Giáo Y Ngây Thơ

Chương 835: Thiên kiếm

Chương 835: Thiên kiếm
Những tên binh sỹ đang xông lên bỗng ngưng khựng lại, tất cả trợn mắt há mồm, đây rốt cuộc là đao pháp gì chứ? Sao có thể quỷ dị như vậy?
Dĩ nhiên, Miêu Húc sẽ không để cho những người này có cơ hội để phản ứng. Hắn vác Bạch Hiểu Thần trên lưng rồi phóng thẳng về phía trước.
“Xùy”, đao bá khí chém đứt đầu của một binh sỹ, một hào quang màu đỏ lóe lên rồi biến mất ngay. Đầu của binh sỹ này bị chặt đứt, đao bá khí trực tiếp xuyên qua cơ thể của y, chém về phía cổ của người thứ hai. Khi cơ thể của người thứ nhất còn chưa biến đổi gì thì hắn đã chém qua cổ của người thứ hai. Một cái đầu lâu to phóng thẳng lên trời, mau tươi cũng phun ra nhưng lại không hề nhỏ xuống đất mà đều bị đao bá khí hút lấy.
Ngay lúc đó, cơ thể của người đầu tiên mới bắt đầu nứt ra, biến thành một đống bột phấn vì máu trên cơ thể y đều đã bị đao bá khí nuốt hết.
Miêu Húc cứ như đang ở chỗ không người, không ngừng khua đao bá khí, máu tươi không ngừng chảy ra. Những binh sỹ này làm sao đủ sức đối mặt với đao pháp nhanh như điện của hắn cơ chứ? Cho dù ngẫu nhiên sẽ có một vài binh sỹ cầm vũ khí lên định phản kháng, nhưng khi đối mặt với lưỡi đao sắc bén, vũ khí của bọn họ lại bị chém đứt như tờ giấy. Sau đó, cơ thể bị đao bá khí bổ đôi, máu tươi bị đao bá khí hút hết.
Thậm chí sau đó, tốc độ vung đao của Miêu Húc quá nhanh, nhanh đến mức Tu La không kịp nuốt hết máu của những người bị chém. Sau đó, chỉ thấy máu tươi vương vãi khắp nơi trên đất. Trong nháy mắt, những nơi Miêu Húc đi qua đều đầy máu, vô số thi thể rơi đầy trên đất, đất đá tung tóe khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt đã có mấy trăm người bị Miêu Húc chém chết, máu tươi của những người bị chém khiến cả người Miêu Húc nhuốm đầy máu. Lúc này, Khoa Đặc Tư Uy đi đến trước mặt Miêu Húc, thấy Miêu Húc như thần ma, trường thương trong tay Khoa Đặc Tư Uy khẽ rung lên, sau đó gã đâm vào trái tim của Miêu Húc. Một thương rất đơn giản, không hề mang theo bất cứ năng lượng nào, nhưng Miêu Húc lại phải thu đao bá khí về chắn ngang trước ngực. Mũi thương sắc bén đâm thẳng vào trên thân đao bá khí.
“Keng” một tiếng giòn vang, một cỗ khí tức rất mãnh liệt truyền tới. Miêu Húc đang cầm đao bá khí trong tay phải lui về sau một bước, bước chân đang tiến về phía trước không ngừng cũng bị ngăn lại. Trong nháy mắt, La Bản và Khoa Lỗ Tư cùng đồng loạt tấn công Miêu Húc. Trên người hai người họ đều toát ra đấu khí Tử Kim sắc, đó là đấu khí mà chỉ những đấu giả cấp 12 mới có được. Ánh sáng đáng sợ của đấu khí biến thành một cây trường thương và một thanh kiếm cực lớn, hung ác đâm về phía Miêu Húc, trực tiếp bao vây lấy cả người Miêu Húc.
Không hề có thương pháp hay kiếm pháp tinh xảo, tất cả những gì bọn họ dựa vào chỉ là tu vi đấu khí đó thôi sao?
Khi phải đối mặt với những đấu khi điên cuồng nay, Miêu Húc không thèm bận tâm, một tay nắm đao quét trong không khí, bắt đầu điều động lực mạnh thần hồn. Ngay sau đó, từ trên thân đao bá khí xuất hiện một lớp ánh sáng màu máu cực lớn, ước chừng rộng khoảng hơn 1m, dài hơn 10 trượng, gấp rưỡi lưỡi đao. Khi đem so sánh với lớp ánh sáng đó, kiếm quang và thương ảnh của La Bản và Khoa Lỗ Tư như một trò đùa.
“Bộp”, thương ảnh và kiếm quang của hai người đồng loạt sụp đổ. Lưỡi đao đáng sợ vẫn tiếp tục chém về phía trước. La Bản và Khoa Lỗ Tư biến sắc, hai người dốc hết sức lực đạp chân về phía sau để lùi về với tốc độ nhanh nhất.
Lưỡi đao vẫn tiếp tục bổ xuống, những binh sỹ và quan quân không kịp lui về phía sau đều biến sắc. Trong mắt họ tràn đầy sự kinh hãi. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, thượng tướng Khoa Uy rút cây cung trong tay ra bắn một mũi tên nhắm ngực Miêu Húc. Một mũi tên lông vũ màu đen bắn ra như thể muốn tới ngay trước mặt Miêu Húc. Thế nhưng, Miêu Húc chỉ cần hơi rung đao lên, di chuyển lưỡi đao một chút đã có thể xé nát mũi tên đang bay tới kia.
“Ầm ầm…”. Lưỡi đao chém xuống đầy hung ác. Những binh sỹ không kịp lui về sau, kể cả một vài thiếu tướng cũng bị đao này chém nát bấy. Ngay cả Khoa Lỗ Tư và La Bản cũng bị lưỡi đao làm bị thương dù đã nhanh chóng lui về phía sau. Lưỡi đao chém một đường dài hơn chục mét, sâu cũng khoảng mấy mét, khiến cho mọi thứ trong khu vực đó như thể đều bị đao chém sạch.
Mọi người đều bị một đao kia của Miêu Húc dọa sợ. Một đám người kinh hãi nhìn Miêu Húc, trong chốc lát, không còn ai dám bước lên nữa. Khi chứng kiến sự khiếp sợ trong mắt mọi người, Khoa Đặc Tư Uy vô cùng phẫn nộ. Gã biết, với một quân đoàn, sỹ khí là thứ quan trọng nhất. Nếu như không thể ngăn cản được Miêu Húc, nhưng người này sẽ ngày càng khiếp sợ hắn.
Khoa Đặc Tư Uy đã quyết định bỏ qua việc bảo toàn thực lực của mình, đấu khí trong cơ thể không ngừng phát ra ngoài. Trường thương trong tay gã cũng không ngừng xoay tròn. Sau đó, một luồng khí mạnh từ trong cơ thể gã không ngừng tản mát ra ngoài. Ngay sau đó, gã cầm thương đâm về phía Miêu Húc, một hư ảnh trường thương cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Thấy thương ảnh cực lớn dài hàng trăm mét, cảm nhận được uy lực đáng sợ truyền ra ngoài, những binh sỹ xung quanh, nhất là thượng tướng như Khoa Lỗ Tư đều biến sắc. Bọn họ không ngờ, Nguyên soái của mình lại có một thực lực đáng sợ như vậy. Nếu một thương như vậy rơi xuống, chẳng ai trong bọn họ có thể ngăn cản nổi.
Cho dù là Miêu Húc, khi hắn cảm nhận được thương ảnh này, sắc mặt của hắn cũng biến đổi rất rõ nét. Thương ảnh này tạo cho hắn một áp lực rất lớn. Cả người của hắn như thể đang bị một ngọn núi lớn đè ép. Cho dù hắn có chạy trốn tới đâu đi chăng nữa vẫn bị ngọn núi này trấn áp.
Bạch Hiểu Thần – người vẫn luôn nằm trên lưng Miêu Húc, khi cảm nhận được sức mạnh của thương ảnh cũng vô cùng kinh ngạc, như thể không ngờ nguyên soái đoàn quân Huyết cuồng lại có sức mạnh lớn đến thế?
Khi cảm nhận khí tức trong cơ thể Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần đã hiểu rõ. Với những gì Miêu Húc đang thể hiện ra bên ngoài, chắc chắn không thể ngăn cản được một thương này. Đây là thương đã đạt đến cảnh giới Thánh sỹ. Trừ phi phải là những võ giả đã đạt đến cảnh giới Toái Phách, nếu không rất khó có thể ngăn cản được một thương này. Mà với những gì Miêu Húc đang thể hiện, chẳng qua chỉ mới là cảnh giới Toái Hồn mà thôi.
Không để tâm đến vết thương trong cơ thể hay chuyện trong cơ thể mình đã không còn chút nguyên khí nào, Bạch Hiểu Thần bỗng giơ tay lên trên trời, miệng hô khẽ:
- Thiên kiếm…
Sau tiếng nói của cô, linh khí trời đất xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ. Chỉ trong thời gian ngắn, trên đỉnh đầu cô đã xuất hiện một trường kiếm cực lớn dài mấy chục mét. Sau đó, mũi của trường kiếm nay đâm về phía thương ảnh cực lớn trên bầu trời.
“Bộp…”, thương và kiếm va chạm với nhau, sau đó cả hai cũng phát ra những tiếng ầm ầm cực lớn như hai chiếc xe lửa đang lao với tốc độ nhanh. Hai luồng ánh sáng hư ảnh trắng đen giao va vào nhau ở chính giữa không khí. Ngay lúc đó, kiếm khí mà Bạch Hiểu Thần biến thành sụp đổ, còn trường thương cũng bị vỡ nát, chỉ còn một kình khí đáng sợ đánh bay Miêu Húc ra ngoài. Vô vàn kiếm khi, thương ảnh quét ngang qua, cuốn đi những thứ trong vòng bán kính trăm mét phát ra những tiếng “xùy xùy” không ngừng. Khi kình khí đáng sợ này tiêu tán, vị trí đứng lúc trước của Miêu Húc đã xuất hiện một hố to với đường kính hơn 10m. Còn Miêu Húc và Bạch Hiểu Thần thì ngã sang một bên.
Miêu Húc nhảy dựng lên, không để tâm đến những vết thương trên người mà trực tiếp chạy tới bên người Bạch Hiểu Thần đỡ cô dậy.
- Hiểu Thần…
Miêu Húc không ngờ Khoa Đặc Tư Uy lại mạnh đến như vậy. Trong chốc lát, hắn đã nghĩ mình không xong rồi, thế những hắn không ngờ, trong thời khắc nguy hiểm nhất, Bạch Hiểu Thần lại ra tay cứu hắn sao?
Đây là sức mạnh của cảnh giới Thần Hồn sao? Đây là uy lực đáng sợ có thể trực tiếp điều động linh lực của trời đất sao?
Tuy Miêu Húc đã đạt đến cảnh giới Phá Hồn, tuy có thể ngưng tụ một lượng linh khí trời đất nhất định, nhưng hắn vẫn chưa thể sử dụng một cách thuần thục. Hơn nữa, linh khí trời đất hắn ngưng tụ được cũng không mạnh như vậy. Chỉ cần nhìn vào hố đất rộng hơn chục mét kia là hắn đã biết, với sức mạnh của hắn, hắn không thể tạo ra một kết cục như vậy.
Rõ ràng đối phương là một cường giả đạt tới cảnh giới Toái Phách, hơn nữa, Bạch Hiểu Thần lại có thể ngăn cản đòn tấn công của gã trong tình huống như vậy, vậy thì không phải Bạch Hiểu Thần còn mạnh hơn cả gã sao? Vậy nhưng nếu như cô mạnh như vậy, sao cô lại có thể bị trọng thương như thế này?
Miêu Húc hoàn toàn không biết rằng, vết thương của Bạch Hiểu Thần là do một tay hắn tạo nên, hoặc nói ra, ma sát trong cơ thể hắn tạo ra. Cho dù chỉ còn sót lại một chút ý thức tàn sát, Bạch Hiểu Thần cũng không thể ngăn cản nổi.
- Mau đi thôi…
Bạch Hiểu Thần khó khăn ngẩng đầu lên nói một câu rồi hôn mê bất tỉnh…
Đúng lúc này, nhóm người Âu Dương Quân Mộng đã tới bên cạnh Miêu Húc. Nam Cung Tiên Nhi là người chạy tới đầu tiên.
- Cô ấy sao rồi?
Nam Cung Tiên Nhi hoảng sợ hỏi. Cô cũng xem như con cháu của Thiên Đạo, nhưng cô vừa phát hiện ra, tu vi của Bạch Hiểu Thần lớn hơn mình rất nhiều. Nếu như gặp lúc cô mạnh nhất, có khi có thể ngăn cản một chiêu kia của Khoa Đặc Tư Uy, nhưng Bạch Hiểu Thần trong lúc yếu như vậy vẫn làm được đã có thể chứng tỏ, ít nhất tu vi của cô ta đã đạt tới cảnh giới Toái Phách.
Ở Thiên Đạo minh, không phải những người đạt tới cảnh giới Toái Phách không có nối 5 người sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất