Giáo Y Ngây Thơ

Chương 824: Thành trì diệt vong

Chương 824: Thành trì diệt vong
Nhìn thấy Tổng tư lệnh của mấy vị Thượng tướng đều kinh ngạc không nói lên lời thì tên Thiếu tướng liên lạc cũng chỉ biết cười khổ báo lại tin tức mình nhận được một lần nữa. Nói thật thì tin tức thế này bất cứ ai cũng cảm thấy rất khó tin, sau khi nhận được tin tức nếu như không phải gã tự mình đến hiện trường chứng thực thì đến chính gã cũng không tin nổi, quân đoàn Rogge nhiều người như vậy mà lại có thể bị tiêu diệt hoàn toàn! Chuyện này cũng quá hư cấu rồi!
Sau khi tên Thiếu tướng trả lời đám Lý Hào Kiệt mới khôi phục tinh thần, cố gắng trấn định bản thân, Lý Hào Kiệt lạnh lùng nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem…
Ba tên Thượng tướng lập tức chào theo nghi thức quân đội rồi đoàn người tức tốc chạy đến khu vực quân đoàn Rogge gặp nạn.
Cùng thời gian đó, trong một thị trấn nhỏ cách khu vực xảy ra cuộc thảm chiến khoảng 100 km, một người đàn ông mặc áo dài, đeo mặt nạ màu bạc lững thững bước đi trên đường. Trong thời đại Mạt Pháp, ăn mặc như vậy rất bình thường, chẳng ai chú ý đến những người như vậy, đúng lúc này người đàn ông đó đi đến một cửa hàng bán vũ khí trông rất bình thường ngẩng đầu lên nhìn một cái sau đó nhấc chân bước vào.
Cửa hàng bán vũ khí này cũng không được coi là lớn mà trong cửa hàng cũng không có một vị khách nào chỉ có một mình ông chủ ngồi ở trước quầy hàng vẻ mặt nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, lúc nhìn thấy có người đi vào ông chủ lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, thay đổi thành bộ mặt tươi cười đon đả.
- Vị khách này, không biết anh cần loại vũ khí thế nào? Cửa hàng của chúng tôi tuy nhỏ nhưng loại vũ khí nào cũng có, cấp bậc nào cũng có…
Người đàn ông không nói gì chỉ móc ra một chiếc lệnh bài màu vàng, sau khi ông chủ nhìn thấy lệnh bài hay nói đúng hơn là sau khi nhìn thấy con ác quỷ được khắc sống động như thật trên lệnh bài thì lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười biến mất thay vào đó là cung kính chào người đàn ông kia theo nghi thức quân đội sau đó nói:
- Chào Trưởng quan!
Người đàn ông đi đến trước mặt ông chủ, nhỏ giọng nói:
- Rogge đã chết rồi, toàn bộ quân đoàn của hắn bị tiêu diệt, anh hãy phái người đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì!
- Hả? Rõ!
Lúc đầu ông chủ có chút ngạc nhiên ngay sau đó lập tức phản ứng lại nhưng trong mắt gã rõ ràng là không thể tin được chuyện này. Rogge được coi là một trong số quân cờ quan trọng nhất của quân Thập tự Thánh Long, làm sao lại có thể chết được? Ai cũng biết Thánh chủ cùng Trưởng quan đã dồn rất nhiều tâm huyết vào gã, có thể nói cái chết của gã là một tổn thất rất lớn đối với bọn họ!
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, người đàn ông không nói thêm gì nữa mà nhìn vào những vũ khí được bày trong cửa hàng, cuối cùng tiện tay lấy một thanh trường đao cấp Hoàng Kim lên nhẹ nhàng vuốt sau đó đột nhiên “rắc” một tiếng giòn vang, thanh đao giá trị của đống tiền bị gã làm gãy tan.
- Vũ khí Thánh Đình càng ngày càng kém, muốn tìm một món vũ khí ưng ý mà khó khăn ghê!
Sau đó gã tiện tay ném thanh đao cấp Hoàng Kim kia sang một bên rồi vừa lắc đầu vừa bước ra khỏi cửa hàng còn ông chủ thì đứng im ngây người, mồ hôi chảy ròng ròng, càng ngày càng kém sao? Vũ khí cấp Hoàng Kim vậy mà chỉ bóp nhẹ một cái liền nát vụn, thực lực của Trưởng quan đã đến cảnh giời nào rồi không biết?
Bên cạnh một hồ nước Hắc Ám nào đó trong đầm lầy Hắc Ám có một con Ma Lang khổng lồ đang đứng sừng sững bên bờ, đôi mắt màu bạc của nó cảnh giác quan sát xung quanh. Lúc này trời đã tối đen, đối với người đi lại trong đầm lấy Hắc Ám mà nói đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất, mặc dù nhóm Miêu Húc đều là những người có sức mạnh cao cường nhưng lúc này vẫn phải dừng lại nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.
Tiêu Tĩnh Thần đã tỉnh lại nhưng khuôn mặt vẫn còn hơi tái, cả người như không còn chút sức lực nào, may là Âu Dương Quân Mộng đã khôi phục lại được một ít thể lực nhưng gã vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng dưới đất cố gắng khôi phục thể lực. Lâm cũng ngồi bên cạnh gã để nghỉ ngơi, lúc này mái tóc của gã trắng như tuyết, trên mặt toàn là nếp nhăn, đây là hậu quả của việc sử dụng Niệm chi lực quá độ, những người khác cũng ngồi ở xung quanh, tranh thủ từng giây từng phút điều trị thương thế.
Cũng may những năm gần đây Âu Dương Quân Mộng cùng Tiêu Tĩnh Thần đã thu thập được một số lượng lớn thuốc nên mới có thể giúp thương thế của bọn họ không quá nghiêm trọng, có thể nói ngoài trừ thuốc chữa tinh thần ra thì thuốc gì cũng có.
Còn ở một bên, Miêu Húc đang bưng một chén thuốc đen ngòm ngồi xổm bên cạnh Nam Cung Tiên Nhi bôi thuốc cho cô, lúc này toàn bộ cơ thể trần truồng của cntn nằm trên một tấm da thú, vẻ mặt cô vô cùng hạnh phúc.
Vết thương trên lưng cô rất nghiêm trọng, vết thương này là do chùm tia sáng năng lượng Robot đốt cháy, Miêu Húc đã phải dùng dao cắt bỏ lớp mô tổn thương ở bên ngoài sau đó cẩn thận bôi nước thuốc mà hắn tự điều chế, đây là Cổ dược hắn phải mất mấy ngày tìm kiểm thu hái thảo dược mới điều chế ra được, ngoài việc có thể chữa trị thương thế bên ngoài thì còn có thể giúp vết thương nhanh chóng liền lại mà không để lại sẹo quá lớn. Dù nói thế nào thì cũng vẫn phải thừa nhận Nam Cung Tiên Nhi là một người đẹp, nếu nhưng trên lưng có một vết sẹo to tướng chắc cả đời này cô cũng không thể cười nổi nữa?
Miêu Húc vừa bôi thuốc lên vết thường vừa nhẹ nhàng hỏi:
- Đau lắm không?
Vừa rồi lúc cắt đi lớp da bên trên vết thương Nam Cung Tiên Nhi không rên lấy một tiếng, hiện giờ thoa thuốc lên cô cũng không kêu tiếng nào, tuy nhiên cơ thể cô lại run nhè nhẹ chứng tỏ cô đang vô cùng đau đớn, Miêu Húc thấy vậy thì cũng đau lòng.
Vì tìm hắn mà cô đã phải chịu biết bao đau khổ, mấy năm nay cuộc sống của nhất định là rất khó khăn.
Từ những lời Nam Cung Tiên Nhi nói hắn cũng đã biết lý do cô xuất hiện ở chỗ này.
- Không đau!
Nam Cung Tiên Nhi nghiêng đầu cười với Miêu Húc, lúc cười để lộ hàm răng trắng tinh, trong mắt cô lúc này ngập tràn hạnh phúc, đã từ lâu lắm rồi, giờ cô mới có thể được ở bên người mà mình yêu say đắm mà giờ lại nghe được câu nói quan tâm của hắn như vậy cô có cảm giác như mình được ăn cả hũ mật vậy, chút đau đớn này đã là gì? Thậm chí cô còn có suy nghĩ chỉ cần Miêu Húc có thể vĩnh viễn quan tâm mình như vậy thì cho dù ngày nào cũng bị thương cô cũng bằng lòng.
Suy nghĩ này rất ngốc nghếch nhưng cũng rất ngây thơ!
Miêu Húc nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc này của Nam Cung Tiên Nhi đương nhiên cũng biết thừa suy nghĩ trong lòng cô, hắn chỉ biết thở dài một hơi.
Nếu như một ngày nào đó mình với đám người của Đạo Môn quyết chiến không biết cô ấy có còn muốn ở bên cạnh hắn nữa không?
Những người đó dù gì thì cũng là người thân của cô ấy.
Thế nhưng bản thân Nam Cung Tiên Nhi lại không hề suy nghĩ đến vấn đề này, hoặc nói đúng hơn thì là cô không muốn suy nghĩ đến, cô chỉ muốn được ở cùng với người mình yêu còn những thứ khác cô không muốn suy nghĩ nhiều.
- À đúng rồi, chỗ này em còn có hai bình thuốc có thể khôi phục bổ sung thần hồn con người, anh bạn của anh bị tiêu hao Niệm chi lực nên mới bạc trắng cả đầu như vậy, anh hãy mang cho anh ấy uống một bình, có lẽ sẽ giúp anh ấy khôi phục lại.
Miêu Húc nhận lấy bình ngọc quan sát một lượt rồi mở miệng hỏi:
- Đây chính là thuốc đã cho Tiêu Tĩnh Thần uống lần trước phải không?
Nam Cung Tiên Nhi khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Vậy được rồi, bình này cho Lâm còn bình này anh sẽ giữ lại nghiên cứu xem trong này có những thành phần gì, sao lại có công hiệu kỳ diệu như vậy.
Miêu Húc cũng không khách khí mà nhận cả hai bình thuốc Nam Cung Tiên Nhi đưa cho, dẫu sao thì hắn cũng là một Cổ sư, đương nhiên có thể điều phối một vài loại thuốc, chỉ cần hắn có thể tìm ra thành phần có trong loại thuốc này là có thể tự điều chế ra loại thuốc y hệt, đến lúc đó hắn cùng nhóm bạn cũng sẽ có thêm một phần đảm bảo.
Sau khi bôi thuốc lên vết thương xong hắn lấy băng gạc quấn lên vết thương chỉ là lúc quấn băng không tránh khỏi việc nhìn thấy đôi gò bồng đảo trắng noãn của Nam Cung Tiên Nhi, chỉ đơn giản liếc qua một cái đã khiến Miêu Húc muốn lao vào xơi luôn cô. Nếu như không phải chỗ này là đầm lấy Hắc Ám mà cũng không có đám Âu Dương Quân Mộng ngồi ở xung quanh thì có lẽ hắn đã không thể nhịn được lao vào xơi tái Nam Cung Tiên Nhi rồi!
Miêu Húc đưa bình thuốc Nam Cung Tiên Nhi đưa cho hắn cho Lâm, Lâm cũng không khách khí mà lập tức uống luôn, sau đó gã cảm nhận được một luồng tinh khí tràn ngập khắp toàn thân, nếp nhăm trên mặt dần dần biến mất, chỉ có điều mái tóc bạc trên đầu lại không thể trở lại mày đen, tuy nhiên khuôn mặt gã lại hồng hào khỏe mạnh hơn nhiều. Nhìn thấy công hiệu kỳ diệu của loại thuốc này, đám Miêu Húc đều giật mình kinh ngạc, hiệu quả của loại thuốc này đúng là cao không tưởng! Miêu Húc cũng âm thầm thề nhất định phải phân tích ra thành phần của loại thuốc này.
Bởi vì có Tiểu Hoa gác đêm nên mọi có thể yên tâm nghỉ ngơi, đợi đến khi trời vừa sáng liền lập tức lên đường, trên đường đi bọn cũng gặp phải một vài Ma vật, cũng có khi là nguy hiểm từ tự nhiên nhưng cũng may là đã có Tiểu Hoa báo động trước nên họ cũng không gặp mối nguy hiểm nào quá lớn. Đồ ăn của bọn họ đại đa số chính là những con Ma vật kia, ước chừng phải mất một tháng ròng rã đám Miêu Húc mới có thể ra khỏi đầm lấy Hắc Ám.
Trong thời gian một tháng này thương thế của mọi người gần như đã hồi phục hoàn toàn, Raina còn đột phá vượt qua cấp mười hiện tại cô đã là Đấu giả cấp mười một, tuy nhiên người tiến bộ nhanh nhất lại chính là Lâm Kiếm Phong, chính những lần đứng trước ranh giới sinh tử kia đã kích thích nguồn năng lượng tinh thuần trong người gã khiến Đấu khí tu vi của gã tăng lên chóng mặt, cũng trong thời gian một tháng vọt qua cấp mười trở thành Đấu giả cấp mười một tuy nhiên đến hiện tại vẫn không ngừng tăng nhanh, kiểu này rất có khả năng trước khi Raina vượt qua được cấp mười một thì Lâm Kiếm Phong đã đạt tới cấp mười hai trong truyền thuyết rồi.
Ma Lang Tiểu Hoa sau khi nuốt một vài Ma hạch của Ma vật cấp chín thì hiện tại sức mạnh cũng đã tăng lên đáng kể, còn về phần Lâm cũng đã khôi phục trở về trại thái mạnh nhất, hơn thế nữa bọn họ còn có thêm một cao thủ mạnh như Nam Cung Tiên Nhi, có thể nói hiện tại sức mạnh của tiểu đội bọn là đã tăng lên mấy lần so với lúc trước, với sức mạnh hiện giờ bất cứ nơi nào trên thế giới rộng lớn này bọn cũng có thể đi tới.
Lại thêm một ngày nữa, rốt cuộc đoàn người đã đến được thành bang thứ nhất thuộc nghị viện Huyết Tinh, phong cách kiến trúc của thành bang cũng không khác mấy so với của Thánh Đình đều là lấy đá để xây thành, chỉ là khi bọn họ đến Thành bang thì nơi này đã biến thành một bãi phế tích hoang tàn. Cả một tòa thành lớn như vậy mà giờ chỉ còn lại hình ảnh máu chảy thành sông, thi thể rải rác khắp nơi, nhiều chỗ còn hằn sâu vết kiếm chém, nhìn liền biết nơi này vừa mới trải qua một trận huyết chiến, đám Âu Dương Quân Mộng đi tìm hiểu xung quanh cuối cùng đưa ra kết luận kinh người, một thế lực nào đó của nghị viện Huyết Tinh đã từng xảy ra tranh chấp với người nào đó ở nơi này, kết quả là người đó một mình giết sạch cả mấy ngàn quân, một người cũng không để lại!
Sau khi nghe được tin này cả đám đều thầm kinh hãi, chẳng lẽ nơi này lại có một cường giả đáng sợ như vậy xuất hiện sao?
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước tuy nhiên bọn họ đi đến ba thành trì liên tiếp đều trống không, toàn bộ dân trong thành đều biến mất không còn một ai còn quân đoàn bảo vệ thành gần như đã bị giết toàn bộ, liên tục mấy cái thành bang đều là tòa thành chết, hơn thế nhìn vào vết kiếm để lại trên mặt đất thì đều là của cùng một người.
Trong lòng mọi người đều có cảm giác sắp có điềm xấu xảy ra, lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì đột nhiên có một đội quân khoảng vài trăm người xuất hiện trong tầm mắt bọn họ….

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất