Giáo Y Ngây Thơ

Chương 837: Behemoth

Chương 837: Behemoth
Thấy Miêu Húc chạy về hướng ngược lại, đám người Khoa Lỗ Tư không khỏi sững sỡ, nguyên soái có lệnh ngăn hắn lại để tự tay giết hắn, nhưng trước đó nguyên soái lại cũng yêu cầu phải bắt được cô gái áo trắng kia, giờ họ chạy theo hai hướng ngược nhau thì nhóm người mình nên chạy theo ai?
Tuy nhiên rất may mắn hướng Miêu Húc chạy về cũng không phải không có ai, vẫn có một đám binh sĩ chặn đường hắn, thấy Miêu Húc đang cấp tốc chạy tới, đám binh lính giơ trường thương trong tay lên, sau đó ngồi lên lân mã đuổi theo Miêu Húc.
Đội ngũ mấy trăm người nhanh chóng gia tăng tốc độ tới cực hạn lao về phía Miêu Húc, dù biết rõ người trước mắt này vô cùng đáng sợ nhưng nguyên soái đã có lệnh, vì vậy cho dù chết cũng phải ngăn hắn lại.
Miêu Húc chạy thục mạng về phía trước, mỗi bước chân của hắn đều dài hơn 10m để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, hắn nhìn đám kỵ binh đang gào thét phía trước, trong mắt không hiện lên bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại còn gia tăng tốc độ, mấy tên này chỉ là đám binh sĩ quèn, chỉ cần đột phá được vòng vây của chúng thì còn lâu mới ngăn được hắn lại.
Tốc độ của Miêu Húc càng lúc càng nhanh, gió thổi vù vù bên tai, khoảng cách với đám binh sĩ cũng càng ngày càng gần, chỉ còn chưa đến một trăm mét, khoảng cách này, với tốc độ của cả hai bên sẽ gặp nhau trong nháy mắt, Miêu Húc thậm chí đã có thể thấy rõ những tên kỵ sĩ kia giơ trường thương lên, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên trường thương đó.
Tiếp tục bước ra một bước dài, Miêu Húc bỗng nhiên đạp mạnh lên mặt đất, sau đó cơ thể hắn giống như một viên đạn bắn ra ngoài, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách mấy chục mét, nhảy vượt qua đầu đám kỵ sĩ dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng, rồi lại đạp lên đầu một tên để tránh sự công kích bén nhọn của trường thương.
“Bẹp…”, đầu tên kỵ sĩ bị Miêu Húc đạp nát bét, sọ vỡ vụn, phần óc trắng bóng cùng máu tươi từ từ chảy ra khỏi phần xương cốt bị vỡ tạo thành một đống dính dính trông rất đáng sợ, trong khi đó thân thể của tên đó vẫn bị lân mã kéo chạy về phía trước, còn Miêu Húc đã dựa vào cú đạp này để lướt đi hơn 10m, sau đó lại đạp lên đầu một tên kỵ sĩ khác, tên này lập tức theo gót tên kia, đối mặt với cú đạp của Miêu Húc, cơ thể của chúng khó mà chống đỡ được.
“Ầm…”, cho đến khi Miêu Húc đã bước đến bước thứ ba thì đám kỵ sĩ mới hồi phục tinh thần lại, nhưng hồi phục tinh thần không có nghĩa là kịp phản ứng. Cú đạp thứ ba của Miêu Húc đã rơi xuống vai một gã kỵ sĩ khác, bả vai tên đó lập tức sụp xuống, tiếng xương răng rắc vang lên, một bên vai đã hoàn toàn nát bét.
Thân thể Miêu Húc lại bay lên trời một lần nữa, lúc này hắn đã bước đi được hơn trăm mét, đám kỵ sĩ này cùng hắn từ hai hướng ngược nhau lao về nhau với tốc độ cao nhất, hắn đã vượt qua hai phần ba đội ngũ, nhiều nhất chỉ cần hai lần đạp nữa là có thể thoát khỏi vòng vây.
Tuy nhiên đúng lúc này, đám kỵ sĩ được huấn luyện đã hồi phục tinh thần, tất cả nhanh chóng giơ trường thương trong tay lên, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Miêu Húc đang ở giữa không trung.
Miêu Húc làm như không thấy trường thương đang bủa vây bốn phía, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào tên kỵ sĩ trước mặt đang đâm tới, lúc này hắn đang lao đi với tốc độ cực nhanh, nếu như không làm gì khác thì với tốc độ đó, cho dù là hắn thì cũng có thể bị xuyên thủng.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc đó, chân Miêu Húc đột nhiên làm ra một động tác kỳ lạ, sau đó cả cơ thể như một con bướm linh hoạt tránh khỏi đầu thương đang vọt tới, đồng thời đạp lên vai tên kỵ sĩ kia, cú đạp này Miêu Húc đã vận dụng sức mạnh khổng lồ, tiếng “răng rắc” lập tức vang lên, nửa người tên kỵ sĩ đó lập tức sụp xuống, Miêu Húc mượn lực đó để tiếp tục bay lên độ cao bảy tám mét rồi lao về phía trước với tốc độ cao nhất, nếu tính toán tốc độ bây giờ của hắn so sánh với đám kỵ sĩ kia, lúc hắn rơi xuống đất đã hoàn toàn thoát khỏi công kích của chúng, chờ đến khi chúng quay đầu lại Miêu Húc không biết đã chạy đến phương trời nào rồi.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Miêu Húc, hắn tin tưởng, với bản lĩnh của hắn, rất khó để giết hết tất cả những người này, nhưng nếu để chạy trốn, căn bản chúng không làm gì được hắn.
Tuy nhiên, ngay tại lúc hắn sắp đột phá vòng vây, một bóng người bỗng nhiên vọt lên ngăn trước mặt Miêu Húc, trên vai người này đeo ba ngôi sao màu bạc tượng trưng cho thượng tá, khác với những tên kỵ sĩ khác, trong tay anh ta không phải một cây trường thương mà là một thanh kiếm cao hơn đầu người, không hiểu sao cầm một cây kiếm nặng thế này mà anh ta vẫn có thể bật cao đến vậy?
Song anh ta cứ xuất hiện trước mặt Miêu Húc như vậy, cả hai đều ở giữa không trung, cả hai đều lao về phía trước theo quán tính, nếu không ai ra tay thì cả hai sẽ có sự tiếp xúc cơ thể thân mật nhất, tuy nhiên bất kể là Miêu Húc hay tên thượng tá này đều không muốn như vậy, cho nên tên thượng tá hai tay cầm kiếm chém tới Miêu Húc.
Với thực lực hiện tại của Miêu Húc đương nhiên sẽ không để vào mắt công kích của một tên thượng tá, đối mặt với thanh kiếm thậm chí còn không phát ra chút vầng sáng đấu khí nào đang gào thét lao đến, Miêu Húc chỉ nắm chặt tay phải tung ra một quả đấm.
“Ầm..” một tiếng, nắm đấm của Miêu Húc va chạm với kiếm của tên thượng tá, cảm giác đó giống như hai chiếc xe thể thao đang lao như bay đâm vào nhau, một âm thanh cực lớn vang lên, sau đó chỉ thấy kiếm của tên thượng tá kia xuất hiện một vết nứt rồi nhanh chóng rạn vỡ, lực phản mạnh mẽ đến mức đánh văng cả tên thượng tá ra ngoài, nhưng điều khiến Miêu Húc kinh ngạc chính là cái tên đang lao nhanh tới cũng bị lực này đánh rơi xuống, đúng lúc đó một tên khác lao đến muốn đâm về phía ngực hắn.
Cơ thể Miêu Húc vẫn chưa chạm xuống đất nhưng hắn vẫn có thể một phát bắt được cây trường thương, dùng sức vặn một cái kéo tên kia xuống khỏi lân mã, chẳng qua vì vậy mà hắn phải đối mặt với lân mã đang cấp tốc vọt tới, căn bản không kịp tránh né, Miêu Húc chỉ có thể dùng tay đập vào đầu nó.
“Rầm”, đầu lân mã bị Miêu Húc đập nát bét, Miêu Húc cũng nhân cơ hội này chạm chân xuống đất, tuy nhiên vẫn còn vài tên kỵ sĩ đang lao nhanh đến, đối mặt với những công kích này Miêu Húc đã không còn thời gian để bay lên không, đành phải nhân lúc trường thương trong tay tên kỵ sĩ lúc nãy chưa kịp buông ra thì bước lên một bước lao thẳng đến lân mã đang phi tới.
“Rầm…” một tiếng, vai Miêu Húc đâm vào bụng lân mã, con vật nặng trăm vạn cân, thậm chí là nghìn vạn cân nếu phát huy sức mạnh tối đa bị hắn làm cho máu tuôn xối xả, thân thể to lớn bay về phía sau va vào con lân mã khác, khiến cho tên kỵ sĩ đằng sau đang đánh tới sơ sẩy đâm luôn trường thương trong tay vào người đồng bọn mình.
“Phụt…” máu tươi vương vãi khắp nơi, đám kỵ sĩ không còn lại bao nhiêu tất cả đều lao về phía Miêu Húc, trước mặt hắn đã không còn bất kỳ trở ngại nào trừ tên thượng tá vừa đứng dậy.
Đúng lúc này kỵ binh đã bắt đầu quay đầu lại, đám người Khoa Đặc Tư Uy cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía này, Khoa Đặc Tư Uy để La Bản, Khoa Lỗ Tư và Khoa Uy dẫn người đuổi bắt Bạch Hiểu Thần, còn ông ta ở lại đối phó Miêu Húc, người đã gây ra sỉ nhục lớn cho mình như vậy ông ta muốn tự tay giết chết.
Mặc dù ba gã thượng tướng đã đi mất nhưng bên cạnh Khoa Đặc Tư Uy vẫn không thiếu cường giả, thân là nguyên soái của quân đoàn huyết cuồng, một trong tam đại quân đoàn của Huyết Tinh nghị viện, ông ta sao có thể không triệu tập nhân tài đây?
Theo mệnh lệnh của Khoa Đặc Tư Uy, những cao thủ này nhanh chóng đuổi theo Miêu Húc.
Chẳng qua Miêu Húc căn bản không thèm để ý tới những tên cao thủ đó, toàn bộ sự chú ý của hắn dồn vào tên thượng tá trước mặt, sức mạnh của tên này cực kỳ đáng sợ, mặc dù không có bất kỳ hào quang đấu khí nào nhưng tối thiểu anh ta đã phải đạt tới cấp mười, chỉ là Miêu Húc không hiểu, vì sao anh ta có sức mạnh cường đại như vậy mà vẫn chỉ là một tên thượng tá? Anh ta còn mạnh hơn tên thiếu tướng bị giết lúc nãy mà?
Đặc biệt vào lúc này, trên người tên thượng tá tản ra hơi thở đến từ Hồng Hoang, trong ánh mắt kinh ngạc của Miêu Húc, cơ thể của anh ta bắt đầu bành trướng, sau đó điên cuồng tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, áo giáp trên người bị căng ra rồi nát vụn, chỉ qua mấy lần hô hấp mà anh ta đã biến thành một sinh vật cao tới năm mét.
Đây là một sinh vật Miêu Húc chưa từng gặp, đầu giống vượn nhưng thân lại giống voi, cả tay và chân của nó đều cực kỳ to khỏe, mà thậm chí cả eo của nó cũng lớn hơn con vượn bình thường gấp ba lần, từ xa nhìn lại giống như một thùng nước khổng lồ.
“Behemoth?” Cách đó không xa, Khoa Đặc Tư Uy đang cấp tốc chạy đến cũng hét lên kinh hãi, dường như ông ta cũng không ngờ cấp dưới của mình lại có một tên thượng tá bình thường mang gen của thần thú Behemoth từ thời cổ xưa, thần thú chỉ có trong truyền thuyết. Chẳng lẽ thời cổ xưa thật sự có tồn tại sinh vật như vậy sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất