Giáo Y Ngây Thơ

Chương 822: Mâu thuẫn trong lòng

Chương 822: Mâu thuẫn trong lòng
Nhưng rồi những tia máu này lại dần dần biến mất để lộ chân thân của Tu La Vương là một người đàn ông tuấn tú có mái tóc dài màu đỏ, sau khi hiện nguyên hình đẹp trai cũng chẳng kém Miêu Húc bao nhiêu, chỉ có điều mắt của gã có màu đỏ tươi của máu, cả người tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, đám Raina trước đây đã từng nhìn thấy cơ thể Tu La Vương giờ cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn, chẳng lẽ đây chính là diện mạo thật của tên quái thú đó sao? Không ngờ gã lại là một người đàn ông đẹp trai lại có khí chất như vậy!!!!!
Chẳng lẽ là vì gã đã nuốt hết máu thịt của gần một vạn ngươi nên giờ đã khôi phục thương thế?
Tuy nhiên chỉ có một mình Miêu Húc biết, lớp máu thịt bên ngoài này không phải máu thịt thật sự của Tu La Vương, thương thế của gã thật ra vẫn nghiêm trọng như trước, rất nhiều xương cốt trong cơ thể gã vẫn bị dập gãy, lớp máu thịt này chẳng qua chỉ giúp gã bao bọ lấy cơ thể đã dập nát của mình mà thôi. Gã nuốt nhiều máu thịt như vậy nhưng cũng chỉ bù lại một phần nhỏ không đáng kể thương thế trong cơ thể gã mà thôi.
Bởi vì biết điều này nên Miêu Húc mới thấy vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc thì Tu La Vương đã trải qua trận đại chiến trước kia như thế nào mà lại khiến cơ thể gã bị tổn thương trầm trọng phải chạy tới biên giới để trốn? Không biết thời kỳ gã mạnh nhất khủng bố đến mức nào? Bị thương nặng mà vẫn có sức tàn sát khủng khiếp như thế nếu như thương thế của gã hoàn toàn hồi phục không thể tưởng tượng nổi gã sẽ mạnh đến mức nào? Còn cái người là chủ nhân của gã vẫn luôn nằm trong cơ thể mình rốt cuộc là ai?
Trong lòng mặc dù có chút khiếp sợ nhưng cũng vẫn rất vui sướng, dù nói thế nào thì tên Tu La Vương này cũng chỉ phục tùng mệnh lệnh của một mình hắn mà cũng chỉ hắn mới biết triệu hồi Tu La Vương ra tác chiến như thế nào, có tay chân mạnh như vậy thì hắn còn có gì mà phải sợ nữa?
Lúc này Rogge còn chưa kịp chạy trốn sợ hãi tột độ, nhìn người đàn ông có mái tóc đỏ như máu đang đứng cách mình không xa gã cảm nhận được có một luồng khí lạnh buốt chạy thẳng từ đầu đến chân, đây…đây là thứ quái vật gì vậy? Tại sao nó lại có thể đáng sợ như thế chứ? Một đội quân mấy ngàn người, là mấy ngàn người đó! Vậy mà tên đó chỉ mất vài tích tắc đã nuốt sạch bọn họ! Tên này chẳng lẽ chính là Ác ma đến từ Địa ngục hay sao?
Rogge chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, hiện tại gã bất chấp chuyện bảo tồn sức mạnh, cơ thể lập tức phát ra ánh sáng Đấu khí màu vàng xoay người chạy về phía lúc đầu đã đến. Tên quái vật này khủng bố quá! Sức mạnh thật kinh khủng! Đây không phải thứ loài người có thể đối phó được, ít nhất thì cũng không phải là thứ mà gã có thể đối phó! Đối mặt với một tên quái vật kinh khủng như vậy gã hoàn toàn không thể vực dậy nổi ý chí chiến đấu trong đầu mình.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc Rogge hành động thì bóng dáng màu đỏ kia lập tức nháy động sau đó đột ngột xuất hiện ngay sau lưng gã, “tên quái vật” đó đưa tay phải ra trực tiếp đâm xuyên qua tim của Rogge.
- Aaaa!!!
Rogge hét lên một tiếng thảm thiết nhưng gã cũng chỉ kịp hét lên một tiếng thế thôi bởi vì Tu La Vương đã nắm được trái tim của gã rồi bóp một phát nát bét, máu bắn ra tung tóe nhưng lại bị Tu La Vương hút toàn bộ, đến ngay cả cơ thể của gã cũng bị nuốt trọn, mọi người đều nhìn thấy máu trên người gã đậm hơn một chút.
Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồn nhìn hình ảnh này, đến ngay cả Âu Dương Quân Mộng cũng phải banh mắt ra nhìn, tên quái vật này sao lại có thể đáng sợ như vậy? Không ngờ sức mạnh của nó lại kinh khủng đến mức này! Mấy ngàn người, là mấy ngàn người, cả một quân đoàn đấy! Cho dù đám người đó chỉ đứng đấy cho bọn họ đến giết thôi cũng phải giết đến sái tay vậy mà tên quái vật này lại nuốt sạch cả một quân đoàn mà chỉ trong thời gian tích tắc, rốt cuộc thì đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Tu La Vương không thèm để ý tới ánh mắt kinh hãi của mọi người, gã quay người đi đến trước mặt Miêu Húc sau đó không đợi Miêu Húc mở miệng đã biến thành một tia máu chui vào cơ thể Miêu Húc, tiết mục này khiến Miêu Húc sôi máu, cái thằng cha này cũng chơi lớn quá đấy!
Tuy nhiên cái khoảnh khắc Tu La Vương vừa chui vào trong cơ thể Miêu Húc ngay lập tức trong cơ thể hắn xuất hiện một dòng ý thức khiến hắn không thể thở nổi, dưới áp lực của dòng ý thức này một người mạnh mẽ như Miêu Húc cũng phải cảm thấy mình chỉ nhỏ bé như con sâu con kiến, trong lòng thầm run rẩy, hải mệnh của hắn lúc này phát ra ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân hắn, có một dòng ý thức tìm kiếm một vòng cơ thể hắn nhưng không có phát hiện gì thì lập tức biến mất.
Lúc này toàn thân Miêu Húc ướt đẫm mồ hôi, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện lời nói của Tu La:
- Đây là Ma chú Huyết Ẩn do quy luật Thiên Địa dẫn tới, xem ra quy luật Thiên Địa của thế giới này rất bài xích Ma chú Huyết Ẩn, khí tức của tôi có khả năng cũng đã bị quy luật Thiên Địa bắt giữ nếu như không phải đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì sẽ không để tôi thoát ra. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại tôi không còn khả năng che dấu khí tức của bản thân ta thì cố gắng đừng triệu hồi tôi…
Sau khi nói xong, Tu La Vương ngồi xếp bằng ở trung tâm bàn Luân Hồi, một làn sương máu tản ra bao phủ toàn thân gã, vừa rồi nuốt nhiều máu như vậy giờ gã cần phải luyện hóa số máu này để chữa trị vết thương của bản thân.
Tuy nhiên câu nói mà gã để lại khiến Miêu Húc cảm thấy khó hiểu, cái gì mà quy luật Thiên Địa? Rồi cả Ma chú Huyết Ẩn là cái qué gì? Chẳng lẽ cái ý thức đáng sợ vừa rồi chính là quy luật Thiên Địa sao?
Hắn đang muốn hỏi cho rõ về mấy cái này thì cách đó không xa Raina lại đột nhiên hét lên một tiếng đầy kinh hãi, Miêu Húc quay đầu lại nhìn thì phát hiện cơ thể Vượn khổng lồ của Tiêu Tĩnh Thần đang nhanh chóng thu nhỏ trở lại hình dáng ban đầu, cơ thể gã rơi từ trên không trung xuống sau đó được Raina đón lấy. Trên người gã có vô số các vết thương lớn nhỏ, có nhiều vết thường đã nứt ra thành những lỗ hổng nhưng lại không hề có máu chảy ra, cả cơ thể gã dường như đã khô cạn máu vì vậy mà những vết thương kia cũng khô không có giọt máu nào.
Nhìn gã lúc này trông cực kỳ khủng bố.
Miêu Húc cũng thấy hơi lo lắng, không quan tâm đến chuyện hỏi Tu La về quy luật Thiên Địa gì đó nữa, hắn lập tức chạy tới chỗ Tiêu Tĩnh Thần, lúc hắn tới gần phát hiện hơi thở của Tiêu Tĩnh Thần vô cùng yếu, cơ thể xuất hiện vô số các vết nứt tựa như đất cằn cỗi, trông rất kinh, mà gã lúc này cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê.
- Anh ta làm sao vậy?
Miêu Húc lo lắng, vết thương nặng thế này phải làm thế nào bây giờ?
- Anh ấy Hiển hóa chân thân Huyết Ma Vượn, mỗi một lần Hiển hóa đều cần phải có một lượng máu lớn cung cấp, lần trước Hiển hóa Huyết Ma Vượn đã suýt chút nữa thì mất cả mạng phải tu dưỡng suốt ba tháng trời mới có thể khôi phục, ai biết được vừa rồi anh ấy lại…
Raina không thể nói tiếp được nữa, hiện giờ vết thương của Tiêu Tĩnh Thần nặng hơn nhiều so với lần trước, thậm chí đến cả hơi thở cũng vô cùng yếu ớt, có lúc còn có dấu hiệu ngừng thở.
Miêu Húc ngạc nhiên, thật không ngờ Hiển hóa lại để lại di chứng nghiêm trọng đến vậy!
Những nghĩ thì cũng thấy đúng, sức mạnh sau khi Hiển hóa càng lớn, lực phản phệ lại càng lớn, tuy nhiên sẽ không có vấn đề gì với những võ giả có nguyên khí làm hậu thuẫn còn Tiêu Tĩnh Thần này lại vốn không học bất kỳ loại võ thuật nào mà hoàn toàn dựa vào cơ thể đột biến gien sau khi Hiển hóa, sức mạnh của Vượn khổng lồ lớn như vậy lực phản phệ nhất định cũng vô cùng mạnh!
Miêu Húc không quan tâm gì cả móc tất cả những đan dược có thể bổ sung nguyên khí ra nhét vào miệng Tiêu Tĩnh Thần.
Nhưng bất luận có cho Tiêu Tĩnh Thần dùng bao nhiêu đan dược hay nước phục hồi thì cũng chỉ có thể giúp các vết thương trên người gã duy trì ở mức hiện tại chứ không thể khiến chúng lành lại được.
- Thử cái này đi, có lẽ nó sẽ có tác dụng!
Đúng lúc này Nam Cung Tiên Nhi bước đến gần Miêu Húc, Miêu Húc quay đầu lại nhìn thấy cả người Nam Cung Tiên Nhi cũng chồng chất các vết thương đang cầm một cái bình ngọc đưa tới trước mặt Miêu Húc.
Nhìn khuôn mặt mềm mại cùng đôi mắt long lanh của cô Miêu Húc chỉ biết thầm thở dài, hắn nhận lấy bình ngọc trong tay cô rồi mở nắp bình ra, lập tức có một mùi hương kỳ lạ tỏa ra, hắn nhanh chóng rót nước trong bình vào trong miệng Tiêu Tĩnh Thần, dường như gã cũng cảm nhận được mùi thơm của thứ nước thuốc này nên liên tục uống từng ngụm nước. Điều thần kỳ chính là sau khi nước thuốc chảy vào trong người của Tiêu Tĩnh Thần thì cơ thể khô héo của gã lập tức phục hồi cơ bắp, những vết thương nút vỡ trên người cũng dần khép lại, mặc dù không thể khôi phục hoàn toàn như lúc ban đầu nhưng tối thiểu thì cũng đã có thể ổn định được thương thế của gã, hô hấp cũng đã dần bình ổn, tính mạng của gã đã không còn đáng lo ngại nữa.
Raina nhìn hình ảnh này thì kinh hãi, cô ta nắm rõ tình trạng hiện tại của Tiêu Tĩnh Thần, cho dù là thuốc chữa trị và phục hồi gen cấp Tử Kim thì cũng chưa chắc có thể chữa được vết thương của gã thế nhưng không ngờ chỉ một lọ thuốc nho nhỏ như này mà lại có thể ổn định được thương thế của Tiêu Tĩnh Thần? Như vậy lo thuốc này phải quý giá đến mực nào mới có thể làm vậy?
- Cảm ơn cô!
Không quan tâm Nam Cung Tiên Nhi có quan hệ gì với đám Miêu Húc, Raina nói lời cảm ơn này là từ tận đáy lòng mình, đối với cô ta thì Tiêu Tĩnh Thần chính là toàn bộ thế giới của mình, hôm này Nam Cung Tiên Nhi dùng lọ thuốc quý giá cứu mạng của Tiêu Tĩnh Thần cũng có nghĩa là đã cứu mạng cô ta, vì vậy cô ta thật lòng rất cảm kích đại ân này.
- Không cần cảm ơn, anh ấy trước đây từng là thầy của tôi…
Nam Cung Tiên Nhi cười lắc đầu ý nói không cần để ý, lúc nói những lời này ánh mắt của cô luôn nhìn về phía Miêu Húc. Lọ thuốc đó thật ra là linh dược ông nội cô từng là Chưởng môn Đạo Môn – Đạo nhân Nam Hải cho cô để bảo vệ tính mạng là thuốc cải tử hoàn sinh, do liên minh Thiên Đạo dùng y học hiện đại kết hợp với bí quyết truyền thừa của Đạo Môn luyện ra để bảo vệ tính mạng. Phẩm cấp của nó những cấp bậc bình thường không thể tính toán được, nghe đồn cho dù có là người đã chết chỉ cần thời gian bị giết không quá dài thì vẫn có thể cứu sống, cái này không phải là đan dược cấp Tử Kim bình thường có thể so sánh được, cho dù là cô thì cũng chỉ có ba bình mà thôi. Nếu như không phải bởi vì Tiêu Tĩnh Thần là huynh đệ tốt nhất của Miêu Húc thì làm sao cô có thể lấy ra được?
- Vết thương của em không sao chứ?
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Tiên Nhi cộng thêm đôi mắt ngập nước long lanh của cô trong lòng Miêu Húc lại thở dài một tiếng nữa. Bất kể năm đó Đạo Môn cùng Thiền tông đã làm gì với mình thì xét cho cùng chuyện này cũng không liên quan đến cô, mình oán trách cô ấy thì làm được gì chứ?
Chỉ có điều nghĩ đến sau này sớm muộn mình với Đạo Môn vẫn sẽ phải có một trận quyết chiến để kết thúc chuyện này, vì vậy trước sau gì thì hắn cũng nhất định sẽ đi tìm Chưởng giáo Đạo Môn để tính sổ, nếu vậy đến lúc đó sẽ phải đối mặt với cô ấy thế nào đây?
Trong nội tâm Miêu Húc lúc này vô cùng mâu thuẫn, nhưng dù có mâu thuẫn thế nào thì khi đối diện với ánh mắt u oán của Nam Cung Tiên Nhi hắn cũng không thể nhẫn tâm đuổi cô đi được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất