Giáo Y Ngây Thơ

Chương 811: Kỵ sĩ hắc ám.

Chương 811: Kỵ sĩ hắc ám.
Khi nhìn thấy thanh đao kia, cô liền ngây cả người, ánh mắt đầu kinh hãi, nét mựt không thể tin được.
Một thanh đao đen, nhìn giống hệt thanh đao Bá Khí hồi trước, những đường nét trên đao vẫn giống hệt khi trước, tràn đầy mỹ cảm. Đó chính là thanh đao của hắn, là đao của hắn, thanh đao đột nhất vô nhị trên đời này!
Không biết tại sao, lúc này đô mắt Nam Cung Tiên Nhi lại ngấn lệ, nước mắt chỉ trực trào ra, lập lòe bên trong hốc mắt, giống như những giọt sương long lanh sáng sớm.
Cô đã biết được người đàn ông trước mặt này là ai, dù dáng vẻ hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô vẫn có thể nhận ra hắn.
Cô cũng hiểu tạo sao ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ phức tạp như vậy, nhất định là hắn rất thật vọng về cô! Hắn nhất định rất hận cô! Thế nhưng, cô rất muốn nói cho hắn rằng, tất cả những chuyện đó, cô thật sự không hề biết gì hết.
Nam Cung Tiên Nhi nhếch miệng, vẻ mặt đắng chát, khó nói thành lời. Mười năm trước, cô bị cha mình ép buộc dẫn đi, cô cứ như vậy, trơ mắt nhìn sư công chặn người mình yêu nhất lại, giây phút đó, tim cô như bị dao cứa, cô cũng biết, từ lúc đó, giữa cô và Miêu Húc đã có một vết cắt khó có thể vượt qua được.
Nhưng cô không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thương yêu nhất rời xa khi mình, lúc đó cô đã đau đớn biết nhường nào.
Sau này, đã xảy ra một trận biến cố, cũng may, Nam Cung Vũ đã có chuẩn bị trước dẫn cô và mẹ co trốn vào trông quân đội, nên dù đối mặt với đám quái vật biến dị kia, bọn họ vẫn có thể ung dung rút lui. Sau đó không lâu, cô cũng biết được thân thể của mình, ông nội cô chính là Nam Hải đạo nhận, chương môn của Đạo Môn, tiếp đó, Đạo môn đã chuẩn bị từ lâu nhanh chóng quật khởi, thành lập Thiên Đạo Minh, dựa vào những thế lực lớn nhỏ của Đạo Môn, những thế lực của các đại gia tộc đã lánh đời, còn có các tướng lĩnh quân đội và các quan chức của chính phủ. Các thế lực này đã nhanh chóng biến Thiên Đạo Minh thành thế lực lớn mạnh nhất phương Đông, bản thân cô cũng đã trở thành kiều nữ kiêu sa trong mắt nhiều người.
Thế nhưng, Nam Cung Tiên Nhi lại không vui vẻ, lòng cô cẫn luôn lo lắng cho người đàn ông đó, người đã khiến cô nhung nhớ ngày đêm. Mặc cho có bao nhiêu đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, cô cũng không để tâm, dù cho các tiền bối có an ủi thế nào, cô vẫn chưa từng cảm thấy vui vẻ. Mỗi ngày, cô đều liều mạng tu luyện, mỗi ngày, cô đều cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, bởi cô muốn đi tìm hắn, đi tìm kẻ chiếm giữ trái tim của cô.
Ba năm trước, thừa dịp một lần ra ngoài, cô đã chạy trốn, thoát khỏi sự trói buộc của bề trên, rời khỏi Thiên Đạo Minh. Ba năm này, cô vẫn luôn đi tìm Miêu Húc trong đau khổ. Trên đường đi, cô đã gặp biết bao ma vật hung ác, bao nhiêu loại thú dữ, lần nào cũng vô cùng nguy hiểm, thế nhưng vì chấp niệm trong lòng mình, cô vân một lòng kiên trì, một thân một mình, màn trời chiếu đất, một mình hành tẩu nơi hoang dã, một mình đối mặt với nguy hiểm, thực lực của cô ngày càng mạnh, lòng can đảm ngày càng lớn, ý chí cũng ngày càng cứng cỏi, thế nhưng lòng cô lại ngày càng lạnh, ngày càng cô độc.
Đã ba năm, cô gần như đã đi gền hết toàn bộ Tây Phương, tuy chưa hề nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào về Miêu Húc, cô cũng không biết có thể gặp lại được hắn, cô thậm chí đã có lúc cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng cô biết tìm được hắn, nói rõ tất cả mọi chuyện ngày hôm đó chính là chấp niệm duy nhất khiến cô còn sống đến bây giờ.
Cho nên, cô vẫn tiếp tục đi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng gặp phải Vu yêu, nếu như không phải cô không biết gì về vu thuật hắc ám thì với thực lực của cô hiện tại có lẽ đã cũng đã không bị y bắt giữ, nhưng điều bất ngờ nhất chính là cô lại được gặp hắn ở đây.
Gặp được người mà cô vẫn luôn tìm kiếm lâu nay.
Có điều, khi được gặp lại hắn, cô cảm thấy hắn rất xa lạ nhưng lại cũng rất quen thuộc, cô không biết phải làm gì, phải nói gì. Giờ đây cô chỉ có thể nuốt nước mặt, lặng lẽ ngắm nhìn hắn, tựa như chỉ cần có thể nhìn thấy hắn vậy là đủ rồi.
Dùng cây đao Bá Khí chém một đao, Miêu Húc lại nhìn về phía Nam Cung Tiên Nhi, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô, không biết tại sao, lòng dạ sắt đá của hắn lại mềm đi phần nào. Dường như vẫn còn hận cô, nhưng có lẽ chuyện kia, cô thật sự không biết rõ!
Thế nhưng hắn vẫn còn có thể tin được cô sao?
Miêu Húc không biết, hắn cũng có cách nào để biết.
Lúc này, Vu Yêu Ba Bố nhìn thấy cốt chưởng do chính y ngưng tụ đã bị Miêu Húc một đao chém thành trăm mảnh thì ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Người này có khí tức rất mạnh, nhìn đao của hắn không hề có đấu khí, rõ ràn là một võ giả! Một võ giả đến từ Đông Phương, cũng giống như người phụ này, đều là những võ giả có nguyên khí.
Nhìn ánh mắt của họ, hình như là có quen biết nhau, chẳng lẽ…
Vừa nghĩ đến khả năng này, mắt Ba Bố liền giật giật, Ba Bố đã nhắm trúng người phụ nữ này, không cần biết bọn họ có quan hệ thế nào, cô ta nhất định phải thuộc về y, không vần biết đối phương ở đâu đến, tuyệt không thể cướp cô ta khỏi y được!
Ba Bố hết nhẹ tay, từng lớp tro màu trắng bay lượn trước mặt, tiếp đó, trên người y lập tức tràn đầy không khí chết chóc, miệng lầm bầm câu thần chú quái đản, sau đó liền thấy một bóng người cao lớn xuấy hiện trước mặt y. Hiện lên trước mặt hắn là một gã kỵ sĩ, một gã kỵ sị mặc giáp đen toàn thân chỉ để lộ đôi mắt rực lửa, không nhìn thấy tay chân bởi toàn thân đã được che kín bởi bộ giáp đen.
- Kỵ sĩ hắc ám?
Tiêu Tĩnh Thần và Âu Dương Quân Mộng kinh sợ nói ra, kỵ sĩ bóng đêm là sinh vật hoàn toàn không thuộc về thế giới này, đây là một sinh vật hắc ám từ một nơi sâu thẳm đi đến, chỉ có thể nhìn thấy hình hình dáng của bọn chúng ở một số ít địa phương mà thôi, nghe nói đây là sinh vật bất tử đến từ cõi chết.
Mỗi một kỵ sĩ hắc ám đều có thực lực rất mạnh mẽ, ngoài thân thể không có gì có thể phá hủy thì bọn chúng còn có đấu khí rất đáng sợ, đó là một loại đấu khí có tính ăn mòn, hơn nữa với cơ thể gần như bát tử kia, một Kỵ sĩ hắc ám cấp tám cũng có thể một mình đấu với một đấu giả cấp 9, trừ phi những đấu giả này có thể một chiêu tiêu diệt được bọn chúng.
Cũng chính bởi vậy, ở đâu có kỵ sĩ Hắc ám, ở đó nhất định xuất hiện mưa máu gió tanh. Rất ít người có thể thoát khỏi sự truy sát của kỵ sĩ Hắc ám chứ đừng nói đến chuyện tiêu diệt bọn chúng.
Tuy không biết rốt cuộc kỵ sĩ hắc ám trước mặt đã đạt đến cấp mấy, nhưng nhìn ánh mất rực lửa của gã, mọi người đều cảm thấy rất áp lực, kẻ này tuyệt đối không đơn giản..
- Vụt!
Ba Bố nhanh chóng lui lại phía sau lưng kỵ sĩ hắc ám, tên kỵ sĩ kia cũng không lập tức tấn công mọi người mà lại truyền đi một âm thanh kỳ lạ, ngay sau đó, mọi người liền cảm nhận được một cơn chấn động truyền đến, giống như núi lửa phun trào vậy. cảm giác rung động mạnh mẽ này khiến người ta cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đang đè xuống lòng mình. Đây rốt cuộc là thứ gì? Tên Vu Yêu này rốt cuộc đang giở trò gì?
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được một Vu Yêu có thể gọi được kỵ sĩ Hắc ám.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã biết được rốt cuộc tên vu yêu này đang làm gì và hiểu được tên kỵ sĩ Hắc ám kia lại phát ra .. đơn giản là phía trước bọn chúng xuất hiện hơn 10 tên kỵ sĩ Hắc ám khác, kẻ nào cũng mặc giáp đen sì, trong mắt mỗi người đều có một ngọn lửa màu xanh đang rực cháy, mỗi một tên kỵ sĩ đều cưỡi một con chiến mã cao hơn 2 mét, tay câm một cây thương lớn, dài hơn một trượng. Cả đám kỵ sĩ cứ vậy cưỡi ngựa lao nhanh về phía này.
Tuy quân số không nhiều nhưng bọn chúng lại lao nhanh với khí thế thiên quân bạn mã, mỗi một tên kỵ sĩ đều cưỡi một con ngựa khổng lồ đang chạy như bay, lao về phía mọi người với xu thế không thể cản lại được, chỉ trong thời gian nháy mắt, bọn chúng đã đến trước mặt, thậm chí không để cho người ta có cơ hội tránh né. Trên thực tế, hai bên bọn họ cũng đều là đầm lầy, nếu bây giờ mười tên kỵ sĩ cùng tấn công thì họ cũng không thể kịp chạy trốn.
Cảm nhận được sức mạnh trùng kích mãnh liệt trên người đám kỵ sĩ kia, Miêu Húc rời mắt khỏi Nam Cung Tiên Nhi, bước lên phía trước, bước lên đầu, sau đó hai tay cầm thánh đao Bá Khí lên, chém mạnh xuống.
Trong số mọi người ở đây, khi Tiêu Tĩnh Thần đangbiến thân thì hắn là người có thân thể cường đại nhất, cũng chỉ có hắnmới có thể chống lại được đòn tấn công đáng sợ này, hắn phải chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cả đội.
Raina cũng bước lên phía trước, đấu khí màu vàng kim óng ánh được tỏa ra mãnh liệt, cây thương trng tay cũng tỏa ra hào quang chói mắt, ngay cả Lâm Kiếm Phong cũng bước lên trước, đứng bên trái Miêu Húc, hai tay cầm kiếm, bộc phát đấu khí của bản thân ở mắc cao nhất, bọn họ nhất định phải kháng cự lại được màn tấn công này.
Đoạn Thiên Vũ sắc mặt nghiêm trọng, sau lưng gã xuất hiện một đôi cánh bạc, gã đã chuẩn bị tâm lý cứu viện bất kỳ lúc nào. Ngay cả Lâm cũng bước lên trưởng, chuẩn bị phát động sức mạnh để ngăn cản sóng xung kích này, còn Âu Dương Quân Mộng, Âu Dương Tuyết và Tiêu Tĩnh Thần người cầm cung tên, người cầm thương chuẩn bị tấn công đám kỵ sĩ, tuy không biết điểm yếu của bọn chúng ở đâu nhưng trước khi bọn chúng tấn công đến, bọn họ cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho Miêu Húc.
Mũi tên lông vũ màu đen tỏa ra hào quang màu đen huyền bí, Âu Dương Quân Mộng khẽ buông tay, một vệt sáng màu đen lập tức phá không, lao đến mi tâm của tên kỵ sĩ hắc ám kia.
Tiếng “leng keng” vang lền giòn tan, mũi tên lông vũ màu đen nổ tung, mù giáp của tên kỵ sĩ cũng bị xuyên thủng, nổ thành mảnh vụn, thế nhưng tên kỵ sĩ kia vẫn tiếp tục lao lên, không hề có dấu hiệu chậm lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất