Giáo Y Ngây Thơ

Chương 833: Cuộc trùng phùng sau 10 năm cách trở

Chương 833: Cuộc trùng phùng sau 10 năm cách trở
Khoa Đặc Tư Uy vừa nói, đội quân hàng ngàn người đã nhanh chóng tới gần chỗ họ. Còn những thuộc hạ của Khoa Đặc Tư Uy đã sớm đứng thành hàng. Tuy gã không đem toàn bộ đoàn quân Huyết cuồng tới đây nhưng ít nhất cũng phải có hàng vạn người, trong đó có vô số cường giả. Khi thấy người tới cũng không phải là nguyên soái quân đoàn Huyết Diễm mà là một thiếu tướng mới nhậm chức, khóe miệng Khoa Đặc Tư Uy nhếch lên chế nhạo.
Một thiếu tướng cỏn con mà cũng đòi tranh công sao, đúng là muốn tìm đường chết mà. Chỉ có điều, dù sao thì cũng là người của Huyết tinh nghị viện, dĩ nhiên Khoa Đặc Tư Uy sẽ không giết chết anh ta.
Một đoàn người nhanh chóng đi tới thành Băng Phong, nhưng khi nhìn thấy cả thành phố đều bị đóng băng còn nguyên soái quân đoàn Huyết cuồng Khoa Đặc Tư Uy lại tự mình thống lĩnh ba thượng tướng tới đây nên anh ta liền giật mình. Rốt cục hung thủ là ai mà lại có thể kinh động được tới Nguyên soái đại nhân cơ chứ?
- Đoàn trưởng đoàn kỵ sỹ thứ bảy quân đoàn Huyết cuồng Ba Nhĩ La Bá Đặc xin bái kiến Nguyên soái…
Chỉ có điều, Ba Nhĩ vẫn hành lễ với Khoa Đặc Tư Uy, cho dù gã không phải là cấp trên của anh ta, thế nhưng quân hàm vẫn còn đó, nếu anh ta không chủ động cúi chào, những phó quan như Kiệt Tư, Trương Long cũng sẽ hành lễ.
- Mấy người tới đây làm gì?
Khoa Đặc Tư Uy thản nhiên nói.
- Chúng tôi nhận lệnh, nói rằng hung thủ tàn sát thành phố đang ở đây nên chúng tôi tới trợ giúp, không ngờ Nguyên soái đại nhân cũng ở đây…
Ba Nhĩ La Bá Đặc nói thật.
- Như vậy à, vậy không có gì nữa đâu. Hung thủ đã bị ta bắt rồi, các ngươi lui về đi…
Khoa Đặc Tư Uy xua tay.
- Vâng…
Ba Nhĩ La Bá Đặc không dám phản đối, vội vàng lên tiếng đồng ý. Nếu Nguyên soái đại nhân đã tự mình tới đây, dĩ nhiên hung thủ đã bị bắt, vậy thì nhóm người bọn họ có ở đây cũng còn tác dụng gì nữa đây. Họ cũng không muốn Khoa Đặc Tư Uy tưởng rằng bọn họ tới đây để tranh công, trừ phi là cấp trên của bọn họ ở đây, nếu không thì dựa vào cái gì mà một thiếu tướng nhỏ bé như anh ta có thể nói chuyện chứ? Không thấy ở đây thậm chí còn có 3 thượng tướng sao? Quan quân đeo quân hàm trung tướng có trên 2 người, anh ta chỉ là một gã thiếu tướng mới nhậm chức, có tư cách gì tranh công với họ chứ?
Vì Ba Nhĩ đã ra lệnh nên các kỵ sỹ trên lưng ngựa đều cung kính lui về phía sau, thế nhưng Miêu Húc luôn đứng sau lưng Ba Nhĩ lại không hề động đậy. Cả người hắn lại mê muội, si ngốc nhìn vào cô gái đang bị nhốt trong chiếc lồng sắt.
Cô gái có mái tóc dài đen nhánh, mái tóc rối tung, ngay cả trên mặt cô cũng đầy vết máu che đi dung nhan tuyệt thế của cô. Hai vai của cô đều bị tên xuyên thủng, hai khóa sắt xuyên qua đầu vai của cô trói chặt cô trong chiếc lồng. Đây là hung thủ tàn sát cả thành phố, cho dù lúc này cô đang chịu nhiều vết thương, hấp hối, cho dù bây giờ cô có đang ở trong tình trạng vô cùng chật vật nhưng Miêu Húc liếc mắt cái đã nhận ra, đó chính là Bạch Hiểu Thần.
Cô gái mà hắn luôn đau khổ tìm kiếm!
Chỉ là, vì sao cô lại ở đây? Vì sao lại trở thành tù nhân?
Nhìn Bạch Hiểu Thần chồng chất vết thương, nhìn Bạch Hiểu Thần đã gần như hấp hối, Miêu Húc thấy tim mình rất đau như bị thứ gì đó đâm vào rồi dùng sức nghiền nát nó. Nỗi đau nhức đó, tức giận đó bốc lên từ trái tim của hắn.
- Bộp…
Thân thể Miêu Húc bật mạnh về phía trước, một bước nhảy tới phía trước chiếc lồng sắt, đao bá khí trong tay chém mạnh xuống chiếc lồng sắt.
- Keng…
Một tiếng keng giòn tan vang lên, đao bá khí sắc bén như vậy mà vẫn không thể phá vỡ được chiếc lồng sắt. Miêu Húc đang vô cùng đau lòng nên liền trực tiếp sử dụng Liệt Phong, ánh sáng màu trắng tỏa ra trên thân đao. Một đao này trực tiếp chặt đứt chiếc lồng sắt chế bằng hợp kim. Ba đao nữa liên tục chém ra, chiếc lồng sắt bằng hợp kim vỡ tan tành, cả người hắn cũng xông vào trong chiếc lồng đi tới trước mặt Bạch Hiểu Thần.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khi cả người Miêu Húc đã vào đến chiếc lồng, đám người Khoa Đặc Tư Uy mới nhận ra. Khi thấy người đàn ông bỗng dưng xuất hiện trong chiếc lồng sắt sau khi phá vỡ loại hợp kim dùng Thiên ngoại vẫn kim và Huyền thiết chế thành, Khoa Đặc Tư Uy vô cùng khiếp sợ. Đây chính là lồng giam kiên cố nhất của Huyết tinh nghị viện, cho dù gã có dốc hết sức lực cũng chưa chắc có thể chém đứt, thế nhưng người đàn ông này lại dùng mấy đao đã có thể chém đứt, rốt cục đao khí của hắn sắc bén đến mức nào?
- Ngăn hắn lại…
Khoa Đặc Tư Uy kinh hãi nhưng vẫn ra lệnh. Bạch Hiểu Thần là người mà bọn họ bắt được, đây là nhân vật quan trọng để tranh công với nữ hoàng bệ hạ, sao có thể để hắn mang đi được chứ.
Không cần đợi đến khi Nguyên soái đại nhân ra lệnh, người phụ trách trông coi lồng giam cũng đã xông về phía Miêu Húc.
Miêu Húc không bị tác động bởi ngoại cảnh bên ngoài, trong mắt hắn lúc này chỉ có Bạch Hiểu Thần, chỉ có vết thương chồng chất trên người Bạch Hiểu Thần. Khi thấy lỗ máu trên đầu vai cô rồi nhìn sang dây xích đang xuyên thủng đầu vai cô, Miêu Húc chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, đau đớn, đau đến mức hắn muốn khóc, đau đến mức hắn muốn hét lớn lên.
10 năm rồi, đã 10 năm rồi, kể từ ngày tạm biệt nhau trên đảo, hắn chưa được gặp lại cô. Từ sau khi thức tỉnh, hắn vẫn luôn nhớ cô, nghĩ đến cô. Hắn luôn tin cô vẫn còn sống, sống rất tốt, nhưng hắn không ngờ, cô lại phải chịu nỗi thống khổ này, sống một cách khó khăn như thế này.
Nghĩ đến những kẻ tạo nên vết thương này cho cô, Miêu Húc vô cùng tức giận.
- Cút ngay…
Đúng lúc này, mấy tên phụ trách trông coi Bạch Hiểu Thần đã đánh tới. Khi cảm nhận được khí tức này, Miêu Húc hừ lạnh, đao bá khí trong tay rung lên, một lưỡi đao dài hơn 10m xuất hiện nhanh chóng chém về phía bọn chúng. Kẻ xông tới nhanh nhất không kịp phản ứng gì, cơ thể đã bị chặt đứt ngang. Những kẻ khác có phản ứng thì vội đem vũ khí trong tay chắn trước ngực. Sau đó, họ nghe thấy tiếng keng giòn tan vang lên, những người này đều bị Miêu Húc đánh bay ra ngoài. Lồng giam hợp kim to như vây bị đánh vỡ vụn.
Một đao đẩy lùi những người này, sau đó Miêu Húc ngồi xuống bên người Bạch Hiểu Thần. Lưỡi đao màu trắng nhanh chóng xẹt qua khóa sắt khóa trên người Bạch Hiểu Thần.
- Keng…
Một chiêu Liệt Phong này không thể chặt đứt được khóa sắt mà chỉ tóe lửa, cũng vì thế mà khóa sắt trên người Bạch Hiểu Thần bị lôi kéo.
- A…
Bạch Hiểu Thần rên lên. Cô mở mắt thoát khỏi trạng thái hôn mê, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Miêu Húc đã khôi phục lại màu tóc đen. Nhìn thấy diện mạo anh tuấn của Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần vô cùng bất ngờ. Cô cố gắng chớp chớp mắt, như thể để xác định có phải mình bị hoa mắt hay không.
- Hiểu Thần…
Một tay Miêu Húc cắm đao bá khí lên thân xe, một tay đỡ lấy thân thể của Bạch Hiểu Thần.
- Miêu Húc, là anh thật sao?
Khi nghe thấy tiếng nói của Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần đã chắc chắn đây đúng là Miêu Húc mà cô tìm kiếm bấy lâu nay, ánh mắt cô cũng toát lên sự mừng rỡ.
- Là anh đây, thực sự là anh đây. Xin lỗi em Hiểu Thần, anh để em phải chịu khổ rồi…
Miêu Húc thở dài, trong lòng luôn tự trách mình. Nếu như hắn đủ mạnh, người phụ nữ hắn yêu đã không phải chịu nhiều đau khổ như thế này.
- Không khổ, một chút cũng không khổ. Có thể được gặp lại anh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên cõi đời này của em, em rất nhớ anh…
Mắt Bạch Hiểu Thần ngập nước, ngay sau đó, nước mắt cứ thế mà chảy xuống mặt, càng ngày càng nhiều, chảy nhiều đến mức máu trên mặt cô cũng trôi xuống.
- Anh cũng vậy…
Đàn ông không dễ khóc, nhưng giờ phút này, Miêu Húc không thể tiếp tục kiềm chế nước mắt của mình. Khi tận tai nghe Bạch Hiểu Thần nói nhớ hắn, những phòng tuyến trong lòng hắn đã sụp đổ, hắn cứ thế mà ôm Bạch Hiểu Thần vào lòng để nước mắt không ngưng rơi ướt đẫm cả khuôn mặt, ướt đẫm cả vạt áo…
Không có quần áo bóng bẩy, không có ngôn từ hoa mỹ, chỉ một câu em nhớ đã chạm vào 10 năm đau khổ tìm kiếm, 10 năm nhớ nhung khổ sở.
Nhìn hai người đang ôm nhau, Âu Dương Quân Mộng, Âu Dương Tuyết, ngay cả Tiêu Tĩnh Thần cũng vô cùng xúc động. Chỉ có bọn họ mới hiểu hai người đã trải qua những chuyện gì. Chỉ trong nháy mắt, những người này đều đồng loạt xông tới. Nếu bọn họ đã gặp lại, vậy thì chắc chắn không thể để họ rời xa nhau nữa. Cho dù có phải đối mặt với một trong số những quân đoàn mạnh nhất của Huyết tinh nghị viện.
Nam Cung Tiên Nhi hâm mộ nhìn Bạch Hiểu Thần đang được Miêu Húc ôm vào lòng. Lúc này, cô ta mong muốn biết bao mình mới chính là người được Miêu Húc ôm vào lòng, chẳng qua khi thấy nhóm người Khoa Đặc Tư Uy bắt đầu tấn công về phía Miêu Húc, Nam Cung Tiên Nhi liền nổi giận.
Cô ta chỉ tay một cái, 1 khí kiếm đã xuất hiện ngay trên đầu bàn tay, ngay sau đó là 2, 3, 10, 100…
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu cô ta đã xuất hiện dày đặc khí kiếm. Cho dù cô ta ghen tỵ trong lòng, cho dù cô ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ Bạch Hiểu Thần, nhưng nếu như những người này làm hại đến Bạch Hiểu Thần, làm hại đến người yêu của người cô ta đã từng yêu, bọn chúng đều phải chết, nhất là khi bọn chúng lại đang có ý đồ sát hại Miêu Húc.
Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ giận dữ, cô ta chỉ thêm một lần nữa thì những kiếm khí trên đầu liền xì ra. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ trời đất đều bị kiếm khí này bao bọc…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất