Giáo Y Ngây Thơ

Chương 832: Thánh cảnh

Chương 832: Thánh cảnh
- Leng keng…
Trường thương trong tay Khoa Đặc Tư Uy trực tiếp đâm vào trên thân kiếm, một lực rất mạnh truyền tới khiến cơ thể Bạch Hiểu Thần liên tiếp lùi về phía sau. Kiếm trong tay cũng trở nên run rẩy, thật sư là cô đã đến mức độ nỏ mạnh hết đà hơn nữa trên người còn nhiều vết thương chưa hồi phục, đối mặt với những tấn công như vậy của một cường giả tuyệt đỉnh, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được chứ?
Ngay khi cô bị cây thương đó đẩy lùi, ba vị thượng tướng khác cũng đuổi tới. Vũ khí của La Bản là một thanh kiếm có màu đỏ như máu chém xuống đầu của Bạch Hiểu Thần. Nhìn bộ dạng của y như thể muốn dùng một kiếm đó để chém chết Bạch Hiểu Thần. Hào quang đấu khí màu tím càng tỏa ra rõ rệt, kiếm khí đáng sợ bao lấy cả người Bạch Hiểu Thần. La Bản đã đã thi triển toàn bộ sức mạnh của một đấu giả cấp 12.
Đối mặt với một đòn kiếm đáng sợ này, cho dù Bạch Hiểu Thần có mệt mỏi đến đâu nhưng trong mắt cô vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Hai tay cô nắm chặt kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất để chống đỡ.
- Bộp…
Không có bất kỳ hào quang kiếm nào chém lên thân kiếm của La Bản mà chỉ có một phản lực cực mạnh khiến La Bản bị đẩy lùi về phía sau. Còn Bạch Hiểu Thần, cô cũng bị đẩy lùi về phía sau liên tục, cơ thể mất đi sự cân bằng, kiếm trong tay suýt nữa thì rơi mất. Cứ như vậy, một thượng tướng khác tên là Khoa Lỗ Tư đã nắm chặt trường thương trực tiếp đâm về phía eo của Bạch Hiểu Thần. Trên trường thương của y không hề tản mát ra bất cứ hào quang đấu khí nào, nhưng tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đã tới trước người của Bạch Hiểu Thần khiến cô chỉ có thể dốc toàn lực vung tay chặn, một kiếm của cô trảm lên thanh trường thương kia đánh bay y ra ngoài.
- Xùy…
Ngay lúc kiếm của cô đánh bay trường thương của Khoa Lỗ Tư, một mũi tên màu đen cắm thẳng vào đầu vai phải của cô, máu chảy ra, đây chính là mũi tên đang chờ bắn ra ở ngay bên cạnh.
Mũi tên này trực tiếp xuyên thủng đầu vai của Bạch Hiểu Thần, máu tươi chảy ra, đồng thời thân thể của Bạch Hiểu Thần cũng lui về phía sau khi chịu tác động của lực này. Sắc mặt cô tái nhợt như người chết, mắt toát lên sự mệt mỏi. Khoảnh khắc ấy, cô muốn nằm xuống giường để nghỉ ngơi biết bao, nhưng vì muốn đợi người mình yêu nên cô không thể không cố gắng kiên trì.
Nhưng đám người Khoa Đặc Tư Uy còn không cho cô cơ hội để thở, ngay khi cơ thể cô còn chưa kịp lấy lại cân bằng, Khoa Đặc Tư Uy đã bước về phía trước, trường thương trong tay rung lên quét ngang về phía Bạch Hiểu Thần. Đối mặt với một cú tấn công đáng sợ này, Bạch Hiểu Thần không kịp làm bất cứ việc gì để né tránh cả, ít nhất, với tình hình hiện tại của cô, cô cũng không thể làm gì để né tránh. Nhưng cô lại không cam tâm để bị một thương đánh bay đi như vậy, kiếm trong tay khó khăn che chắn trước người.
- Leng keng…
Một tiếng vang lớn phát ra, trường thương đập vào trên thân kiếm của Bạch Hiểu Thần, sức mạnh cực lớn trực tiếp đánh bay cả người Bạch Hiểu Thần và kiếm ra ngoài. Ngay lúc đó, Khoa Uy đã lại bắn ra một mũi tên lông vũ khác xuyên thủng đầu vai còn lại của cô. Cuối cùng, kiếm trong tay Bạch Hiểu Thần đã không còn duy trì được nữa mà rơi xuống. Thân thể của cô như diều bị đứt dây, bay xa hơn 10m rồi rơi xuống tạo ra vô số hạt bụi.
Bốn người Khoa Đặc Tư Ủy, La Bản, Khoa Lỗ Tư, Khoa Uy đều cười nhàn nhạt, hai vai đã bị đâm thủng, sức lực toàn thân cũng gần như bị rút hết, giờ phút này, cô ta chỉ như một con dê đợi bị làm thịt mà thôi.
Khoa Đặc Tư Uy dẫn đầu, bốn người bước từng bước một về phía Bạch Hiểu Thần. Bọn họ không lo Bạch Hiểu Thần sẽ chạy mất vì xung quanh đều là người của họ, cho dù có là lúc cô ta mạnh nhất cũng chưa chắc đã chạy được huống hồ là khi cơ thể đầy vết thương như thế này.
Nhìn bốn người đang đi về phía mình, ánh mắt Bạch Hiểu Thần toát lên nét bi thương khó hiểu. Khó khăn lắm tìm kiếm 10 năm trời cô mới tìm được hắn, chỉ một chút việc xảy ra mà không còn cơ hội gặp lại hắn nữa rồi, chẳng lẽ cô và hắn thực sự không có chút duyên phận nào sao?
Chẳng lẽ hôm nay, cô thực sự sẽ trở thành con mồi của đám người này sao?
Nhìn bốn người càng ngày càng tới gần mình, trong mắt cô đã xuất hiện ý nghĩ muốn tìm đến cái chết. Cô hiểu rõ thân phận của mình, có lẽ đám người này cũng đã biết được thân phận của cô. Cho dù bọn họ có không biết đi chăng nữa thì một khi cô bị bọn họ bắt sống, họ chắc chắn sẽ biết. Chỉ cần biết được thân phận của cô, với mối quan hệ giữa Huyết tinh nghị viện và Thánh đình, kết cục của cô sẽ rất nực cười.
Miêu Húc, xin lỗi anh, em không thể tiếp tục đợi anh nữa…
Em cũng không đợi được anh nữa rồi…
Nhìn bốn người càng ngày càng tới gần mình, Bạch Hiểu Thần nhắc đi nhắc lại mấy câu này, tử ý trong mắt cô càng ngày càng rõ, một cỗ khí tức lạnh như băng toát ra từ trên người cô.
Khi cảm nhận được hơi thở lạnh như băng toát ra từ trên người Bạch Hiểu Thần, đám người Khoa Đặc Tư Uy biến sắc.
- Nhanh lên, mau ngăn cô ta lại…
Khoa Đặc Tư Uy hừ lạnh, Khoa Uy lại giương cung lên bắn ra một mũi tên nữa. Mũi tên màu đen đâm thẳng vào bụng dưới của Bạch Hiểu Thần. Bạch Hiểu Thần rên lên, thế nhưng cô cũng không có định dừng lại mà vẫn điên cuồng thiêu đốt những sức lực cuối cùng của mình. Nhìn dáng vẻ như thể muốn đồng vu quy tận với đám người Khoa Đặc Tư Uy.
Khoa Đặc Tư Uy tức giận, muốn đồng vu quy tận sao, gã không lo cho sống chết của mình. Với thực của gã, cho dù đối phương có muốn đồng vu quy tận cũng không làm được. Gã chỉ lo lắng nếu cô gái này cứ chết như vậy, gã sẽ nói gì với nữ hoàng bệ hạ đây?
Nhìn Bạch Hiểu Thần vẫn đang tự thiêu đốt tính mạng của mình, rốt cục Khoa Đặc Tư Uy cũng không thèm bận tâm duy trì thực lực của mình nữa mà một tay đánh về phía trước, bàn tay màu vàng tìm trực tiếp đánh về phía đỉnh đầu của Bạch Hiểu Thần, áp chế cô xuống.
- Bộp…
Một chưởng này đập thẳng vào đầu của Bạch Hiểu Thần nhưng không làm nát đầu cô ta mà chỉ khiến Bạch Hiểu Thần hôn mê bất tỉnh, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Chứng kiến một chưởng này của Khoa Đặc Tư Uy, La Bản, Khoa Uy, Khoa Lỗ Tư và những sỹ quan cao cấp khác đều vô cùng kinh hãi. Bàn tay biến ảo có thể tạo ra một lực chính xác đến vậy, chỉ có thể là thực lực Thánh cảnh mà thôi, không phải sao?
Ở Phương Tây, Thánh cảnh tương đương với cảnh giới thần hồn của võ giả, tuy họ đã sớm nghe đồn rằng Nguyên soái đã đạt đến Thánh cảnh, nhưng ai ngờ, quả thật gã đã đặt chân vào tới Thánh cảnh. Thánh cảnh và chưa gia nhập Thánh cảnh là sự khác biệt về mặt bản chất, đừng thấy nhóm người La Bản có tu vi đấu khí cấp 12 nhưng trong Huyết tinh nghị viện hoặc trong những thế lực lớn như Thánh đình, những người có tài nguyên lớn như bọn họ chỉ cần tìm một người có thiên phú để bồi dưỡng thể nào cũng có thể bồi dưỡng đến cấp 12. Nhưng muốn đặt chân vào Thánh cảnh, không chỉ dựa vào nguồn lực bên ngoài mà đạt được, nhất định phải do bản thân tự lĩnh ngộ. Chỉ khi lĩnh ngộ triệt để chân lý của đấu khí mới có thể gia nhập Thánh cảnh, mới có thể có một sức mạnh vượt xa người thường. Đó là một sức mạnh có thể điều động linh khí trời đất để sử dụng.
Thánh cảnh cũng chia ra làm ba cấp bậc là Thánh đồ, Thánh sĩ, Thánh sư, tương ứng với ba cảnh giới Phá hồn, Toái phách, Ngưng nguyên của võ giả. Từng cảnh giới đều có những biến hóa về mặt bản chất. Còn trên Thánh sư có một cảnh giới bán thần đối ứng với hóa thần của võ giả. Nghe nói, những cường giả ở cảnh giới này đều có một nửa khả năng như thần, sau đó còn có cảnh giới chuẩn thần. Đây là cảnh giới đáng sợ nhất của những người sắp thành thần. Đây cũng là những phân hóa đẳng cấp được ghi lại trong những tài liệu cổ mà một số cường giả phương Tây tìm được từ những di chỉ Thái Cổ.
Trên thực tế, ở cả phương Tây này, những người có thể đạt tới cảnh giới Thánh đồ đã là cấp cao nhất, còn về cảnh giới bán thần, cho dù là những thế lực lớn như Huyết tinh nghị viện hay Thánh đình cũng khó tìm thấy ai được như vậy.
- Còn ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mang đi…
Thấy mọi người đều ngây ra trước một đòn vừa rồi của mình, Khoa Đặc Tư Uy hừ lạnh nhưng trong lòng lại rất đắc ý. Theo như những gì gã biết, ba thuộc hạ của gã cũng không phải thuần phục gã hoàn toàn. Trong thời đại mạt pháp, mọi cường giả đều được tôn trọng, bọn họ đều nghe lệnh gã, chỉ có điều thực lực của gã lớn hơn bọn họ. Mấy năm trở lại đây, trong lòng họ đều có những dự định riêng, họ tưởng rằng thực lực của mình đã vượt gã nên muốn thay đổi. Lúc này, gã thi triển một chút thực lực, tuy đã đánh rắn động cỏ nhưng cũng để đám người đó an phận một chút.
Lúc này đám người La Bản mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên nâng Bạch Hiểu Thần dậy, ánh mắt nhìn về phía Khoa Đặc Tư Uy tràn đầy sự kính sợ. Những người dưới họ ai nấy đều vô cùng sùng bái nhìn Khoa Đặc Tư Uy. Đây chính là nguyên soái của bọn họ. Cô gái đã tàn sát nhiều người lại bị Nguyên soái đánh cho hôn mê.
Vậy không biết thực lực của Nguyên soái còn mạnh đến đâu?
Bọn họ đã hoàn toàn quên rằng, trước đó, Bạch Hiểu Thần đã chịu nhiều vết thương chồng chất, tinh thần mệt mỏi. Nếu gặp lúc Bạch Hiểu Thần mạnh nhất, có 10 Khoa Đặc Tư Uy cũng không phải là đối thủ của cô.
Ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị bắt giữ Bạch Hiểu Thần để về thỉnh công với nữ hoàng bệ hạ thì có một đội quân hàng ngàn người cấp tốc đuổi tới. Vì thế mà cả vùng đất đầy bụi, nhìn chiếc cờ đỏ tươi như lửa kia, Khoa Đặc Tư Uy khẽ nhếch miệng cười chế nhạo:
- Muốn đoạt công sao? Tới hơi muộn rồi đó?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất