Giáo Y Ngây Thơ

Chương 830: Đóng băng thế giới

Chương 830: Đóng băng thế giới
Trong tòa thành giáp rừng băng, kiếm trong tay Bạch Hiểu Thần run lên, cự kiếm trực tiếp cắt đứt đầu tên binh sĩ gác cổng cuối cùng kia, cái đầu gã cứ thế bay thẳng lên trời rồi rơi bụp xuống đất. Bạch Hiểu Thần mặc kệ, kéo lê cây trọng kiếm dính đầy máu, bước từng bước một về phía nội thành. Vết thương Miêu Húc gây ra cho cô vẫn chưa khỏi, dọc đường lại không ngừng gặp phải sự tấn công của đủ loại ma vật và cường giả khiến vết thương của cô càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng cô lại cứ như không biết điều đó, chỉ tiến thẳng về phía trước, tìm kiếm bóng dáng trong tim mình, tìm kiếm bóng dáng cô đã chờ đợi bao lâu. Cô chỉ muốn cuộn người trong lòng hắn như trước kia, chỉ muốn được hắn bảo vệ thật cẩn thận như trước kia.
Kiếm rất nặng, rất nặng, kéo lê trên đất tạo ra những dấu vết dài ngoằng, mà cơ thể cô đã mệt đến mức không chịu nổi, nhưng ánh mắt cô lại sáng ngời, tuy bước chân lảo đảo, nhưng kiên định không gì sánh được, cô cứ thế mà bước từng bước vào nội thành, mà cảnh tượng máu me trước cổng thành cũng đã kinh động tới các chiến sĩ của quân đoàn Huyết Cuồng đang thủ tại đây. Ông chủ, tiểu nhị ở mấy cửa hàng gần cổng thành rút vũ khí ra, xông lên trước, ông chủ tiệm thuốc ở phía xa xa, tiểu nhị quán cơm cũng cầm vũ khí lên, chạy ra khỏi tiệm, vài trăm mét về phía xa xa, một đội kỵ sĩ đang đi tuần cũng nhanh chóng cưỡi ngựa xông về phía này.
Nơi này chính là địa bàn của quân đoàn Huyết Cuồng, quân chính quy của quân đoàn Huyết Cuồng đóng tại đây đã vượt qua con số mấy ngàn, còn thêm không ít quân dự bị. Đây chính là một trong những cứ điểm quan trọng nhất tại phươn bắc của quân đoàn Huyết Cuồng. Hiện giờ có người chạy đến giễu võ giương oai tại địa bàn của bọn họ, đây không phải là hành động tự tìm chết à?!
Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Giết chết cô gái này!
Người đầu tiên xông lên là một gã mập mặt mũi dữ tợn, trước kia gã là một kẻ lang thang, sau khi thời đại Mạt Pháp bùng nổ, gã vẫn sống sót như một kỳ tích. Sau đó gã gia nhập quân đoàn Huyết Cuồng, mặc dù gã chỉ là một binh sĩ dự bị, nhưng chỉ cần có thân phận đó cũng đã đủ để gã muốn làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của nghị viện Huyết Tinh thì gã có thể làm bât cứ điều gì mình muốn. Gã rất thích cuộc sống hiện tại, càng muốn trở thành binh sĩ chính quy, được chính thức gia nhập quân đoàn Huyết Cường, chỉ có điều mãi mà chưa được chiến đấu gì sất. Nếu như không có cô gái này tới gây sự thì gã cũng sẽ không có cơ hội thể hiện bản lĩnh. Hiện giờ, đây chính là cơ hội để trở thành binh sĩ chính quy của quân đoàn Huyết Cuồng rồi.
Chỉ cần giết chết cô ả này, thì gã nhất định có thể trở thành binh sĩ chính quy rồi. Gã ôm ước mơ tươi đẹp, vác theo dáng người ục ịch vọt về phía Bạch Hiểu Thần. Bạch Hiểu Thần lại chẳng thèm liếc gã, tay cầm cự kiếm khẽ tun, cự kiếm vốn đang bị kéo lê sau lưng lập tức xuất hiện trước người. Sau đó cô tùy ý vung một kiếm về phía gã mập, một sức mạnh khổng lộ ập đến, tên mập “hự” một tiếng, cả thân mình bay ra ngoài tới bảy tám chục mét như quả bóng da, nặng nề đập vào vách tường, khiến vách tường nát bấy, sau đó tiếng “ầm ầm” vang lên, bụi tung mù mịt.
Chẳng biết sống hay chết nữa.
Nhận thức được sức mạnh đáng sợ của Bạch Hiểu Thần, đám người đang hùng hổ xông tới đều ngẩn ra, giờ mà rút lui là không kịp rồi. Mà Bạch Hiểu Thần cũng không có ý nương tay, giết một người là giết, giết một trăm người cũng là giết. Mấy năm nay, bởi vì chấp niệm trong lòng mà cô không biết đã giết chết bao nhiêu người, có người đáng chết, có người không đáng chết, nhưng đều chết cả rồi. Sống trong thời đạ Mạt Pháp này, cô muốn sống, cô muốn tìm thấy người mình yêu, thì chỉ có thể giết người mà thôi!
Cự kiếm trong tay run lên, trực tiếp chém lên vai một tên nào đó, kéo nhẹ một cái, cổ của tên kia nhiều hơn một vết máu, sau đó cô thuận thế chém lên đầu một tên khác, mũi kiếm chỉ vừa chạm tới đầu tên đó, đầu tên kia đã nổ tung, sau đó trọng kiếm tun lên, đâm thẳng vào ngực một tên khác, nhẹ nhàng cứ như cắt đậu hủ. Sau đó cô cứ thế tiếp tục hướng về phía trước, trọng kiếm trong tay chém giết không ngừng, người chết không ngừng ngã xuống.
Cô không hề bạo phát bất kỳ khí tức mạnh mẽ nào, cũng không hề sử dụng những chiêu thức cao siêu ngoài tưởng tượng, thậm chí kiếm khí cũng không có, nhưng cự kiếm trong tay lại duy trì tần suất cực kỳ ổn định, lần lượt tước đi mạng sống của từng kẻ một. Cho dù những người đó cao hay thấp, béo hay gầy, cầm vũ khí gì, khi đối mặt với chiêu kiếm đơn giản nhẹ nhàng của Bạch Hiểu Thần lại chẳng thể chống cự.
“Phụt…” một tiếng, một gã to con cao khoảng hai mét, hai tay cầm con đao chiến hai lưỡi, tính chém đầu Bạch Hiểu Thần, kiếm trong tay Bạch Hiểu Thần đã đâm thẳng vào ngực hắn, rồi nhanh chóng rút kiếm ra, chẳng thèm liếc gã to con thêm một lần, trực tiếp chém về phía một gã khác. Cảm nhận được đường kiếm của Bạch Hiểu Thần, tên kia nhanh chóng giơ chiến đao trong tay lên, muốn cản lại kiếm của Bạch Hiểu Thần, nhưng thanh trọng kiếm kia cực kỳ nặng, thậm chí Bạch Hiểu Thần không cần dùng sức, chỉ khẽ nâng kiếm sau đó tùy ý chém xuống, trọng kiếm chém thẳng lên trường đao của gã, sau đó tiếng “leng keng” của kim loại gãy và tiếng “răng rắc” khi xương gãy vang lên, hai tay cầm đao của gã đứt rời, trọng kiếm lại chém xuống, lướt qua đầu tên nọ. Ngay cả cơ hội rú lên đau đớn gã cũng không có, trực tiếp tắc thở.
Bạch Hiểu Thần rút trọng kiếm ra, trước mặt cô đã chẳng còn ai, nhìn mấy trăm thi thể nằm la liệt trên đất, rất nhiều người kinh sợ. Nhưng một đội binh sĩ hơn năm trăm người đã được triệu tập gấp, đang lao từ trung tâm thành bang này về phía Bạch Hiểu Thần. Tọa kỵ dưới thân bọn họ đều là ma vật nhìn giống ngựa toàn thân phủ kín vảy, loại ma vật này có tên là Lân mã, sức tấn công của lân mã gấp hơn ba lần chiến mã thông thường, tốc độ chạy của chúng cực nhanh, nơi triệu tập cách Bạch Hiểu Thần hơn ngàn mét, khi bọn chúng dốc sức chạy nhanh, chỉ vài giây, khoảng cách chỉ còn chưa tới trăm mét. Kỵ sĩ trên lưng lân mã đồng loạt giơ trường thương lên, trên người phát ra ánh sáng đấu khí màu vàng hoặc màu đỏ. Rõ ràng là chỉ có vài trăm người, lại có khí thế tựa như thiên quân vạn mã, tựa như một dòng sông chảy siết, nhanh chóng tấn công Bạch Hiểu Thần.
“Rầm … Rầm … Rầm…”
“Quào…”
Cùng lúc mấy trăm kỵ sĩ đang phi nước đại, ngay cả mặt đất cũng run lên bần bật, hệt như một con rồng lớn đang đằm mình trên đất, chuẩn bị xông thẳng tới đây vậy. Cát bụi mù mịt, mặt đất rung chuyển, dưới tác động của sức mạnh tựa như dòng chảy siết này thì cho dù là loại Robot chắc chắn nhất cũng sẽ bị đạp cho nát bấy mà thân mình Bạch Hiểu Thần lại nhỏ bé đến như thế. Nhìn cứ như một con thuyền lá chuối dưới cơn mưa to gió lớn, chỉ cần một gợn sóng lăn tăn cũng có thể phá rách. Nhưng khi đối mặt với uy thế đáng sợ đến mức này, ánh mắt cô lại cực kỳ bình tĩnh, chầm chậm nâng trọng kiếm trong tay lên trên đỉnh đầu, quanh người cô không có một quầng sáng nào. Nhìn dáng vẻ của cô, hệt như châu chấu đá xe vậy, nhưng mà khi đám kị sĩ này cách cô chưa tới mười mét, muốn giẫm nát cô dưới chân thì cô dùng tốc độ nhanh nhất chém một kiếm về phía trước.
Một luồng kiếm quang dài hơn mười trượng xuất hiện trên không trung, dưới ánh sáng chói lọi của luồng kiếm quang ấy, cơ thể cô càng nhỏ bé đơn bạc biết bao. Một kiếm của cô khiến người ta cảm giác giữa đất trời bỗng xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ dài tới hơn trăm mét. Bạch Hiểu Thần cầm kiếm trong tay, hung hăng chém về phía đám kị sĩ đang lao nhanh về phía này.
Tiếng động “ầm ầm” vang lên, kiếm khí đáng sợ kia ập xuống đầu những kị sĩ đang hùng hổ xông tới, kiếm quang còn chưa ập xuống, đã có kỵ sĩ bắt đầu phun máu, khi luồng kiếm quang hoàn toàn bao phủ bọn chúng, phàm là kị sĩ bị kiếm quang bao phủ, cả thân mình trực tiếp bị xẻ nát, phát ra tiếng vang phụt phụt không ngừng, hoa máu bay đầy trời. Dòng sông chảy siết kia đã bị một kiếm đơn giản của Bạch Hiểu Thần ngăn lại, luồng kiếm quang dài tới cả trăm mét trực tiếp giết chết ít nhất trăm người, máu tươi nhuộm đỏ đường đi. Những con lân mã dũng mãnh cũng bị một kiếm này chém tan nát, mà những kỵ sĩ và lân mã may mắn tránh khỏi một kiếm này cũng bị bắn thẳng ra ngoài.
“phụt phụt” “bụp” … Những âm thanh đó không ngừng vang lên. Đó là âm thanh khi kị sĩ ngã xuống ngựa, cả đám đầu rơi máu chảy, chật vật không chịu nổi. Khí thế hùng hổ như nước lũ tràn đê vừa rồi lập tức bay biến, không gã kị sĩ nào có thể xông tới trước mặt Bạch Hiểu Thần.
Bạch Hiểu Thần chẳng thèm liếc mắt nhìn những mảnh thi thể la liệt trên đất, cô chống trọng kiếm xuống đất, phát ra tiếng ho khan rất khẽ, sau đó cô hít sâu một hơi, kéo lê trọng kiếm, bước về phía trước. Tới trước mặt một tên kị sĩ, trọng kiếm trong tay chỉ thẳng lồng ngực gã, giọng nói lạnh như băng mà vô tình vang lên:
-Có thấy người đàn ông tóc tím nào không?
Tên kị sĩ kia đã sớm bị thanh kiếm của Bạch Hiểu Thần dọa cho sắp tè ra quần, hiện giờ cảm nhận được khí lạnh không ngừng truyền tới từ trong kiếm, gã càng sợ hãi hơn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một số người lạ mình đã gặp gần đây, căn bản chẳng có thằng nào tóc tím cả! Gã lắc đầu theo bản năng, trọng kiếm trong tay Bạch Hiểu Thần trực tiếp xuyên qua áo giáp trước ngực gã, đâm vào lồng ngực, máu tươi đầm đìa…
Trong mắt Bạch Hiểu Thần ngập tràn đau đớn, hiện giờ, vết thương của cô đã tới tình trạng báo động, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Cô thầm mong trước khi mình không chống đỡ nổi có thể nhìn thấy hắn, cho dù một cái liếc mắt từ xa thôi cũng được mà!
-Các người, có ai đã từng gặp một người đàn ông tóc tím…
Bạch Hiểu Thần xoay người, gào lên với đám kị sĩ đang nằm la liệt trên mặt đất, đôi mắt cô tràn ngập đau đớn, khổ sở và tuyệt vọng, trong tuyệt vọng còn có cả sát ý điên cuồng!
Chỉ cần có thể gặp gỡ người, cho dù có giết sạch người trong thiên hạ, em cũng không màng!
Nhưng mà, đáp lại sự gào thét của Bạch Hiểu Thần chỉ là sự im lặng tựa như chết chóc. Không có bất cứ tin tức gì về người kia, sát ý trong lòng Bạch Hiểu Thần nổi lên cuồn cuộn.
-Miêu Húc, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Bạch Hiểu Thần ngửa mặt gào lên với trời, hai hàng nước mắt rơi xuống, hơi thở lạnh như băng tỏa ra từ trên người cô.
-Miêu Húc, em sắp không đi nổi nữa rồi, anh biết không? Em rất nhớ anh, em thật sự rất nhớ anh…
Nước mắt không ngừng rơi, hơi thở lạnh buốt trên người cô càng ngày càng rõ ràng, thậm chí ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng giảm xuống.
-Miêu Húc, em đợi anh ở đây…
Cô nhìn nhà cửa xung quanh, nhìn những kỵ sĩ té ngã trên mặt đất, nhìn những gương mặt tràn ngập sự sợ hãi, trong mắt Bạch Hiểu Thần lóe lên tia điên cuồng. Sau đó cô cắm phập trường kiếm xuống trước người, nâng hai tay lên, luồng khí lạnh băng không ngừng tản ra từ trên người cô. Nơi đây vốn là phương bắc, là nơi giáp với rừng băng, nhiệt độ vốn dĩ đã thấp, khi hơi thở trên người Bạch Hiểu Thần tràn ra, nhiệt độ xung quanh càng hạ xuống thấp hơn nữa.
-Đóng băng, Thiên hạ…
Bạch Hiểu Thần bỗng vung hai tay về phía trước, miệng khẽ nói một câu, ngay sau đó dưới sự điều khiển thần hồn khổng lồ của cô, một luồng khí lạnh lẽo bàng bạc cuốn lên, chỉ qua vài giây, cả thành bang đó đã bị đóng băng! Cho dù là đá vụn dưới mặt đất hay là những con người vẫn đang sống sờ sờ, tất cả, tất cả đều bị đóng băng!
Mà Bạch Hiểu Thần lại ngồi xếp bằng, ngồi trong thế giới đã hoàn toàn đóng băng này, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi người cô yêu thương nhất tới với cô…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất