Giáo Y Ngây Thơ

Chương 828: Tìm tìm kiếm kiếm

Chương 828: Tìm tìm kiếm kiếm
Đồng bằng Huyết Sắc, đây là đồng bằng lớn nhất trong vùng này, ba mặt là núi, mặt còn lại giáp biển, cũng chính là nơi có nhiều người trong phạm vi quản lý của nghị viện Huyết Tinh nhất. Khu vực này cũng giống như địa vị của Thánh Sơn tại Thánh Đình, nhưng không giống như Thánh Sơn được bao bọc bởi đô thị phồn hoa. Trừ những cánh đồng bát ngát rộng lớn và nông trường ra thì những nơi còn lại đều là nơi ở của con người.
Không giống với Thánh Đình, nghị viện Huyết Tinh là một thế lực mà toàn bộ người sống trong đó đều là binh sĩ, nhân số của bọn chúng ít hơn Thánh Đình rất nhiều, có thể chống lại với Thánh Đình là bởi vì mỗi người trong phạm vi quản lý của thế lực này đều là chiến sĩ, một khi gặp phải nguy hiểm, mỗi người trong số họ đều có thể tự cầm vũ khí chiến đấu. Nguyên nhân của việc này là bởi môi trường sinh sống nơi đây khắc nghiệt hơn Thánh Đình rất nhiều, đặc biệt là những khu vực ven biển, thỉnh thoảng lại bị những dã thú biển khổng lồ tấn công. Biển cả của thời đại Mạt Pháp này quả thực là vùng cấm của con người, dưới đáy biển vốn đã tồn tại rất nhiều giống dị chủng thời Thái Cổ, khi thời đại Mạt Pháp tới, rất nhiều loài đã biến dị, cự thú vốn có chiều dài cả trăm mét nay thành cả ngàn mét. Thậm chí có một lần khi thủy triều lên, những người dưới trướng nghị viện Huyết Tinh đã từng nhìn thấy một Cự Thú thân dài tới cả chục ngàn mét đang đắm mình lộn nhào trong lòng đại dương. Cự thú đáng sợ đến thế, nếu lên đến đất liền thì cho dù là cường giả mạnh nhất toàn nhân loại cũng sẽ táng mạng mà thôi!
Trừ việc thỉnh thoảng lại bị dã thú biển tấn công thì phía bắc của khu vực này còn có một cánh rừng băng. Bởi vì ở rất gần rừng băng, dân chúng nơi đây còn phải tìm cách ngăn cản ma vật tới từ rừng băng, còn phía nam của khu này lại là sa mạc hoang tàn vắng vẻ, thỉnh thoảng lại bị đám ma vật tới từ sa mạc tấn công, phía còn lại thì giáp với đầm lầy Hắc Ám. Có thể nói là kẻ địch tứ phía, cho nên, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nơi đây căn bản không thể phát triển hòa bình như vùng đất Thánh Đình màu mỡ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà thực lực của dân thường trong nghị viện Huyết Tinh cũng mạnh hơn thực lực dân thường ở Thánh Đình, nhưng trang bị của Huyết Tinh thì không thể so sánh với Thánh Đình được.
Trên đồng bằng Huyết Sắc có rất nhiều thành bang nhỏ, thành bang nhỏ nhất chỉ khoảng mấy ngàn người, nơi nhiều người nhất là thành Hắc Ám, có hơn triệu người, đây chính là thành phố lớn nhất của đồng bằng Huyết Sắc, đồng thời cũng là nơi tổng bộ của nghị viện Huyết Tinh tọa lạc.
Lúc này, bên trong thành Hắc Ám, tòa thành này hoàn toàn được chế tạo từ huyền kim đen bóng, người đứng đầu Nghị Hội Hắc Ám – hội trưởng Zambrotta (Tán Bố La Tháp) đang cung kính đứng phía bên trái đại điện, còn trên bảo tọa vốn thuộc về gã, một cô ả mặc váy dài màu đen, mạng che mặt cũng màu đen đang ngồi.
Bởi vì đeo mạng che mặt nên không thể nhìn rõ dung mạo cô ả, nhưng đường cong trên thân hình cô ta thì cực kỳ chuẩn, đẫy đà ngon lành, đặc biệt là đôi gò bồng đào, vô cùng đầy đặn, ít nhất cũng phải dùng cả hai tay cùng lúc mới có thể nắm trọn, mê người khôn tả. Nhưng mà thân là hội trưởng của nghị viện Huyết Tinh, Zambrotta lại không dám nhìn lên, kính cẩn đứng một bên hệt như một tên người hầu trung thành, thậm chí đến cả nhướn mày cũng không dám.
-Đã tìm được hung thủ chưa?
Cô ả ngồi trên bảo tọa cất lời, âm thanh uyển chuyển như chuông, ánh mắt lười biếng liếc Zambrotta một cái, cả người Zambrotta lập tức run rẩy.
-Bệ hạ, thần đã phái đoàn kị sĩ Huyết Diễm ra ngoài rồi, chắc l…
-Ta chỉ cần kết quả…
Chưa đợi Zambrotta nói hết câu, cô ả đã trực tiếp ngắt lời gã.
-Vẫn chưa tìm thấy…
Tim Zambrotta thịch một cái, trực tiếp thừa nhận, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra từ trán.
-Bao nhiêu ngày rồi hả? Tìm một người trên chính địa bàn của mình mà cũng không nổi? Zambrotta, thật khiến ta thất vọng mà…
Cô ta không tỏ vẻ tức giận nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
-Thần xin lỗi, Bệ hạ…
Zambrotta cũng không giải thích, hai đầu gối mềm nhũn, gã trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt cô ả, cúi đầu thật thấp.
-Ta không cần lời xin lỗi! Ta cho anh thêm ba ngày nữa, nhất định phải tìm được cô ta…
Cô ả nói với vẻ thản nhiên, nhưng trong giọng nói là sự cứng rắn, không cho phép cự tuyệt.
-Dạ…
Zambrotta đáp lời, tuy cô ả trước mặt này chưa nói hậu quả là gì, nhưng gã hiểu, khi cô ả nói ra câu kia, chính là khi ả đang cực kỳ tức giận. Nếu trong vòng ba ngày nữa mà gã vẫn chưa tìm ra hung thủ kia thì đừng nói đến việc giữ chức vị hiện tại mà, mà ngay cả mạng sống cũng chưa chắc đã còn. Nhưng mà điều khiến Zambrotta không hiểu nổi là, chẳng phải chỉ tàn sát vài thành bang thôi sao? Đối với nghị viện Huyết Tinh thì đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à? Có tháng nào mà vài không có vài thành bang bị diệt đâu? Sao nữ hoàng bệ hạ lại sốt ruột lo lắng như vậy nhỉ?
Cho dù trong lòng có cả trăm vạn nghi ngờ, nhưng Zambrotta không dám hé miệng hỏi một câu nào.
-Một khi có tin tức, phải lập tức thông báo cho ta…
Cô ả đã đứng lên, bước lên tước một bước, dù ả chỉ tiến lên trước một bước nhưng nhoáng cái đã đi xa cả trăm mét, tới thẳng cửa lớn của đại điện. Bản lĩnh cao đến thế này, thật sự khiến Zambrotta sợ đến xoắn lòng.
-Dạ…
Zambrotta không dám nói gì nữa, chỉ đáp một tiếng.
Mà trong đại điện đã không còn bóng dáng cô ả, Zambrotta lau cái trán mướt mồ hôi, thở phào một hơi, cô ả này, thật sự khiến gã áp lực chết mất!
Có điều, sau khi hơi thở của cô ả hoàn toàn không còn, ánh mắt Zambrotta mới lóe lên tia hung ác, Nữ Hoàng Nhện? Hừ, sớm muộn cũng có một ngày lão tử đặt cô dưới thân, khiến cô phải thần phục tôi!
Tia hung ác này chỉ lóe lên giây lát rồi biến mất.
-Đại nhân, có cấp báo…
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ ngoài đại điện.
-Vào đi…
Zambrotta đặt mông lên bảo tọa mà cô gái vừa ngồi, lạnh giọng nói.
Ngay sau đó một cô gái mặc áo giáp vội vàng tiến vào, bước thẳng tới trước mặt Zambrotta rồi quỳ xuống, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
-Đại nhân, đoàn trưởng đoàn kị sĩ thứ bảy của quân đoàn Huyết Tinh Boogarrd trong lúc đuổi bắt hung thú đã bị ma vật không rõ tên tấn công, hi sinh anh dũng. Hiện giờ, những quan quân còn lại của đoàn kị sĩ thứ bảy cùng dâng thư, hi vọng nghị viện có thể cất nhắc trung tá Baer Robert tiếp nhận vị trí đoàn trưởng, quản lý cả quân đoàn…
Cô gái xong, dùng hai tay dâng thư mà mọi người cùng viết lên trước mặt Zambrotta, Zambrotta xem thư, hơi nhướn lông mày.
Boogarrd, đây là vị thiếu tướng do chính tay gã cất nhắc mà! Vốn nghĩ Boogarrd sẽ nhanh chóng đứng vững trong quân đội, sao nhoáng cái đã chết rồi vậy?!
-Đồng ý yêu của bọn họ. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là trong vòng ba ngày phải tìm cho ra tung tích hung thủ đã tàn sát hàng loạt thành bang. Nếu không tìm được thì bảo Baer mang đầu tới gặp ta…
Cho dù trong lòng gã có chút nghi ngờ, có điều vừa nghĩ tới mệnh lệnh của Nữ Hoàng Nhện, Zambrotta cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đồng ý yêu cầu của những người kia.
-Dạ…
Cô gái kia gật đầu rồi xoay người định rời đi, nhưng lại bị Zambrotta kéo lại.
-Giao chuyện này cho người khác làm là được rồi…
Trong lúc nói câu này, hai tay Zambrotta đã nhanh chóng cởi áo giáp trước ngực cô gái, bờ ngực trắng nõn như hai chú chim bồ câu lộ ra, Zambrotta lập tức xoa nắn không ngừng, còn cô gái kia cũng yêu kiều liếc Zambrotta một cái rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng Zambrotta, cùng Zambrotta điên cuồng hoan lạc trong đại điện…
Nơi đóng quân của đoàn kị sĩ thứ bảy của quân đoàn Huyết Diễm, mấy người Baer, Trương Long, Jess cùng mấy sĩ quan cao cấp đang ở cùng nhau, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của nghị viện Huyết Tinh. Chuyện nghị viện Huyết Tinh đồng ý yêu cầu của bọn họ một cách nhanh chóng khiến ai ai cũng vừa nghi ngờ vừa khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy mệnh lệnh kèm theo đó, sắc mặt cả đám xám như tro tàn.
Người tàn sát mấy thành bang kia rất có thể là một cường giả siêu cấp mạnh, một cường giả như thế, nếu không muốn để lại chút dấu vết gì thì bảo bọn họ đi đâu tìm giờ?
Vẻn vẹn ba ngày, làm sao bọn họ có thể tìm được chứ? Nhưng mà cho dù biết rất khó có thể hoàn thành mệnh lệnh này, bọn họ không thể không tiếp nhận. Với tư cách là quan quân của quân đoàn Huyết Diễm, bọn họ thấu tỏ sự đáng sợ của nghị viện Huyết Tinh, một khi kháng mệnh, thì chờ đợi bọn họ chính là bốn chữ: sống không bằng chết.
Vào lúc tất cả quân đoàn của nghị viện Huyết Tinh đang dốc toàn lực tìm kiếm hung thủ thì tại một nơi cách đồng bằng Huyết Sắc khoảng ba trăm km, có một thành bang nhỏ giáp với rừng băng. Bởi vì thành băng này ở rất gần rừng băng nên dân số ở đây mạnh mẽ hơn với những nơi khác. Nói cách khách, ở đây căn bản không có dân thường theo đúng nghĩa đen. Người sống ở nơi này, cho dù là nam hay nữ, đều là binh sĩ thuộc quân đoàn Huyết Cuồng của nghị viện Huyết Tinh, hơn nữa tất cả bọn họ đều là binh sĩ chính quy.
Bao quanh thành bang là một tường đất, tường đất kiểu này cũng không có lực phòng ngự lớn cho lắm, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng báo động trước cho người ở nội thành. Hiện giờ là ban ngày, vì vậy thành chủ có quân hàm Thiếu tướng đích thân dẫn theo hai phần ba quân đội ra khỏi thành, tiến vào trong rừng băng để đi săn. Cả cái thành bang lớn như vậy, chỉ còn lại vẻn vẹn chưa tới ba trăm mạng.
Mà ở cổng thành, có khoảng mười binh sĩ đang cùng nhau cười đùa, chơi trò xúc xắc. Ngay vào lúc bọn họ chơi đến quên trời quên đất thì một bóng người xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Mấy binh sĩ lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì hấy một cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần tay cầm trọng kiếm nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía này. Sắc mặt cô gái tái nhợt, nhìn có vẻ vô cùng mỏi mệt, nhưng mà dung nhan tuyệt mỹ nhường kia vẫn khiến đôi mắt mấy binh sĩ này sáng rực. Bọn họ quanh năm sống ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, đã bao giờ gặp được cô gái xinh đẹp đến mức ấy đâu?!
-Các anh em, hàng tốt, hàng tốt…
Một tên trong đám binh linh thấp giọng nói.
-Đúng là hàng tốt! Tướng quân sớm nhất cũng phải buổi tối mới quay về, vì vậy hiện giờ an hem mình có rất nhiều thời gian…
Một tên khác cũng tiếp lời.
-Hắc hắc, quy tắc cũ, ai lớn thì người đó lên đầu tiên…
Một tên khác tiếp lời. Bởi vì nơi này rất gần rừng băng, nên sinh sống ở đây chỉ có binh sĩ chính quy của quân đoàn Huyết Cuồng, tuy rằng cũng có nữ chiến binh. Nhưng tỉ lệ nữ binh lại chưa tới một phần mười, hoàn toàn là một nơi sói nhiều thịt ít, mà loại binh sĩ cấp thấp chỉ được canh cổng như mấy tên này thì làm gì có chuyện được hưởng dụng nữ binh? Hiện giờ gặp được cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này, sao mà không rung động được cơ chứ?
Cả đám tranh cãi ồn ào, nhanh chóng lắc xúc xắc, cuối cùng một tên binh sĩ râu quai nón khoảng ba mươi tuổi đổ được số điểm lớn nhất.
-Ha ha ha, vậy lần đầu là của tôi rồi nhé, lát nữa các cậu không được tranh với tôi đâu đấy…
Râu quai nón cười ha hả, rồi ôm chiến đao của mình, đứng lên, đi về phía cô gái.
-Đại Hồ Tử (Râu quai nói), anh con mẹ nó tí nữa nhẹ nhàng chút đấy, nếu chơi hỏng ẻm rồi thì lát nữa bọn ông liên thủ cắt trym anh luôn…
Đám binh sĩ còn lại đều tỏ vẻ hâm mộ, nhưng cũng chỉ đành gào lên với Đại Hồ Tử.
-Ha ha ha, yên tâm, cô em xinh đẹp như thế, sao tôi nỡ làm đau ẻm chứ? Đúng không nào, tiểu thư xinh đẹp ơi…
Đại Hồ Tử cười lớn, đi tới trước mặt cô gái, trực tiếp vươn tay ra, đặt lên bả vai cô gái. Mặc dù trong tay cô gái cầm một thanh trường kiếm, nhưng dáng đi của cô lại nghiêng ngả lảo đảo không vững, đối mặt với một cô gái yếu đuối như vậy, làm gì có chuyện Đại Hồ Tử đề phòng.
Nhưng “Phụt” một tiếng, khi Đại Hồ Tử còn chưa chạm vào đầu vai mình thì đã tay cổ tay đau đớn không chịu nổi, cúi đầu nhìn xuống, cả bàn tay gã đã gãy rời, rơi trên mặt đất. Gã kinh hãi, còn chưa kịp tức giận thì cô gái đã vung trọng kiếm trên tay lên, trực tiếp chém thẳng vào đầu Đại Hồ Tử. Sau đó đầu Đại Hồ Tử cứ như quả dưa hấu bị bổ ra làm hai nửa vậy. Đối mặt với thanh trọng kiếm nặng vô cùng này, không chỉ có đầu, mà cả cơ thể gã cũng bị xẻ thành hai nửa, máu tươi mang theo nội tạng không ngừng phun ra, hai nửa cơ thể cứ thế đổ ầm xuống. Cô gái cũng chẳng thèm để ý tới cơ thể đổ ập xuống của Đại Hồ Tử, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, bước chân vẫn lảo đảo không vững, ánh mắt vẫn mệt mỏi khôn cùng, nhưng mà cả đám binh sĩ vừa rồi còn hưng phấn đã bị dọa đến mức mặt mũi tái mét.
Không gian tĩnh lặng như tờ, mà cô gái từng bước tiến về phía đám binh sĩ kia, khi cô cách đám binh sĩ chỉ còn khoảng mười mét, cả đám mới hồi thần, đồng loạt rút vũ khí ra. Cũng đúng vào lúc này, cô gái bỗng bước lên trước một bước, trọng kiếm trong tay cũng run lên dữ dội, kiếm khí đáng sợ bạo phát, trực tiếp bao lấy cả đám binh sĩ canh cửa, khi kiếm khí tan đi, tất cả những kẻ này đều chỉ còn là một đám máu thịt lẫn lộn.
Trừ một binh sĩ tuổi khoảng hai mươi vẫn đang ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, thanh kiếm khổng lồ nặng nề đè lên đầu vai gã, mũi kiếm sắc bén sát cạnh cổ gã, gã chỉ cảm thấy đầu vai mình đang bị một tòa núi lớn đè lên, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ, thân mình run lẩy bẩy không ngừng.
-Anh có nhìn thấy một thanh niên tóc tím không?
Giọng nói khàn khàn, lạnh như băng của cô gái vang lên.
Tên binh sĩ kia ngẩn ra, cố gắng lục lọi những người lạ mà mình đã gặp gần đây trong trí nhớ, cơ mà chẳng có ai tóc tím cả, vì vậy gã lắc đầu theo bản năng.
“Phụt” một tiếng, một cái đầu bay lên trời…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất