng sẽ chiếm lấy thân thể của nàng trước, sau đó mới đoạt trái tim của nàng, hắn tin rằng mình có được sức hút như vậy, cho nên hắn không quan tâm thái độ hiện tại của nàng, hắn chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi đệ đệ của mình mang về người sống hiến tế.
Có điều nghĩ tới đây, Ba Bố lại thấy có chút kỳ quái, đệ đệ của mình đã đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy về? Chẳng lẽ đã gặp phải phiền toái gì rồi? Đã gặp phải cường giả chí tôn? Cũng khó có thể uy hiếp đến hắn? Trừ phi là mục sư biết sử dụng ánh sáng nguyên tố? Nhưng đám mục sư kia sao lại có thể đến những nơi như thế này được?
Vào đúng lúc mà Ba Bố đang bắt đầu nghi hoặc, bỗng nhiên cảm ứng được âm thanh có người đang tới gần.
Trở về rồi…
Ba Bố trong lòng vui vẻ, cứ như vậy xoay người qua, sau đó hắn nhìn thấy một nam tử anh tuấn có tóc tím dẫn theo mấy người bộ pháp trầm ổn đi tới, giữa mỗi người bọn hắn đều có một khoảng cách nhất định, đó là khoảng cách để ta tay tốt nhất, nhìn như là một trận hình mất trật tự, trên thực tế lại là sự chuẩn bị chu đáo có thể tùy thời cơ ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào.
Đây là một tiểu đội thực lực cường đại, chỉ là liếc qua, trong lòng của Ba Bố đã hiện lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng rất nhanh, điều khiến cho hắn càng thêm giật mình chính là, đệ đệ của mình, lại bị một nam tử hai mắt máu đỏ bắt giữ, dùng một loại thủ pháp mà đến hắn cũng không biết bắt giữ, đệ đệ của mình là một linh thể, người bình thường, cho dù là đấu giả cấp mười cũng không thể nào nhìn thấy được, bây giờ lại bị người bắt như vậy, điều này sao có thể chứ?
-Các ngươi là ai?
Có điều với tư cách là một Vu Yêu cường đại, dù biết những người này không hề đơn giản, trên mặt của Ba Bố cũng không biểu lộ một chút sợ hãi, hay là, theo như các cơ hiện tại trên khuôn mặt của hắn, căn bản cũng không thể cho ra được biểu cảm gì, chỉ là một đôi mắt âm lãnh lướt qua Âu Dương Tuyết cùng Lôi Na, trọng điểm đảo qua đảo lại trên thân hình có đường cong của Lôi Na, lại là một tuyệt sắc mỹ nhân, nữ nhân như vậy, phải thuộc về mình mới đúng, ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa khí tức của mỗi người đều cường đại như vậy, chỉ cần dùng máu thịt của bọn chúng làm hiến tế, hắn có lẽ đủ để hoàn thành thân thể mới đó.
Chỉ cần có thể cải tạo thân thể, như vậy mình có thể...
Nghĩ tới việc bản thân đã mười năm không chạm vào nữ nhân, đối với Ba Bố chính là một sự kích động…
Miêu Húc không để ý đến lời mà Ba Bố nói, ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nữ tử đang nằm bên cạnh tế đàn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thương tiếc, đau xót, yêu say đắm, bi phẫn…, các loại cảm xúc, có thể nói, cảm xúc suốt một đời của một người bình thường giờ khắc này lại hiện lên toàn bộ trong mắt hắn.
Hắn không cách nào quên được nữ tử ở trước mắt, hắn khó có thể tin được rằng mình sẽ gặp nàng ở đây?
Đã từng, nàng đã từng yêu sâu nặng mình, yêu bức thiết, vô tri vô giác, đã từng đi vào trái tim của mình, mình cũng từng thề muốn đối xử tốt với nàng, thế nhưng, mười năm trước, nàng gọi đến nhà nàng, cuối cùng bị Nam Sơn đạo nhân cùng Vô Duyên hòa thượng liên thủ tập kích.
Dù Miêu Húc biết chuyện này có lẽ không liên quan gì đến nàng, thế nhưng hắn vẫn không biết phải làm sao để than thứ cho nàng?
Nếu như không phải nàng, hắn không có rời khỏi bọn người Lâm Hâm Tuyền, nếu như không phải nàng, có lẽ sẽ không có màn náo động đó, nếu như không phải nàng…
Miêu Húc trong mắt một màu mờ mịt, giờ phút này hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, càng không biết nàng rốt cuộc vẫn là con người nàng trước kia trong tim hắn hay không.
Nam Cung Tiên Nhi…
Không chỉ có Miêu Húc chú ý tới Nam Cung Tiên Nhi, cho dù là Âu Dương Tuyết hay Âu Dương Quân Mộng cũng đều chú ý tới nữ tử ở trước mắt này, dù là nàng khác rất nhiều so với mười năm trước, thế nhưng bọn hắn chỉ cần nhìn liếc là có thể nhận ra ngay, Tiêu Tĩnh Thần từng là thầy giáo ở học viện Hoa Đô nữ tử cũng nhận ra nàng, chỉ là trong mắt của hắn tất cả đều là sự kinh ngạc, không giống sự phẫn nộ tràn đầy ở trong mắt của hai huynh muội Âu Dương Quân Mộng.
Đúng vậy, phẫn nộ, lúc trước chính là nàng hẹn Miêu Húc đi đến Nam Cung gia, kết quả học viện Hoa Đô nữ tử bị quân đội vây quanh, Húc Thiên cũng bị quân đội vây quanh, bọn hắn cũng vì vậy mà lưu lạc khắp mọi nơi, ở trong lòng của bọn họ, tất cả mọi chuyện đều do Nam Cung Tiên Nhi gây ra, nếu như không phải nàng lừa gạt Miêu Húc, thì những chuyện đó đã không xảy ra?
Âu Dương Quân Mộng trong lòng tuy oán giận, thế nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu cảm, còn trong ánh mắt của Âu Dương Tuyết đã bộc lộ ra ngọn lửa hừng hực, nếu như không phải vì nữ nhân này, bọn họ cũng đã không phải đi đến bước này?
Nếu như Miêu Húc không có động tĩnh gì, nàng thực sự xúc động chỉ mong dùng một mũi tên bắn chết nàng ta.
Nam Cung Tiên Nhi cùng lúc nhìn về phía Miêu Húc, đây là một nam nhân mà nàng chưa từng gặp, thế nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác nam tử có mái đầu màu tím này thân thuộc với mình, sau đó ánh mắt của nàng rất tự nhiên nhìn về phía bọn người Âu Dương Quân Mộng, có điều nàng trước kia cũng chưa từng gặp hai người này, cũng không thể nhận ra bọn họ, chỉ là từ trong ánh mắt của hai người này cảm nhận được sự hận thù? Bọn họ dường như quen biết mình, thế nhưng vì sao mà họ lại tràn đầy thù ghét với mình?
Sao mình lại không nhận ra họ được nhỉ?
Tiếp sau đó, nàng nhìn thấy Tiêu Tĩnh Thần, chỉ là lúc này trên mặt của Tiêu Tĩnh Thần có một vết sẹo cực lớn, hơn nữa khí chất cũng có biến hóa lớn, khác xa với thầy Tiêu tiêu sái phong lưu trong trí nhớ trước kia của nàng, nàng sao có thể nhận ra?
Ánh mắt nhìn lướt qua nhóm người này, ánh mắt của nàng lại một lần nữa hướng về Miêu Húc, liền nhìn thấy ánh mắt của Miêu Húc vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Vì sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy?
Nam Cung Tiên Nhi nghi hoặc, nàng cảm giác, cảm thấy đám người rất quen thược với chính mình?
Thế nhưng bản thân lại không hề quen biết?
-Các ngươi rốt cuộc là ai?
Ở hiện trường thì người phẫn nộ nhất chính là Ba Bố rồi, khi thấy những lời mà mình nói ra không có ai thèm để ý tới, cả người hắn đều nổi giận, hắn vốn chỉ là một công nhân tầng thấp nhất, vẫn luôn bị người phớt lờ, thế nhưng sau lần dị biến đó, bản thân biến thành một con Zombie có trí tuệ, thêm vào đó cơ duyên vừa vặn cho hắn có được cách tế máu, từ đó biến thành một sự tồn tại bất tử bất diệt.
Đã có được sức mạnh mà trước kia khó có thể tưởng tượng ra được, hắn đã dần dần trở thành vương giả của thời này, ở đây, hắn chính là trời, hắn chính là đất, dù là thủ hạ của hắn đều là một đám sinh vật hắc ám không có trí tuệ gì, thế nhưng vừa nghĩ tới cảnh những người bị bắt, bị tóm tới chỗ đều cầu xin hắn, hắn đều rất kích động, bọn chúng hoặc là sợ hãi, hoặc là oán giận, tuy nhiên không một ai dám tỏ ra hoàn toàn không nhìn thấy mình, vậy mà bây giờ, nhóm người này, lại dám phớt lờ mình, khiến cho hắ lại nhớ về nhiều năm trước.
Ba Bố nổi giận rồi, cho nên một vòng lửa xám trắng từ trên người của hắn thiêu đốt xung quanh, chiếc trường bào màu đen trên người lập tức bị thiêu thành tro tàn, lộ ra một thân thể cực kỳ cường tráng, hơn nữa thân thể có đường cong thẩm mỹ, nếu như không phải trên ngực của hắn còn có mảng thịt thối lớn, nếu như không phải đầu của hắn cũng hư thối không thể chịu nổi, đây tuyệt đối là một hình thể có thể khiến cho nữ nhân động lòng.
Mà trong tay của hắn, cũng có thêm một thanh cốt kiếm, một thanh cốt kiếm cực đại không biết dùng xương cốt của ma vật gì chế thành, một thanh cốt kiếm dài khoảng một mét năm.
Nếu như đám người này lại không trả lời hắn, hắn không ngại giúp cho bọn chúng biết rõ sự lợi hại của mình.
-Cút…
Đối diện với lời nói của Ba Bố, Miêu Húc trong miệng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nắm chặt bá khí đao, cứ như vậy một đao chém tới, một luồng sáng cực đại phá không xuất ra, lập tức đánh đến trước người Ba Bố, Ba Bố sững sờ, không hề nghĩ rằng đám người này nói động thủ là động thủ, hơn nữa còn cách xa nhau hơn mười mét, nhát đao đã đi tới trước ngực của mình, căn bản không có cách nào để phản ứng kịp, lưỡi đao kia đã chém mạnh vào ngực của hắn rồi.
“Bộp…” một tiếng, đao khí sắc bén lập tức bộc phát, trực tiếp chém thêm một nhát đao đè lên đám thịt thối ở trước ngực của hắn, mà luồn kình khí huống đánh bay hắn ra ngoài, đao khí văng khắp nơi, ở trên cái thân thể cường tráng kia đã lưu lại vết máu.
Dù là trên người của hắn cũng không có máu như thông thường, thế nhưng một đao kia vẫn khiến cho hắn phải nhìn lên các vết thương chồng chất, mà thân thể của hắn cũng bay xa hơn 10m, lúc này mới nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trong mắt của Ba Bố lập tức ánh lên sắc trắng tro, đó là ánh mắt biểu hiện của sự hung tàn đến cực điểm, đáng sợ tới cực điểm, lãnh đạm tới cực điểm, con người này, một kẻ hèn mọn, hắn dám thương tổn tới thân thể sắp hình thành của chính mình, hắn không ngờ lại dám coi rẻ mình mà chém mình nhát đao này.
Phải giết hắn đi, nhất định phải giết hắn đi!
Ba Bố phẫn nộ lập tức bắn dậy, sau đó liền thấy hắn một tay trong hư không vẽ một cái gì đó, một thủ ấn kỳ diệu được tung ra, một cốt chưởng cực đại đột nhiên từ mặt đất chui ra, đập mạnh vào Miêu Húc.
Nhìn thấy chưởng thủ cực đại giống như nửa bầu trời kia, trong ánh mắt của Miêu Húc hiện lên một sự mỉa mai, hai tay giơ bá khí đao lên cao, cứ như vậy một đao chém về phía trước.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ lưỡi đao xuất hiện ở giữa không trung, hung hăng chém mạnh vào luồng cự chưởng…
“Phanh…” một tiếng, đao khí cuồng bạo lập tức đẩy được cốt chưởng, để lại trên mặt đất một vạch dài đạt ba trượng, sâu đạt một thốn, mà cốt chưởng tưởng trừng rất đáng sợ, trong phút chốc cũng lập tức vỡ vụn, biến thành những mảnh mạt cố, tạo nên từng cơn hạt bụi, còn Nam Cung Tiên Nhi vẫn luôn nhìn Miêu Húc, cũng đã thấy được bá khí đao màu đen.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất