Giáo Y Ngây Thơ

Chương 812: Bước đi gian khổ.

Chương 812: Bước đi gian khổ.
Nhìn thấy mũi tên của Âu Dương Quân Mộng không thể ngăn cản tên kỵ sĩ hắc ám, Tiêu Tĩnh Thần đang chuẩn bị nổ súng liền đổi lại đạn tự hủy diệt không hề do dự bóp cò, ngay sau đó, một tiếng “vụt” xé gió vang lên, một viên đạn tự hủy diệt mày đen lập tức bắn đến trán tên kỵ sĩ đang xông đến, mọi người lại nghe một tiếng “Keng” giòn tan, một ánh hào quang màu đen hiện lên trong thoáng chốc, đầu tên kỵ sĩ nổ tung hoàn toàn, thành vô số mảnh vụn, biến thành hào quang màu đen, thế nhưng, càng kinh ngạc hơn nữa chính là khi nuawr trên thân thể của tên kỵ sĩ đã bị nổ tung, máu đang không ngừng chảy nhưng tốc độ lao đến vẫn không hề giảm đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, đã khiến mọi người sợ hãi không thôi, sức mạnh phòng ngự của tên kỵ sĩ này thật quá mạnh! Ngay cả khi đã trúng đạn tự hủy diệt, cũng chỉ có thể nổ được phần đầu và nửa trên cơ thể của y, vậy đao kiếm bình thường sao có thể gây tổn thương y được?
Cứ như vậy, trong nháy mắt, Âu Dương Tuyết ở bên cạnh vốn đang nhắm vào một tên kỵ sĩ hắc ám khác, lúc này lập tức giương cung tên ngắm về phía tên kỵ sĩ không đầu, trên cung tên màu bạc, xuất hiện một vầng hào quan màu bạc ánh xanh, sau đó, một mũi tên màu bạc hiện lên, lập tức bắn ra ngoài, lúc này, cô không nhắm vào người tên kỵ sĩ mà nhắm vào đầu con chiến mã.
Lại một tiếng “leng keng”, mũi tên màu bạc này cũng như trước không thể phá hủy được bộ giáp của con chiến mã, nhưng lập tức xuất hiện một luồng khí vô cùng lạnh, chỉ trong nháy mắt đã toàn thân con ngựa đã bị khí hàn băng làm cho đông cứng lại chỗ.
Mọi người đều cho rằng tên kỵ sĩ kia sẽ bị ngã xuống đấy, thế nhưng một tiếng “rắc rắc” vang lên giòn tan, lớp băng bao phủ con chiến mã bắt đầu xuất hiện các vết nứt, chỉ trong nháy mắt toàn bộ lớp băng đã vỡ vụn, đồng thời con chiến mã đã mang tên kỵ sĩ đến trước mặt Miêu Húc.
Tên kỵ sĩ không đầu giơ cao thanh thương, chém mạnh về phía Miêu Húc trong xu thế không thể ngăn cản.
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, ba người Âu Dương Quân Mộng, Tiêu Tĩnh Thần, Âu Dương Tuyết liên thủ vậy mà không thể ngăn cản được bước đi của y, đám kỵ sĩ này mạnh đến mức nào?
Tuy tên kỵ sĩ không đầu đã đứng ngay trước mặt hưng Miêu Húc không hề nhíu mày lấy một cái, Tiêu Tĩnh Thần, Âu Dương Quân Mộng, ngay đến Âu Dương Tuyết cũng thế. Là các cao thủ tấn công từ xa, lực tấn công của bọn họ rất mạnh, thế nhưng đó là đối với các sinh vật sống. Bất kỳ sinh vật sống nào, nếu bị bọn họ bắn trúng chỗ hiểm đều là một tên chết luôn, thế nhưng đây đều là sinh vật Hắc ám, trên cơ thể chúng vốn không hề tồn tại! Nếu muốn giết chết những sinh vật Hắc ám này, cách tốt nhất chính là nổ tan xác chúng, hoặc là dùng loại lửa được chế tạo chuyên dụng để khắc chế linh hồn của bọn chúng.
Sau khi thuận lợi đạt đến cảnh giới Thần hồn, lại biết thêm một số điều từ Ba Lâm, Miêu Húc đã dần phát hiện ra điểm yếu của loại sinh vật này ở đâu, ví dụ như các kiểu tấn công khác nhau của các loại sinh vật, thậm chí là các cách để tránh đòn tấn công, nhưng khi đối mặt với loại lửa do hắn biến ra thì chúng chỉ có thể cầu xin tha mạng.
Tuy không thể xác định được rốt cuộc là tại sao, nhưng Miêu Húc cũng có thể thầm đoán được, sau khi hắn đạt đến cảnh giới Thần Hồn thì chiêu thức biến lửa kia của hắn đã ẩn chứa Thuần dương chân hoả trong đó, mà thuần dương chân hoả chính là khắc tinh của đám sinh vật hắc ám này.
Miêu Húc giương mắt nhìn tê kỵ sĩ Hắc ám trước mặt, nhìn cây thương đang đâm về phía hắn, hai tay cầm chắc đao Bá Khí, không hề nhíu mày một cái, khi cây thương chỉ còn cách ngực hắn khoảng 10cm hắn liền chém mạnh xuống.
Một đường đao rực lửa dài hơn 1 trượng đột nhiên xuất hiện, mang theo đao khí sắc bén, bổ xuống người tên kỵ sĩ không đầu này. Cùng lúc đó, Miêu Húc cũng khẽ nghiêng người tránh cây thương đang đâm tới kia.
- VỤt!
Lưới đao sắc bén lập tức chia đôi thân thể của tên kỵ sĩ Hắc ám, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ thân thể của nó, thế nhưng con chiến mã vẫn tiếp tục lao về phía Miêu Húc.
Thấy con chiến mã vẫn tiếp tục lao về trước, Miêu Húc không hề lui lại, cũng không có né tránh, lại bước lên trước một bước, dung đầu vai, đâm mạnh vào ngực con chiến mã. Mọi người iền nghe thấy “bịch” một tiếng, một luồng khí màu bạc mạnh mẽ thoát ra khỏi người Miêu Húc, con chiến mã đang chạy nước rút đã Miêu Húc đâm, cả người bay lên. Miêu Húc cũng bị đẩy lui về phía sau, có tiếng “rắc rắc” phát ra từ vai của hắn, đó là tiếng do xương cốt ma sát mạnh tạo ra. Sức tấn công của con chiến mã này quá mạnh, dù là cơ thể hiện tại của Miêu Húc cũng khó có thể chịu đựng.
Ngay khi con chiến mã bị Miêu Húc đâm bay về phía sau, một loạt các kỵ sĩ Hắc ám khác liền xông lên. Mấy người Raina đã được chứng kiến thực lực của đám kỵ sĩ Hắc ám này, lên không dung lưỡi lê mà trực tiếp giơ cây thương trong tay lên, một luồng hào quang màu vàng phát sáng, lao đến trước mặt một tên kỵ sĩ.
Tên kỵ sĩ cũng giương câu thương trên tay lên, hai cây thương va chạm mạnh, cây thương trên tay tên kỵ sĩ bị văng ra ngoài. Raina thuận thế đâm cây thưởng vào ngực y, có sự trợ giúp của đấu khí nên cây thương đã đâm xuyên qua được áo giáo của tên kỵ sĩ, tại lên âm thanh loạt xoạt, đó là tiếng động tạo ra khi cây thương ma sát với áo giáo sắt. Raina cảm thấy giống như đang đâm vào một cục sắt, rất khó để đâm thẳng một nhát, nhưng cô vẫn nắm chặt cây thương, định tung người lên, đá bay tên kỵ sĩ khỏi lưng ngựa. Tuy nhiên, con chiến mã đã lao đến phía cô, Raina không kịp rút lại cây thương, chỉ có thể thu tay lại, bảo vệ ngực của mình. Chỉ trong nháy mắt con chiến mã đã lao thẳng vào người cô, hất văng cô ra ngoài, nhìn giống như mộ ngôi sao băng màu vàng.
Tuy nhiên, con chiến mã vẫn không dừng lại dù lực tấn công đã giảm đi rất nhiều. Raina đang ở không trung, cổ thay khẽ đảo, cây thương trong tay cắm xuống đất, giúp cô dừng lại, cô không thể lùi bước, không thể lùi bước được! Đấu khí đáng sợ lại tiếp tục bùng phát, đấu khí màu vàng kim óng ánh lại xuất hiện những tia hào quang màu đỏ, đó là ánh hào quang khi đấu khí xuất hiện đột phá, khí tức trên người cô cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều, toàn thân tràn ngập trong ánh hào quan của đấu khí.
Một mặt khác, Lâm Kiếm Phong cũng đã sớm bộc phát sức mạnh mạnh nhất, thậm chí không đợi đám kỵ sĩ kia đến gần, hai tay gã đã nắm chặt lấy thanh kiếm, sau đó biến thành một luồng sáng màu xanh, dung nhập vào thanh kiếm, biến thành một luồng kiếm quang sắc bén, lao vọt đến chỗ đám kỵ sĩ Hắc ám.
Tên kỵ sĩ Hắc ám cầm cây thương phóng về phía Lâm Kiếm Phong, không hề để ý đến luồng kiếm quang đang gào thét đi đến, dường như cho rằng áo giáp trên người y có thể ngăn lại được chiêu kiếm đó.
- VỤt!
Khi âm thanh này vang lên, bộ giáp màu đen ksi đã bị kiếm khí xuyên thủng, tất nhiên cũng chỉ là một lỗ thủng, còn cây thương của tên kỵ sĩ lúc này đã lao đến ngực của Lâm Kiếm Phong.
Nhìn kiểu này, có lẽ là muốn dùng một thương xuyên thẳng qua ngực ảu Lâm Kiếm Phong, nhưng gã đây thể ngồi yên chờ chết? Gã nghiêng mình, cứ vậy tháng được một đòn trí mạng. Thế nhưng ngay khi gã nghĩ mình đã hoàn toàn thoát khỏi kiếp nạn, thì cây thương trên tay tên kỵ sĩ lại rung lên, cây thương màu đen được phóng thẳng đến ngực của Lâm Kiếm Phong. Tiếng xương gãy rắc rắc vang lên giòn tan, cả người gã bị đánh bay, phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Bịch” một tiếng, cả người gã liền rơi xuống cạnh mép của đầm lầy.
- CỨU MẠNG…
Lâm Kiếm Phong sợ hãi kêu lên. Đầm lầy này rất đáng sợ, nó không chỉ có tính ăn mòn mạnh mà còn có lực hấp dẫn mạnh hơn thông thường mấy lần, dù là một kiếm khách cấp 9 như Lâm Kiếm Phong bị rơi xuống đây thì cũng không có các nào thoát khỏi.
Đoạn Thiên Vũ dang rộng đôi cánh màu bạc, bay về phía Lâm Kiếm Phong, còn Lâm thì quyết đoán đứng vào vị trí ban nãy của Lâm Kiếm Phong, một luồng hào quang màu bạc hiện lên, ngay sau đó, một luồng sang màu bạc mà mắt thường không thể nhìn thấy được tản ra rồi bay về phía đám chiến mã đang chạy nước rút kia.
- Rầm rầm rầm….
Một lực lượng vô hình lập tức được hình thành, những tên kỵ sĩ xông đến nhanh nhất lập tức bị hất văng ra ngoài, lập tức lại có những tên phía sau đánh lên. Cả đội ngũ chỉnh tề lập tức nhốn nháo, có vài tên trực tiế bị hất xuống ngựa. Còn Lâm, lúc này cũng nôn ra một ngụm máu tưới, thân thể ảo đảo, ngồi xụp xuống tại chỗ, tóc của gã liền chuyển sang màu trắng hơn phân nửa, nhất định đòn tấn công vừa rồi đã tiêu hao phần lớn sức mạnh tinh thần của gã, như vậy có thể hình dung được, đám kỵ sĩ này có sức tấn công mạnh đến cỡ nào.
Nhìn thấy lâm dùng hết sức để đổi lấy kết quả này, những người khác sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy. Đám kỵ sĩ Hắc ám này có thể mạnh mẽ như vậy là bởi chúng có bộ giáp chắc chắn cùng cơ thể bất tử, cộng thêm những con chiến mã đăng sợ kia nữa, nhờ vào tốc độ nhanh khủng khiếp để chiến thắng, nhưng hiện tại bọn chúng đã bị hất xuống ngựa, đây chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt bọn chúng.
Khí chân nguyên trong cơ thể Miêu Húc tự động tuôn nhanh ra ngoài, trong cơ thể hắn, có rất nhiều khí chân nguyên được ngưng tụ đang “xếp hang”, không ngừng thoát ra từ tay hắn. Miêu Húc vừa đưa tay phải lên đã thấy một con mãnh hổ khổng lồ xuất hiện phía trên đỉnh đầu của hắn, sau đó là một con rồng khổng lồ xuất hiện, một rồng, một hổ quấn lấy nhau, Long bàn hùng cứ, một luồng uy thế đáng sợ bộc phát ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất